Trường Sinh Giới

Chương 353: Huyết nhục



Cổ Bảo sừng sững, được xây từ những viên đá cực lớn mầu nâu đỏ, cứ như thể đã từng nhiễm huyết. Khuôn viên cực kỳ rộng lớn, hắc vụ lượn lờ xung quanh, nhìn từ phía xa có vẻ âm trầm và đáng sợ.

Trong lúc đó, một bóng người bước ra từ Cổ Bảo rất khác biệt với những sinh vật thường ngày, tuy nhiên vì có hắc vụ nên không thể thấy rõ được diện mạo.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Thần, trong đôi mắt bắn ra hai đạo huyết quang, chấn động lòng người.

Đây tuyệt đối là một tồn tại cường đại, khiến cho tất cả sinh vật Hỏa Chủng xung quanh trong lòng run sợ, sinh ra một ý niệm muốn quỳ bái.

Cũng may là hắn không tiếp tục nhìn về hướng này, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hắn phóng ra một bước, khoảng chừng 20m, nhanh như chớp đã biến mất ở phía chân trời.

Cường giả khủng bố, không thể suy đoán nông cạn!

Cửa chính của Cổ Bảo mở rộng, vô cùng yên tĩnh, không một chút âm thanh, dường như là một tòa Cổ Bảo vô chủ.

Tiêu Thần lẳng lặng xem xét ở phía xa, chờ rất lâu cũng không thấy có sinh vật Hỏa Chủng nào xuất hiện, hắn cảm thấy có chút không thích hợp.

Quá yên tĩnh, hiện tượng rất khác thường. Uy áp cường đại như thế làm sao có thể không có cường giả bên trong phát ra?

Đợi một lúc lâu sau, Tiêu Thần đi thẳng về phía trước, bước vào bên trong Cổ Bảo

Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn chấn động. Xương cốt đầy đất, tất cả đều bị một kích trí mạng. Đầu lâu nát bấy, Hỏa Chủng vương vãi khắp nơi. Trong Cổ Bảo trống trải yên ắng tịch mịch, chỉ toàn hài cốt.

Tiêu Thần cực kỳ chấn động, hắn vội vàng phóng vào bên trong. Ven đường đều là một cảnh như vậy, sinh vật Hỏa Chủng đều bị đánh nát đầu.

Đây là do người kia gây ra sao? Quá kinh khủng, tung hoành giữa ba quân cứ như đi vào chỗ không người.

Khi vào tới đại điện trung tâm Cổ Bảo cũng vẫn là cảnh tượng đáng sợ như vậy. Mười sinh vật Hỏa Chủng cường đại nằm xuống ở nơi đây, mà ở phía trước là một cái vương miện bằng thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, còn chủ nhân của nó thì đầu lâu cũng chia năm xẻ bảy.

Toàn bộ bị diệt!

Trong Cổ Bảo toàn bộ sinh vật đã bị mất mạng, tràng cảng có thể nói là khiếp người, khiến cho người ta kinh sợ.

Tất cả là do cường giả vừa xong gây nên sao? Thực lực của hắn thực khủng bố và đáng sợ.

Người kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Tại sao lại có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy? Tuy người kia có huyết nhục thế nhưng Tiêu Thần không dám xác định là một người còn sống, chỉ có thể xếp vào một loại tồn tại cường đại không xác định.

Chủ nhân của Cổ Bảo là một Đọa Lạc Thiên Sứ, toàn thân đều có thịt thối, sau lưng có một đôi cánh chim đen như mực. Nó tất nhiên là đã phản kháng dữ dội, thế nhưng cuối cùng vẫn không địch lại, đầu lâu bị đánh nát bấy, Hỏa Chủng bị người ta lấy đi.

Mà mười cỗ hài cốt khác bên trong điện thì cũng không có dấu hiệu kịch chiến ác liệt, đều bị một kích nát bấy đầu, có thể tưởng tượng người xâm nhập kinh khủng đến cỡ nào.

Tuy nhiên chỉ có Hỏa Chủng của Đọa Lạc Thiên Sứ bị lấy đi, còn lại thì vương vãi bên trong điện.

Trong đại điện, Hỏa Chủng chia năm xẻ bảy, lốm đa lốm đốm, lóe ra quang mang quỷ dị.

Tiêu Thần giật mình phát hiện, trong đó có 9 cỗ Bạch cốt Hỏa Chủng cùng giai với hắn, thế nhưng không bị người kia lấy đi, lại càng chứng minh người kia đáng sợ.

Chủ nhân Cổ Bảo thì cao hơn hắn một giai, chỉ có Hỏa Chủng của nó là bị lấy đi.

Hung thủ cực kỳ khủng bố, một mình tiêu diệt một cái Cổ Bảo

Tiêu Thần cũng không lãng phí như người kia, Hỏa Chủng của chín tên cùng giai đối với hắn quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống. Đây là một cơ duyên khó tin, nếu để chính hắn đi đánh chết sinh vật cùng giai thì cũng không biết là đến bao lâu mới có thể đạt được số lượng này.

Chín cái Hỏa Chủng tập trung lại một chỗ, Tiêu Thần bắt đầu tĩnh tâm ngưng thần để hấp thu. Hỏa quang ánh lên như Phượng Hoàng tân sinh, toàn thân hắn được bao bọc trong lửa, càng làm nổi bật xương cốt xanh ngọc.

Quang mang lập lòe như nước gợn, chảy vào bên trong Hỏa Chủng của Tiêu Thần. Hào quang rừng rực chiếu rọi cả tòa đại điện, hắc vụ từng bước bị đẩy lùi.

Chín Hỏa Chủng cường đại đều bị Tiêu Thần hấp thu, Hỏa Chủng của hắn trở nên cô đọng vô cùng, giống như một chiếc đèn thần lơ lửng bên trong đầu lâu.

Hỏa Chủng khi chưa đạt tới số lượng cần thiết để thăng cấp thì thần lực của Tiêu Thần không thể tăng trưởng, tuy nhiên xương cốt của hắn đã xuất hiện sự thay đổi nhỏ.

Xương cốt trong suốt như ngọc xanh đã lốm đốm nhưng điểm huyết sắc. Những quang mang trong suốt vây quanh những điểm huyết sắc này tạo nên những xoắn ốc đặc sắc.

Đứng dậy, hắn hóa thành một đạo lam quang ly khai Cổ Bảo Nơi này cũng không phải là đất lành, đã chiếm được cơ duyên thì không nên ở lâu.

Càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy người kia thật đáng sợ. Cổ Bảo to như vậy mà nay trở thành phế tích, tất cả chỉ bởi một người, điều này đã gây chấn động lớn cho Tiêu Thần. Sau khi rời xa khu vực đó, hắn nhìn về hướng người kia biến mất mà dường như có suy đoán, rằng nơi đó sẽ có một tòa Cổ Bảo khác.

Tiêu Thần nghĩ vậy thì chợt giật mình, không dừng lại lâu mà phóng từng bước dài, hóa thành một đạo lam quang hướng về phía đó.

Lúc này thì hắn chỉ dám đứng xa xa quan sát, không dám lại gần, dù sao thì người kia cũng quá khủng bố, quá nguy hiểm.

Cổ Bảo to lớn, âm khí trùng trùng, bên trong im ắng không một tiếng động, trên cửa lớn có một dấu tay khổng lồ, đánh xuyên qua cửa đá dày hàng mét.

Người kia đã đến nơi này, để lại dấu vết không thể xóa nhòa. Trong Cổ Bảo không khí tĩnh mịch, tất cả những thứ rơi vào mắt đều là xương cốt vỡ vụn, toàn bộ sinh vật bất tử đều bị tiêu diệt.

Cảnh tượng lặp lại như đã gặp ở Cổ Bảo trước, toàn bộ đều bị tiêu diệt, không còn một sinh vật có thể nhúc nhích.

Chủ nhân của Cổ Bảo này là một con gấu Bạch Cốt, trên xương sọ có 5 cái lỗ, đây là dấu hiệu của việc bị người khác mở toang sọ lấy đi Hỏa Chủng mà chết.

Xương cốt vụn vỡ dưới đất như đang kể lại sợ đáng sợ của hung thủ.

Tiêu Thần phát hiện nơi này cũng có 10 bộ hài cốt có Hỏa Chủng cùng giai với hắn, đối mặt với loại cơ duyên hiếm có này thì làm sao có thể bỏ qua? Hắn mang theo những Hỏa Chủng này hướng về một Cổ Bảo khác phóng đi, vừa đi vừa hấp thu Hỏa Chủng.

Toàn thân tắm trong Hỏa Chủng, Tiêu Thần bị ngọn lửa cường đại bao quanh, hắn di chuyển giống như một con rồng lửa, vạch phá trời cao xuất hiện ở ngoài hai trăm dặm.

Trên đường đi hắn đã hấp thu sạch sẽ những hoả chủng này, trong đầu hắn dường như có một vầng trăng nhỏ, trên xương cốt thì càng ngày càng có thêm nhiều hoa văn huyết sắc dày đặc, thực giống như những đường xoắn ốc huyết sắc.

Rời xa Cổ Bảo vài dặm, Tiêu Thần bắt đầu giảm tốc độ, sau đó liền ngừng lại. Hắn lại một lần nữa thấy được tên cường giả có huyết nhục kia.

Chủ nhân của tòa Cổ Bảo này đã sớm bị kinh động, dẫn theo mười mấy tên sinh vật Hỏa Chủng cường đại đi ra. Tên bảo chủ có cốt thân Sư Thứu, trên bộ xương của sư tử mọc ra một đôi cánh chim cực lớn.

- Dùng cơ thể sống của tộc ta để tinh luyện tính mạng nguyên dịch. Đáng giết!

Thanh âm lạnh lùng phát ra ở phía trước Cổ Bảo làm cho Cổ Bảo lung lay không ngớt.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần nghe được cường giả khủng bố này nói chuyện, mang theo uy áp cường đại, đinh tai nhức óc.

Sư Thứu bảo chủ dường như cảm nhận được nguy hiểm, truyền ra sóng âm dao động, giải thích:

- Ta mới chỉ trao đổi đồ vật cùng người khác thôi, chính mình chưa bao giờ biết tinh luyện như thế nào.

- Đáng giết!

Cường giả có huyết nhục căn bản là không thèm nghe nó giải thích, phóng ra một bước là mấy chục mét, khi hạ chân xuống thì cả Cổ Bảo đều lay động.

Sư Thứu bảo chủ giật mình, địch nhân mạnh mẽ quá sức tưởng tượng. Hắn liền phóng lên trời, ý định đào tẩu.

Thế nhưng người kia cực kỳ khủng bố, nhảy lên một cái chừng mười trượng. Xuất phát sau mà tới trước, bổ ra một chưởng đao, chém đứt đôi cánh chim của nó.

- Phanh!!!

Sư Thứu rơi xuống đất. Vừa mới giao thủ mà đã tổn thất quá lớn, mất đi năng lực phi hành.

Cường giả khủng bố cũng rơi xuống đất, thế nhưng chớp mắt đã tiếp tục công kích, nhanh không thể tưởng tượng nổi. Sư Thứu bảo chủ cũng ra tay, chống đỡ lại tên cường giả vô tình này.

Thế nhưng chưa được mấy hiệp, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Xương sọ của Sư Thứu bảo chủ bị nhấc lên, Hỏa Chủng bên trong thì bị lấy đi, chứa bên trong một cái bình ngọc.

Thủ đoạn như vậy khiến cho các sinh vật Hỏa Chủng khác nơm nớp lo sợ, không một tên nào dám tiến lên phía trước.

Cường giả khủng bố có huyết nhục phát ra một tiếng cười lạnh, hướng về phía trước mà đồ sát.

Hắn nhàn nhã như đi dạo, ý cảnh thì nhàn nhã thế nhưng những nơi hắn đi qua thì xương cốt vỡ vụn, chia năm xẻ bảy. Tất cả các sinh vật Hỏa Chủng đều bị mất mạng. Hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục hướng về sâu trong lục địa tiến tới.

Đây là một hình ảnh khiến người ta khiếp sợ, cả một tòa Cổ Bảo bị phá hủy chỉ bởi lực lượng của một người...

Tiêu Thần từ đằng xa đi tới, chuẩn bị thu hoạch Hỏa Chủng. Đã có cơ duyên ngoài ý muốn như vậy, không lý nào lại bỏ qua.

Trong Cổ Bảo có tám cái Hỏa Chủng cùng giai, sau khi Tiêu Thần hấp thụ xong thì nơi này xuất hiện một luồng hào quang chói mắt, toàn thân hắn phát ra ánh sáng thần thánh.

Tấn giai!

Lượng biến dẫn đến chất biến. Hắn lên cấp, thực lực tăng mạnh, toàn thân quang mang chớp động. Xương cốt màu lam thủy tinh giờ có từng điểm đỏ nhấp nháy, như là có sinh mạng.

Nếu như ba thế lực Cổ Bảo không bị phá hủy thì Tiêu Thần đã có thể xếp cùng ba vị bảo chủ trong khuôn viên năm trăm dặm.

- Oanh!!!

Phía xa truyền đến khí tức cường đại, tinh thần ba động khủng bố. Mặc dù cách rất xa thế nhưng vẫn có thể cảm ứng được.

Tiêu Thần nhìn về phương xa, sau đó cất bước về phía trước.

Trên bình nguyên tịch mịch và trống trải, không có một ngọn cỏ, hoang vu vô cùng. Cường giả có huyết nhục bị người khác chặn đường. Phía trước là một cường giả xương màu đỏ. Xương cốt toàn thân như thủy tinh huyết sắc, sáng long lanh như mộng ảo, dường như đây cũng không phải là xương cốt mà chính là một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất.

Tiêu Thần từ phía xa nhìn lại mà chấn động, cường giả xương màu đỏ tựa hồ có thể so sánh với cường giả có huyết nhục kia.

- Ngươi dám xâm nhập vào lãnh địa của ta, giết thuộc hạ của ta, phải giết!

Cường giả xương đỏ phóng ra như thể biến mất tại chỗ, từng bước áp sát.

- Dùng cơ thể sống của tộc ta để tinh luyện tính mạng nguyên dịch. Đáng giết!

Cường giả có huyết nhục không hề yếu thế, dùng chưởng đao bổ tới.

Hai đại cường giả chạm trán, cát bụi bay đầy trời. xem tại TruyenFull.vn

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cường giả lại đang quyết đấu, khiến cho Tiêu Thần có được một cơ duyên lớn. Hắn cũng không biết là trận chiến trước mắt có đem lại thêm cho hắn cơ duyên nào không.

Chính lúc này thì hắn chợt nghe thấy một âm thanh thanh thúy từ phía sau vang lên, sợ hãi nói:

- Khô lâu tiên sinh...

Một bé trai khoảng năm sáu tuổi, nhìn qua thì vô cùng khả ái, đang ngẩng mặt, dùng một đôi mắt to như bảo thạch đen láy nhìn hắn.

Tiêu Thần chợt nhẩy dựng lên, thằng bé này có tu vi thế nào mà vô thanh vô thức đi tới sau lưng hắn ?

Đây cũng là một người có huyết nhục, hắn cảm thấy phải làm rõ chuyện này.