Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống

Chương 87: Đứa trẻ lạc



Suốt 3 ngày liền, Trịnh Hà Bân thức trắng đêm lục tung khắp thành phố tìm kiếm tung tích Triệu Thanh Thanh.

Ông phối hợp cùng cảnh sát điều tra, nhưng bà ta gần như biến mất trong một đêm.

“Tìm được phu nhân chưa?”

Trịnh Hà Bân như ghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.

Đối phương do dự giây lát rồi lắc đầu: “Vẫn chưa thưa ngài.”

“Đồ vô dụng! Tôi thuê các người để bảo vệ an toàn cho gia đình tôi, giờ các người đứng trước mặt tôi nói ra lời này? Cút!”

Trịnh Hà Bân giận dữ cầm bình hoa trên bàn, không chút nể nang ném thẳng vào người đối phương.

Choang!

Tiếng thủy tinh rơi trên sàn khiến hai cảnh sát bước vào cũng nhất thời bị dọa: “Chủ tịch Trịnh. Ông bình tĩnh đã!”

Trịnh Hà Bân không quan tâm người đến là ai, chỉ biết ông bị lời này chọc giận, tiến lại gần nắm lấy cổ áo đối phương: “Các người bảo tôi bình tĩnh là bình tĩnh làm sao? Nếu vợ các người đột nhiên mất tích, các người còn bình tĩnh nổi không?”

Cảnh sát thông cảm cho tâm trạng của ông ta nhưng cũng không có nghĩa cho phép ông ta coi thường người thi hành công vụ: “Chủ tịch Trịnh! Nếu ông còn tiếp tục như vậy chúng tôi không cách nào giúp ông được. Với lại, hôm nay chúng tôi đến đây để thông báo cho ông tin tức của Trịnh phu nhân.”

Trịnh Hà Bân sững sờ, bất giác buông lỏng tay: “Cậu nói… có tin tức của Thanh Thanh?”

Hai cảnh sát trẻ nhìn nhau, trên gương mặt nghiêm nghị không có bất kỳ dấu hiệu vui mừng nào. Một trong số họ lạnh lùng lên tiếng: “Chúng tôi vừa tìm được một thi thể, bước đầu nghi ngờ là Trịnh phu nhân. Chúng tôi tới đây muốn người nhà tới nhận diện.”

Trịnh Hà Bân hoảng hốt nắm lấy vai đối phương: “Cậu vừa nói gì? Thi thể? Vợ tôi còn sống sờ sờ lấy đâu ra thi thể? Các người rốt cuộc có biết điều tra không hả?”

Bị nghi ngờ năng lực nghiệp vụ, hai cảnh sát vô cùng khó chịu nên cũng không chút giấu diếm nói ra sự thật: “Chúng tôi thấy được trên người nạn nhân có đeo bông tai và trang phục tương tự với lễ phục nạn nhân từng mặc trước khi mất tích. Giám định ADN cũng cho thấy nạn nhân chính là Trịnh phu nhân.”

Trịnh Hà Bân suy sụp hoàn toàn, ông ta gần như đứng không vững nữa, cả người khuỵu xuống, phải nhờ đến một cánh tay chống đỡ mặt bàn mới giữ cho bản thân không ngã hoàn toàn.

Lòng bàn tay siết chặt lấy góc bàn, ông không cảm thấy đau đớn chỉ vì bị nỗi xúc động và cơn thịnh nộ chiếm trọn: “Là kẻ nào? Các người đã bắt được hung thủ chưa?”

Một cảnh sát lắc đầu: “Vẫn còn đang trong quá trình điều tra, chúng tôi tạm thời chưa tìm được hung thủ.”

Trịnh Hà Bân phẫn nộ quát lớn: “Vô dụng! Các người đều là một lũ vô dụng! Trả lại vợ cho tôi! Các người trả lại bà ấy cho tôi.”

Nói rồi, ông ôm ngực thống khổ, khuôn mặt bất giác trắng bệch rồi ngất xỉu.

“Chủ tịch Trịnh! Chủ tịch Trịnh ông tỉnh lại! Mau! Gọi cấp cứu!”



Trịnh Thanh Mây cũng không ngờ được, người phụ nữ mới đây còn dịu dàng dắt tay mình trong bữa tiệc sinh nhật nói đi là đi ngay.

Cô lại càng không ngờ chính mình lại bị đưa vào diện tình nghi.

Trong phòng phỏng vấn, Trịnh Thanh Mây sau một hồi hoảng hốt khi nhận tin Triệu Thanh Thanh đã chết, cô cố giữ bình tĩnh phối hợp với cảnh sát.

“Sau khi bữa tiệc kết thúc cô đã đi đâu? Làm gì? Có ai làm nhân chứng không?”

Trịnh Thanh Mây thẳng thắng trả lời: “Tôi về nhà Đinh Quang Lưu ở nhờ vài ngày. Cậu ấy có thể làm chứng.”

“Tại sao cô không trở về nhà?”

Trịnh Thanh Mây kiên nhẫn trả lời: “Ông Trịnh tuyên bố trong bữa tiệc tôi đã không còn là con gái ông ấy, căn nhà đó không còn thuộc về tôi nữa.”

“Chúng tôi có thể cho rằng, cô vì hận gia đình đó đã bỏ rơi cô sau khi tìm được con gái ruột, nên đã lên kế hoạch giết hại mẹ nuôi mình.”

Trịnh Thanh Mây tức đến bật cười: “Nếu chú cảnh sát nghĩ đó là động cơ gây án vậy tại sao cháu không giết luôn ba nuôi và con gái bọn họ?”

“Có thể cô chưa kịp ra tay. Chúng tôi còn tra ra được bà ấy từng có hành vi bạo hành cô, việc cô trong cơn xúc động ra tay sát hại bà ấy cũng không phải không thể.”

Trịnh Thanh Mây lạnh lùng chất vấn đối phương: “Cái chú nói là có thể, đương nhiên không có bằng chứng. Cháu có thể kiện chú tội phỉ báng. Còn chú vừa nói tra ra bà ấy từng bạo hành tôi. Tại sao giờ mới tra ra? Trong nhà hàng có camera chuyện này chắc chắn cảnh sát biết từ trước nhưng vẫn im lặng không đứng ra bảo vệ trẻ vị thành niên là tôi. Nay lại đem chuyện này ra làm cái cớ để buộc tội tôi? Chú không thấy nực cười sao? Nếu để tổng thống đương nhiệm biết được những việc làm này của các chú sau lưng ông ấy? Các chú định làm thế nào?”

Đối mặt với sự chất vấn không chút nể nang của Trịnh Thanh Mây, cảnh sát không còn lời nào để nói.

Họ buộc phải thả cô ra vì không có bằng chứng, nhưng vẫn sai người âm thầm quan sát cô.

Hứa Định Kiên đứng chờ trước đồn cảnh sát từ lâu, ngay khi cô vừa bước ra, anh đã vội vàng chạy tới: “Cậu không sao chứ? Bọn họ không làm khó cậu chứ?”

Thấy anh lo lắng cho mình như vậy, Trịnh Thanh Mây nói không cảm động là giả: “Cậu yên tâm, chuyện tớ không làm, họ nhất định không đổ oan cho tớ được.”

Hứa Định Kiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Rốt cuộc ở bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì? Hôm đó xin lỗi cậu, tớ hơi mệt nên về sớm không chào tạm biệt cậu được.”

Trịnh Thanh Mây không chút cảm xúc thuật lại mọi chuyện, tựa như kể lại câu chuyện của một người khác không phải cô: “Không sao, cậu không đến càng tốt. Dù sao cũng chẳng vui vẻ gì. Ông ta chỉ công bố tớ không phải con ruột. Gia đình họ nhận lại nhau, tớ bị tống cổ ra ngoài.”

Hứa Định Kiên hoàn toàn không ngờ đến nhưng nhìn biểu cảm của cô anh mạnh dạn suy đoán: “Cậu biết từ trước?”

Trịnh Thanh Mây cười, nhưng nụ cười đó khiến anh bất giác đau lòng: “Biết chứ sao không. Từ khi tớ được họ nhặt về, họ vẫn luôn bên tai tớ nhắc nhở tớ đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình. Trong căn nhà đó tớ vĩnh viễn là một tên ăn mày. Không hơn không kém. Chỉ là không nghĩ tới họ lại mượn lần sinh nhật này để nhận lại con ruột. Càng không nghĩ tới họ lại dùng lần này để công khai vứt bỏ tớ. Có phải rất buồn cười không?”

Hứa Định Kiên xót xa ôm cô vào lòng, bàn tay đặt sau lưng cô siết chặt: “Cậu không buồn cười chút nào. Cậu rất tốt. Chỉ là họ không xứng làm ba mẹ cậu. Nhưng cậu còn có tớ. Tớ nhất định không vứt bỏ cậu.”

Trịnh Thanh Mây tựa đầu vào ngực anh làm ướt sũng một mảng áo.

Anh biết cô đang khóc, có thể vì đau lòng cũng có thể vì cảm động, dù cho có là gì đi chăng nữa anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.

Khóc một hồi lâu, giọng cô phát ra còn mang cả âm mũi: “Tớ chỉ còn mình cậu.”

Hứa Định Kiên nín thở trong khoảnh khắc, một tay khác đang xoa nhẹ tóc cô bất chợt khựng lại: “Đúng vậy. Chúng ta… sẽ là gia đình của nhau. Tớ vẫn luôn xem cậu như… em gái.”

Trịnh Thanh Mây nghe tới đây tựa như một con nhím bị chọc giận, bất giác xù lông xô anh ra khỏi người mình: “Mẹ nó! Ai muốn làm em gái của cậu chứ! Hứa Định Kiên! Cậu nghe cho rõ đây! Trịnh Thanh Mây tớ cả đời này đều không muốn xem cậu như anh trai! Đồ ngu ngốc.”

Dứt lời, cô cứ thế quay mặt bỏ đi, cô chạy thật nhanh để đối phương không có cơ hội đuổi kịp mình.

Nhưng Trịnh Thanh Mây không hiểu, cô không hiểu Hứa Định Kiên đã phải thống khổ như thế nào để nói ra hai từ “em gái”. Sao cậu ấy không biết lòng mình nghĩ gì chứ?

Thật lòng mà nói khi cô lớn tiếng tuyên bố những lời vừa rồi, từ sâu trong thâm tâm anh như muốn bùng nổ, tựa như pháo hoa nở rộ, nhưng hiện thực lại khiến anh chùn bước.

Hứa Định Kiên đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu, cũng không có ý định đuổi theo, anh cụp mắt đứng đó, tựa như một đứa trẻ lạc đường bơ vơ không nơi nương tựa.
— QUẢNG CÁO —