Truy Tình Nhẫn Vị

Chương 17: Đới An Lạc mất tích



Một hành lang dài thăm thẳm không có lấy một bóng người nào cả.

Đới An Lạc nhận ra ở đây vẫn là Nhà hàng Khách sạn Tend.

Cứu...cứu tôi với....

Ý thức của Đới An Lạc đã dần dần khôi phục lại. Đôi mắt cô mơ hồ nhìn mọi vật xung quanh mình đều không rõ ràng, thều thào nơi kẽ răng kêu cứu trong vô vọng. Chân tay cô bây giờ không có chút sức lực nào để phản kháng lại.

Cô nhận thức mình đang bị hai người đàn ông lạ mặt dìu đi trên hàng lang. Bọn họ đang muốn làm hại cô, cô chắc chắn là như vậy. Cơ thể cô bắt đầu nóng rang lên như có lửa thiêu đốt bên trong.

Trong ly rượu lúc nãy cô uống rõ ràng đã có thứ gì đó khiến cho cô trở nên như thế này. Nếu như lúc bình thường thì khả năng của cô dư sức đối phó với hai tên đàn ông thối to cao này.

Chúng đưa Đới An Lạc đến một căn phòng. Vào bên trong chúng không thương tiếc mà mạnh tay ném thẳng cô lên trên giường.

Một tên lên tiếng "Ả đàn bà này đẹp đấy. Đại ca chúng ta hào phóng ghê. Haha"

"Mày canh chừng nó cẩn thận, để nó chạy mất thì đại ca Hoàng sẽ giết chúng ta đó. Tao đi tắm cái đã. Phải dày vò con nhỏ này một lát, để nó khó chịu tự động sẽ cầu xin chúng ta kakaka"

Hắn nói xong liền bước vào trong phòng tắm.

Tên kia bước lại gần vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ như quả cà chua của Đới An Lạc "Cô em, nếu khó chịu quá thì cứ lên tiếng, đừng cố gắng chịu đựng nhé! Sẽ không tốt đâu, hehe"



Cô khó nhọc nghiêng đầu tránh né những ngón tay dơ bẩn của hắn chạm vào mặt mình.

Cô cảm thấy đầu óc mình nặng trĩu, mơ mơ màng màng nhìn mông lung gương mặt sở khanh của hắn chỉ muốn đấm chết hắn ngay lập tức. Nhưng tay cô bây giờ đến việc đuổi một con ruồi còn khó khăn nữa là.

Hắn nở một nụ cười đê hèn, đi ra ngoài cửa sổ châm điếu thuốc lên hút phì phèo.

Lúc nãy tên kia có nói nếu để cô chạy mất thì đại ca Hoàng sẽ không tha cho bọn chúng. Thực ra cô đã đắc tội gì với Giám đốc Hoàng chứ? Sao ông ta lại ra tay với cô?

Đới An Lạc càng lúc càng khó chịu hơn, cơ thể vừa nóng rang vừa như có hàng ngàn con côn trùng đang châm chít da thịt cô vậy, mồ hôi hột bắt đầu toát ra nhiều hơn.

Cô cắn chặt môi mình đến độ rỉ máu, cố gắng kiềm chế sự thống khổ tột cùng. Tự nhủ bản thân "Đới An Lạc, mày phải tỉnh táo lên"

Tên đứng bên ngoài cửa sổ phì phèo điếu thuốc lá, nhả ra làn khói trắng xóa, lên tiếng cười nhạo Đới An Lạc "Phải công nhận cô khỏe thật đấy, một lượng thuốc mê rồi còn có cả xuân dược trong đó nữa. Vậy mà cô em lại có thể khôi phục ý thức trong một khoảng thời gian ngắn, khá lắm....Thế thì lại càng vui, đêm nay bọn anh nhất định sẽ khiến cho cô em hết sức hài lòng, hehe."

Tên trong phòng tắm bước ra, hắn ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn phía bên dưới.

Hắn tiến lại gần Đới An Lạc, ánh mắt quan sát cơ thể đang run rẩy bần bật của cô. Nhìn thấy cô đang cố gắng cắn chặt môi mình đến bật cả máu, hắn lên cơn điên vung thẳng tay tát cho cô một cái như trời giáng vào mặt "Bốppp"

Một tiếng rõ to, khiến cho cô nổ đom đóm mắt. Nhưng cô vẫn cứng đầu, càng đau lại càng cắn môi mình chặt hơn nữa.

Tên bên ngoài cửa sổ nghe thấy liền dụi tắt vội điếu thuốc trong tay, bước vào bên trong nhắc nhở "Mày điên rồi sao? Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Gương mặt xinh đẹp này cũng đáng khối tiền đấy. Chơi xong rồi bán lại cho những tên khác, đừng dại mà để mất giá. Biết chưa?"

Tên vừa tát Đới An Lạc nghe xong liền "Hừ" nhẹ một tiếng, hắn nuốt cơn bực tức xuống, đi đến ngã nhoài ra ghế sofa.



Trong phòng, máy lạnh 19 độ vẫn đang bật, phả ra từng đợt hơi lạnh, vậy mà Đới An Lạc vẫn nóng bức tuôn mồ hôi.

Tên kia cười đê hèn, thô bạo dùng sức xé rách hai bên ống tay áo sơ mi của Đới An Lạc "Cô em, mát mẻ hơn chưa?"

Hắn vui vẻ vứt mảnh vải vừa xé trong tay ra phía sau "Cô em cứ bình tĩnh, thời gian với cô em còn dài lắm"

Hắn đá mắt với tên ngồi trên sofa "Trong lúc tao đi tắm, mày đừng có mà giở trò đấy nhé!" rồi hắn đi vào trong phòng tắm,xả nước chảy ào ào hát nghêu ngao.

Tên kia không thèm lên tiếng trả lời chỉ "Hừm" một tiếng, cầm điện thoại trong tay lướt lướt. Tầm mắt lâu lâu vẫn liếc về phía Đới An Lạc.

Đới An Lạc bất lực suy nghĩ tới Lâm Hữu Đằng, không biết bọn chúng đã làm gì với Lâm Hữu Đằng, không biết Lâm Hữu Đằng bây giờ có được an toàn hay không nữa. Cô cảm thấy tuyệt vọng, cô giống như một kẻ rơi xuống hố sâu không có một sợi dây nào để nắm lấy. Không có chút hy vọng nào về việc ai đó sẽ đến đây cứu cô.

Trác Nhất Phong, cái tên hy vọng duy nhất lóe lên trong đầu của cô, rồi lại như ánh lửa của ngọn nến trước gió vụt tắt đi. Anh ta ghét cô như vậy, há chẳng phải lại càng mong cô sẽ gặp chuyện gì đấy chết quách đi cho khuất mắt anh ta ư? Làm sao có thể giống như thần tiên xuất hiện nơi này để cứu cô được cơ chứ.

Nếu ngay lúc này có thể chết đi ngay lập tức, cô cũng xin nguyện được chết. Cô không thể sống trong sự nhục nhã được.

Tên ngồi ở trên sofa nhìn thấy Đới An Lạc mắt mở to trợn trắng ngược lên, hốt hoảng chạy tới, hắn nắm lấy tóc, tát bốp bốp vào mặt cô, dùng sức bóp chặt mặt của cô "Con khốn này, mày muốn cắn lưỡi tự tử à? Mày nghĩ chết dễ dàng vậy sao?"

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng An Lạc, nước mắt bất giác rơi ra khỏi khóe mắt. Chưa bao giờ cô cảm thấy yếu đuối tuyệt vọng như lúc này.

Tên bên trong phòng tắm nghe thấy tiếng động giằng co bên ngoài vội vàng chạy ra, thấy tên đồng bọn đã bắt đầu giở trò sở khanh với Đới An Lạc. Hắn điên tiết cuộn tròn nắm đấm xông tới, lôi tên kia ra đấm cho hắn một cái "Tao đã bảo mày không được giở trò trước rồi mà"