Truy Tình Nhẫn Vị

Chương 45: Thằng yếu ớt



Trác Nhất Phong dành cho Tạ Hựu Thuyết ánh mắt khinh mạt, khuôn miệng anh nở nụ cười như có như không “Tiểu Phong, lớp 6T”

Từng câu từng chữ đay nghiến trí nhớ Tạ Hựu Thuyết, nó thúc giục phần kí ức đã lãng quên thuở mới chập chững vào trường cấp 2 của Tạ Hựu Thuyết quay trở lại.

20 năm trước

“Nè, trả lại cho cậu” cậu bé mồ hôi ướt đẫm, áo quần xộc xệch đuổi theo cậu bạn thất tha thất thỉu đang xách balo tiến về phía cổng trường.

“Đây là?”

“Là bài tập bị mất của cậu đó”

“Sao nó nằm trong tay cậu?”

''Cậu nghi ngờ tôi lấy nó?"

Cậu bé kia nhận lại quyển bài tập cầm trong tay, im lặng không hồi đáp.

Nhìn kĩ cậu bạn trước mặt có chút kinh ngạc, quần áo xộc xệch nhiều vết bẩn, tay bị xây xước nhiều chỗ, trên môi bị bầm có máu đang rỉ ra.



Sáng nay ở trên lớp, tất cả đều có bài tập đầy đủ chỉ riêng Tạ Hựu Thuyết là không tìm thấy vở bài tập của mình đâu. Vốn dĩ bài tập nâng cao này chính là để cô giáo quyết định bầu chọn ra bạn có năng lực tốt nhất làm lớp trưởng. Tạ Hựu Thuyết trước đó đã xung phong mong cô chọn mình, cho nên bài tập nâng cao này vô cùng quan trọng đối với cậu. Vậy mà sau tiết học thể dục lại không thấy quyển bài tập ở trong balo nữa.

Reng…tiếng chuông tan học vang lên

“Hoa Nhiệt, tớ nói cậu nghe một bí mật”

“Chuyện gì, cậu nói nhanh lên”

“Lúc cả lớp xuống sân để học thể dục, tớ quên mang theo chai xịt hen suyễn nên quay lại lớp lấy. Tớ nhìn thấy Sơn Anh và Tô Nghị lục balo của Hựu Thuyết lấy bài tập của cậu ấy”

"Minh Nguyệt, sao cậu không báo lại với cô?’’

“Hoa Nhiệt à, tớ sợ, bọn họ bảo tớ nếu báo với cô thì bọn họ sẽ cho tớ biết thế nào là cá vàng nuốt sâu xanh đó”

Cuộc hội thoại thì thầm này vẫn đủ để Tiểu Phong ngồi bàn phía sau dọn tập sách vào balo nghe rõ mồn một. Cậu nhanh chân chạy ra khỏi lớp đuổi theo Sơn Anh và Tô Nghị.

“Hai cậu đứng lại” Tiểu Phong tính tình trước nay hòa nhã, nhưng lại không ngấm nổi chiêu trò tráo trở này, muốn giúp Hựu Thuyết lấy lại bài tập.

“Sao hả tên yếu ớt?” Sơn Anh bậm trợn lên tiếng.

“Trả lại bài tập các cậu đã lấy”

“Không thì sao? Mày làm gì được tụi tao?” Tô Nghị lấy quyển bài tập của Hựu Thuyết từ trong balo Sơn Anh, cầm trên tay cuộn tròn thuận tiện gõ vài nhịp. Bọn chúng ghét cái ngữ Hựu Thuyết vừa vào lớp đã xung phong vị trí lớp trưởng nên ăn cắp bài tập không cho Hựu Thuyết được toại nguyện.

“Tớ sẽ nói với cô về hành vi xấu xa của các cậu” Tiểu Phong căm phẫn hét lên.

“Haha, mày đúng là thằng yếu ớt”

Sơn Anh và Tô Nghị kéo Tiểu Phong vào góc khuất bên hông trường, thẳng tay cho Tiểu Phong một bài học vì lo chuyện bao đồng. Tiểu Phong lúc này chỉ bất lực mà co người lại chống đỡ với những cú đấm đá của hai bạn học lưu manh.



Hả cơn giận rồi chúng mới dừng tay lại, ném thẳng quyển bài tập vào mặt Tiểu Phong “Trả lại cho mày, thằng yếu ớt còn ra dáng giúp bạn, hứ”

“Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu” Hựu Thuyết có phần áy náy vì suy nghĩ của mình.

“Không sao đâu”

“Chúng ta học chung lớp, mà tớ vẫn chưa biết tên cậu”

“Gọi tớ là Tiểu Phong”

Tạ Hựu Thuyết ngồi bàn thứ ba, còn Trác Nhất Phong ngồi bàn cuối lớp. Tạ Hựu Thuyết chỉ quan tâm đến việc học, từ lúc nhập học đến nay chưa từng để ý kết thân với những bạn trong lớp. Vậy nên không hề biết đến sự có mặt của Tiểu Phong trong lớp.

“Tiểu Phong, chúng ta làm bạn thân của nhau nhé!” Tạ Hựu Thuyết đưa ngón tay ra.

“Được thôi Hựu Thuyết” Tiểu Phong đưa tay hồi đáp lại, hai cậu bé ngoéo tay với nhau.

Cả hai cùng vui vẻ trò chuyện tiến ra ngoài cổng trường.

Tạ Huấn, bố của Tạ Hựu Thuyết ngồi trên xe đợi sẵn bên ngoài.

“Tiểu Phong. Ai đến đón cậu vậy?”

“Không có ai cả, tớ tự đi bộ về nhà” Tiểu Phong nheo đôi mắt cười.

“Cậu đi bộ ư? Vậy lên xe đi, tớ nói bố tớ đưa cậu về nhà” Hựu Thuyết nắm lấy tay Tiểu Phong mời gọi.

“Hmmmm” một tiếng ho khan kéo dài.

Người đàn ông mặc đồ vest lịch lãm ngồi ghế sau xe lên tiếng “Hựu Thuyết, bố còn phải đi công việc, không tiện đưa bạn con về nhà. Con mau lên xe đi”

"Không cần đâu Hựu Thuyết. Tớ đi về được mà’’ Gương mặt Tiểu Phong có chút ủy khuất nhưng lại nở một nụ cười tươi che giấu đi cảm xúc. Cậu luôn là một cậu bé hiểu chuyện.

Nhìn bóng dáng Tiểu Phong rời đi Hựu Thuyết thấy trong lòng vướng mắc khó chịu. Tính khí trẻ con giận dỗi chất vấn “Bố, sao lại không đưa bạn ấy về nhà? Hôm nay bạn ấy đã giúp đỡ con lấy lại bài tập bị mất”

Tạ Huấn nét mặt nghiêm nghị “Con trai, không phải người ta giúp mình thì mình phải cảm ơn. Có những người đối tốt với ta vì muốn hưởng lợi lộc từ ta”

“Bố, con không hiểu”

“Rồi con sẽ hiểu. Những kẻ nghèo không đáng tin. Bọn chúng giống như ốc sên bám víu kết thân với ta vì muốn trèo cao nở mày nở mặt với đời. Con chỉ nên kết bạn với những người thuộc tầng lớp thượng lưu thôi, đó mới là những người bạn giúp kiến thức cuộc sống con thêm phong phú”

“Con trai, bố tin con sẽ không làm bố thất vọng. Chắc chắn con sẽ giành được vị trí lớp trưởng lớp chuyên 6T”

Tạ Hựu Thuyết không hồi đáp, cúi gầm mặt xuống nắm chặt quyển bài tập cuộn tròn trong tay.

Bố không hề hỏi cậu hôm nay trên lớp đã xảy ra nhữung chuyện gì, cậu học hành có áp lực không, Tiểu Phong đã giúp đỡ cậu chuyện gì.

Trong lòng bố chỉ quan tâm đến việc cậu phải giành lấy vị trí lớp trưởng. Tuyệt nhiên không được làm ông ấy bẽ mặt.