Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về hướng cửa, Trác Nhất Phong và thư ký Thẩm vẻ mặt không vui đang đứng ở đó.
"Thư ký Đới, đừng làm loạn nữa"
Thẩm Kiêu nháy mắt nhìn An Lạc, ra hiệu cho cô mau buông tay ra.
An Lạc kìm nén sự tức giận của mình, hất mạnh tay Trương Hiểu Đình ra.
Cổ tay Trương Hiểu Đình in đỏ hằn dấu tay của An Lạc.
Trương Hiểu Đình nhìn thấy Trác Nhất Phong liền chạy lại khoác tay anh. Vẻ mặt cô ta ủy khuất, nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt.
"Trác tổng, anh phải làm chủ cho em. Thư ký Đới thật là quá quắc, em chỉ nhờ cô ấy làm chút chuyện mà cô ấy đã ngang ngược như vậy"
Đúng là diễn viên có khác, diễn xuất đỉnh thế thì ai làm lại cô nữa chứ. Phút trước vừa vênh váo, phút sau đã nước mắt ngắn nước mắt dài rồi, tốt thật.
Trác Nhất Phong dùng ánh mắt diều hâu nhìn Đới An Lạc, nhưng cô chẳng thèm giải thích với anh nửa lời.
"Thư ký Đới, cô lập tức quay về làm khiển trách nộp cho tôi ngay lập tức"
Tên Trác Nhất Phong này thực sự không hiểu lý lẽ thật sao?
An Lạc nhắm đôi mắt lại che giấu đi sự uất ức của mình, hít một hơi thật sâu, cô quay lưng bước đi mà không quay đầu nhìn lại.
Lòng cô nặng trĩu rời khỏi trường quay.
Mọi người ở trường quay đều thì thầm to nhỏ
"Cô Trương đúng là nữ nhân của Trác tổng rồi"
"Dám động vào nữ nhân của Trác tổng, cô gái đó đúng là không biết tốt xấu mà"
...
Trương Hiểu Đình cảm thấy rất hả dạ, cười khẩy nghĩ thầm trong lòng
Đới An Lạc, cô muốn đấu với tôi à, cô còn kém xa lắm.
Trác Nhất Phong quăng một ánh mắt chán ghét nhìn Trương Hiểu Đình đang ôm chặt cánh tay mình.
Anh lập tức rút cánh tay mình ra khiến cho cô loạng choạng lùi về phía sau.
Dùng tay phải phủi phủi tay áo Trương Hiểu Đình vừa mới ôm lúc nãy.
"Trương Hiểu Đình, cô diễn đủ chưa?"
Trác Nhất Phong giọng điệu lạnh nhạt đến mức bức chết người khác.
Trương Hiểu Đình vẫn cố tỏ vẻ mặt ngây thơ.
"Trác tổng anh nói gì vậy em không hiểu?"
Trác Nhất Phong cười nhếch miệng, vỗ tay bộp bộp tán thưởng cho sự diễn xuất nhập tâm của cô ta.
"Trác tổng đã biết hết sự thật rồi"
Thẩm Kiêu dùng ngón tay trỏ đẩy mắt kiếng lên, nhìn Trương Hiểu Đình bằng ánh mắt khinh bỉ.
Trác Nhất Phong và Thẩm Kiêu đã ở phim trường từ sớm, ngồi ở trong phòng camera phim trường đã theo dõi tường tận mọi chuyện.
"Dám động vào người của Trác tổng, cô có biết cái giá phải trả cho chuyện này là gì không?"
Từng lời Thẩm Kiêu nói ra làm cho Trương Hiểu Đình toát mồ hôi hột, tay chân run rẩy.
"Những bản hợp đồng của cô Trương đã bị hủy hết rồi, một người nổi tiếng mà lại bẩn tính như cô thì không đáng có chỗ đứng trong giới nghệ sĩ đâu"
Đối với Trác Nhất Phong, muốn loại bỏ một người chỉ đơn giản như một cái phủi tay mà thôi.
Trước giờ hắn nổi tiếng là con nhà tài phiệt, một tay che trời, không chuyện gì là không dám làm, không chuyện gì muốn làm mà lại làm không được.
Trương Hiểu Đình thấy thế giới của cô ta như sụp đổ, mặt mũi tối sầm, chân đứng không vững nữa, ngã nhoài xuống đất.
Cô ta dùng hai tay nắm lấy chân của Trác Nhất Phong mà cầu xin, lần này nước mắt của cô ta rơi là thật.
"Trác tổng, tôi biết sai rồi, tất cả là lỗi của tôi, xin Trác tổng rộng lượng bỏ qua"
Trác Nhất Phong nghe cảm thấy không lọt tai chút nào, hắn rút chân mình lại nhưng bị Trương Hiểu Đình giữ chặt hơn.
"Trác tổng, Trác tổng...Cầu xin anh...Tôi lập tức đi xin lỗi thư ký Đới, mong anh chừa cho tôi một con đường..."
Trác Nhất Phong đã không còn kiên nhẫn tiếp tục nghe cô ta nói nữa, hắn dùng lực mạnh rút chân lại.
"Đới An Lạc đã không còn muốn nghe lời xin lỗi từ cô nữa"
Thẩm Kiêu và Trác Nhất Phong rời khỏi trường quay mặc kệ cho Trương Hiểu Đình cùng trợ lý của cô ta khóc lóc ỉ oi cầu xin.
Ngồi trên xe xử lý công việc qua điện thoại, Trác Nhất Phong không quên dặn dò Thẩm Kiêu
"Tuyệt đối không được để Trương Hiểu Đình đến New Wind, càng không được để cô ta có cơ hội gặp Đới An Lạc nữa"
Thẩm Kiêu nhìn qua kiếng chiếu hậu
"Tôi hiểu rồi, Trác tổng"
Thẩm Kiêu là thư ký cấp cao 24/24 của Trác Nhất Phong, anh ta đã theo Trác Nhất Phong từ lúc Trác Nhất Phong 18t đến giờ, chưa từng thấy cậu ta bảo vệ cô gái nào như vậy.
Đới An Lạc là trường hợp ngoại lệ của cậu ta sao?
An Lạc tức giận quay trở về cty, thầm mắng chửi Trác Nhất Phong ở trong lòng cho hả giận.
Cái tên Trác Nhất Phong bù nhìn, không phân biệt phải trái đúng sai đã định tội cô. Nữ nhân của hắn thì là người tốt chắc?
Sao lúc trước cô cứ đâm đầu si mê một tên xấu xa như hắn chứ?
Tuổi trẻ dại khờ.
Cô phát tiết đẩy cửa phòng Phó tổng thật mạnh bước vào trong.
Rầm
Lâm Hữu Đằng ngồi bên trong bị tiếng đẩy cửa của cô làm cho tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh dùng hai tay ôm ngực như muốn để cho tim ổn định lại, lên tiếng nhắc nhở
"Thư ký Đới à, cô không thể đối đãi nhẹ nhàng một chút với cánh cửa của tôi sao? Nó sắp đi chầu ông bà vì cô rồi kia kìa"
Nhìn thấy An Lạc ngồi sụp xuống bàn không để ý đến những gì mình nói, Lâm Hữu Đằng cảm thấy một bầu trời bất ổn.
Tự hỏi bản thân mình
Cô ấy sao vậy?
Thư ký Thẩm bảo hôm nay cô ấy sẽ đến trường quay để hỗ trợ buổi ghi hình quảng cáo cho dự án sắp tới của New Wind mà.
Sao đi về lại là bộ dạng này chứ?
Lâm Hữu Đằng rót một cốc nước mát lạnh đi đến bàn An Lạc, xoa nhẹ đầu cô.
"Lạc Lạc, uống nước mát cho hạ hỏa đi"
Lâm Hữu Đằng bắt chước Tần Diệp gọi cô là Lạc Lạc, anh thấy gọi như vậy rất dễ thương.
An Lạc ngồi bật dậy cầm ly nước Hữu Đằng đưa cho mà uống cạn.
Thật sảng khoái, An Lạc nhanh chóng trấn tĩnh bản thân lấy lại tinh thần.
Dù hôm nay trời có mưa giông đến mức muốn sập xuống thì ngày mai chắc chắn bầu trời sẽ có những tia nắng ấm áp thôi mà.
Vã lại bản thân cô không làm sai trong lòng cô tự hiểu, không cần giải thích với những người không nhìn nhận sự việc.