Nói đến đây La Thiên Nhân như là tìm được người thổ lộ hết tâm tình, nói tới thao thao bất tuyệt: "Bọn họ cũng đem cho chúng ta mấy nơi an thân lập mệnh nhưng đều có linh mạch cực kỳ thấp kém. Được rồi, các môn phái chúng ta cũng đã nhịn. Vốn là từ bên ngoài đến nương nhờ, cái gọi là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu thì vẫn biết. Môn phái bên ta vốn chịu đựng gian khổ đồng tâm hiệp lực, Chỉ cần đuổi được âm hồn ra khỏi U Châu là nguyện ý lớn nhất. Nhưng sự tình phát sinh kế tiếp khiến chúng ta không thể chịu đựng được." "Đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Lâm Hiên thực ra đã đoán được một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi. "Chính ma nguyên khí đại tổn thương nên cần thời gian để nghỉ ngơi hồi phục. Những âm quỷ cũng biết điểm này, đương nhiên không để cho họ có dịp mà thở, lại điên cuồng tấn công. Chính ma vì tranh thủ thời gian, lấy đại trận cấm chế làm chỗ dựa thiết lập vô số phòng tuyến, mục đích kéo dài thêm vài bước. Chỉ là bọn họ nhân thủ không đủ nên muốn những tông môn chúng ta cũng đóng góp. Về điều này mọi người không có gì để phàn nàn. Nhưng điều khiến chúng ta không ngờ, bọn họ căn bản coi chúng ta như phế vật. Nơi nào có nguy hiểm là dồn bọn ta tới đó, khác nào là vật hy sinh cho bọn chúng. Trong ngắn ngủi hai ba tuần trăng đã có gần nửa số tông môn gia tộc bị đánh tới tàn tạ, thậm chí có những trận toàn môn bị diệt cũng không phải là ít." La Thiên Nhân oán hận nói: "Sớm biết như thế, các môn phái bên ngoài chạy tới nơi đó làm gì. Ở khu vực bị chiếm đóng này đông bôn tây tẩu còn tương đối an toàn hơn. Cho dù một số môn phái tổn thất nặng nề nhưng còn không có toàn môn bị diệt như ở đó." "Thì ra là thế, vậy là Triêu Dương Môn các ngươi biết nên còn ở nơi này?" Lâm Hiên có chút ngạc nhiên hỏi. "Không hẳn." La Thiên Nhân khẽ lắc đầu: "Bản môn chỉ là tiểu môn phái lúc ấy còn không kịp di dời. Lại nghe một số đạo hữu trốn về thuật lại, mới từ bỏ ý niệm chạy tới phạm vi thế lực của Chính ma." "Trốn về nơi này? Nói như vậy những môn phái kia hiện tại muốn quay về cũng không được Chính ma đồng ý?" "Tiền bối nói không sai, hơn hai trăm tông môn gia tộc kia hối hận tới đỏ mắt nhưng mà đi dễ khó về. Chính ma sao cho vật hy sinh trong tay bọn họ dễ dàng rời đi. Nghe nói những tu sĩ các môn phái kia đều bị hạ cấm thần thuật. Một khi trốn đi hoặc bất tuân mệnh có thể bị khiến muốn chết còn không xong." La Thiên Nhân nói tới đây trên mặt lộ ra tia sợ hãi. Độc! Thật sự là độc, Cực Ác Ma Tôn thì không nói, lão vốn bất kể sinh tử của kẻ khác. Nhưng mấy trưởng lão của chính đạo lòng dạ cũng hắc ám không hề dưới lão a! Lâm Hiên nghe đến đây thì cảm thán không thôi. So với những lão này hắn tự thấy tâm địa mình còn kém xa không kịp. Lâm Hiên im lặng trong chốc lát tiêu hóa chỗ tin tức vừa nghe được. Lại sau một lúc hắn thở dài một hơi nói: "Vậy hiện tại các ngươi dự tính như thế nào. Ở khu bị âm hồn chiếm giữ này chẳng phải là gian nan lắm sao?" "Chúng ta nào có biện pháp khác. Tình thế này vốn là không có lối thoát. Huống chi ở nơi này cũng chiếm được một chút tiện nghi". "Lợi ích?" Lâm Hiên ngẩn ngơ khi nghe tới điều này, lát sau lại lộ ra vẻ tò mò. "Vốn cũng không có gì nhưng tiền bối đã muốn nghe thì là thế này. Khi trước hai trăm tông môn cùng gia tộc bỗng chốc di dời đi tự nhiên để lại hàng loạt linh mạch. Còn có những linh thảo vô cùng trân quý. Mà phương pháp tu luyện của âm hồn quỷ vật lại hoàn toàn bất đồng chúng ta nên không dùng được." "Mặc dù bọn hắn đã đem tài nguyên nơi này phá hủy nhưng vẫn còn sót một số chỗ. Những nơi đó có thể khai thác ra số lượng tinh thạch không nhỏ, còn thêm những linh thảo trân quý. Cho nên tài nguyên nên nơi này bỗng chốc phong phú lên. Các loại thiên tài địa bảo trước kia cùng với một số tài liệu trân quý bí mật cũng đều xuất hiện..." Lâm Hiên nghe vậy lại trợn mắt há miệng, đúng là trong phúc ắt có họa mà trong họa lại có phúc khó mà đoán trước được. "Ngoài những môn phái gia tộc lưu lại nơi này, nghe nói cũng không ít tán tu mạo hiểm tới nơi đây tầm bảo. Thậm chí còn có lời đồn rằng tam đại phái chính đạo cùng Cực Ma Động không chịu kém miếng, phái không ít người tới nơi này thu thập vật liệu." La Thiên Nhân cười chế diễu nói. Lâm Hiên không tiếp lời. Ánh mắt hắn lấp lánh dường như đang suy nghĩ điều gì. ...... Một canh giờ sau Lâm Hiên từ trong sảnh đường đi ra, La Thiên Nhân kêu lên một tiểu tì áo xanh đưa hắn đến khách phòng tốt nhất. Nơi đây có chút đơn sơ, chỉ có một cái thạch bàn và một giường gỗ, tuy nhiên Lâm Hiên không để ý , hắn kéo một tấm bồ đoàn qua bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa. Mặc dù trải qua một chút khó khăn, nhưng cuối cùng hắn đã rõ ràng tình cảnh U châu hiện tại. Tình cảnh xem thì không ổn nhưng chưa tới không thể vãn hồi. Xét theo thực lực mà nói tu sĩ Nhân tộc không hề ở dưới âm hồn. Do là sự tình phát sinh đột ngột nên trở tay không kịp. Đó gọi là băng đóng ba thước không phải chỉ do một ngày hàn. Chính ma hai bên oán hận chất chứa quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn khó mà bắt tay hợp tác. Tuy nhiên Lâm Hiên tin rằng đây chỉ là tạm thời. Mấy lão quái Nguyên Anh Kỳ tâm cơ thâm trầm vô cùng, tự nhiên phân biệt được nặng nhẹ, chỉ cần Chính ma hợp tác kháng địch thì sớm muộn có thể đuổi được Âm hồn ra ngoài. Với tình thế hiện tại hắn không cần vội trở về Linh Dược Sơn. Như La Thiên Nhân nói bởi vì Âm hồn xâm phạm, các thiên tài địa bảo do các thế lực trước kia bí mật chiếm giữ bây giờ đã hiện thế. Cơ hội này hắn không thể lãng phí, có thể thu thập để luyện chế bổn mạng pháp bảo. Nghĩ vậy hắn đem bí pháp ẩn nấp linh lực kia tới gặp La Thiên Nhân. Công pháp này tuy không thể sánh với Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công nhưng đối với tu sĩ cấp thấp đã là thứ vô cùng quý giá. Sau khi trao đổi có thể nói hai bên đều vui vẻ. Hiện tại Lâm Hiên đã có địa đồ khu vực bị chiếm. Khi hắn hành động không chỉ an toàn hơn mà khả năng tìm được bảo vật cũng gia tăng thêm nhiều. Mấy ngày sau một đạo linh quang màu xanh hạ xuống ở một nơi hoang sơn. Lâm Hiên đưa mắt nhìn cảnh vật phương xa, trên trán khẽ nhăn hiện ra vẻ bất đắc dĩ. Rời Triêu Dương Môn đã hơn nửa tuần trăng nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra tài liệu gì trân quý. Ban đầu Lâm Hiên căn cứ theo địa đồ của La Thiên Nhân tìm kiếm ở những linh mạch bảo địa kia. Những tài nguyên này khi trước vốn thuộc về các tông môn thế lực ở đây hiện tại đã bị Âm hồn chia cắt chiếm lĩnh. Nhưng bởi phương cách tu luyện khác biệt trong đó tuyệt đại bộ phận tài liệu âm hồn không dùng được. Thế là tuyền nhãn trong linh mạch bị phá hủy, tinh thạch khoáng cũng bị phá huỷ. Dù vậy vẫn còn không ít thứ hữu ích, mười mấy ngày nay không thể nói là Lâm Hiên không có thu hoạch. Số lượng tinh thạch hắn thu vào đã hơn mấy ngàn, nhưng thứ hắn thiếu không phải là tinh thạch mà là một số thiên tài địa bảo. Lâm Hiên thở dài đem tâm tình lắng xuống, nóng vội không giúp được gì, cần phải kiên nhẫn một chút. Khu vực bị chiếm này cũng thực nguy hiểm, không lâu trước Lâm Hiên đã gặp một tốp âm hồn. Không phải cùng tộc tự nhiên không khách khí, hai bên thi triển thần thông đại chiến một trận. Những tên gia hỏa kia thực lực không kém, ngoài vài tên ác quỷ Trúc Cơ Kỳ còn có một têncao thủ quỷ vương, lực lượng này nếu đồ sát một vị Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thì dư sức. Đáng tiếc gặp phải Lâm Hiên. Hắn đem các loại pháp bảo tế xuất ra, thi triển ra nhiều loại thần thông uy lực cường đại, thậm chí còn kêu Nguyệt nhi ra giúp sức. Sở dĩ Lâm Hiên toàn lực ứng phó là vì nơi này là địa bàn của âm hồn, nếu trong thời gian ngắn không chấm dứt cuộc chiến, các ác quỷ khác tới vây công thì hắn chắc chắn gặp phiền phức. Chủ tôi hai người liên thủ sát diệt những âm hồn kia không chút khó khăn. Nhưng khiến Lâm Hiên mừng rỡ là trận này còn có thu hoạch ngoài ý. "Nguyệt nhi, tình huống Thú Hồn Phiên như thế nào. Những tinh hồn tàn phách ác quỷ kia có thể luyện hóa được không?" "Thiếu gia yên tâm, theo Nguyệt nhi thì luyện hóa chúng hẳn là không có vấn đề gì." Một âm thanh nhu mì truyền tới. Lâm Hiên gật đầu, trên mặt lộ ra nét vui mừng. Nói tới điều này cũng thật xảo hợp. Sau khi ác quỷ Trúc Cơ Kỳ cùng quỷ vương bị sát diệt vẫn còn không ít hồn phách ác quỷ còn sót lại. Để tránh lưu lại hậu họa Lâm Hiên sai sử Nguyệt Nhi thúc dục Thú Hồn Phiên đem hút vào. Ban đầu ý định của hắn đơn giản là thu dọn chiến trường hủy diệt dấu vết. Đâu biết vô tâm mà trồng liễu. Thú Hồn Phiên sau khi hấp thu hàng loạt tàn hồn ác quỷ lại ông ông kêu vang lên. Thấp thoáng có hiện tượng thăng cấp. Lâm Hiên đương nhiên vui mừng đến kinh ngạc. Tại Thanh Diệp Sơn. Trong lúc vô tình Lâm Hiên thu được hàng loạt thú hồn khiến nó thăng cấp. Không ngờ hồn phách ác quỷ cũng tác dụng. Đương nhiên những điều trên chỉ là suy đoán, có được không còn xem lần này Thú Hồn Phiên có thể tiến cấp thành công hay không. Đó là lý do Lâm Hiên sau khi sát diệt những âm hồn kia lập tức không ngừng nghỉ, độn quang ra ngoài mấy trăm dặm. Giờ phút này hắn đang ở dưới chân hoang sơn, đây là một địa điểm khá thích hợp. Lâm Hiên dự định nghỉ tạm mấy ngày để tế luyện ma phiên. Trước tiên hắn đem thần thức thả ra thăm dò trong phạm vi hơn mười dặm, vùng này là một chỗ tử địa không có chút tức khí sinh vật. Là do sau khi âm hồn xâm phạm mới xuất hiện tình cảnh hoang tàn này. Âm hồn dùng một loại thần thông đặc biệt, làm phát tán âm khí dưới sâu lên trên mặt đất. Âm khí này một khi tỏa khắp ra tuy không giống quỷ vụ dồn sinh vật vào tử địa nhưng cũng không thích hợp cho sinh vật sinh tồn, điểu thú trùng ngư đều đã dời đi. May mà âm khí không phải là ở chỗ dưới lòng đất cũng có, nếu không khu vực bị chiếm thực sự khác nào bị âm hồn biến thành một âm ty giới thứ hai. Nơi này tuy là tử địa nhưng âm khí chỉ nhàn nhạt nên không có âm hồn ở nơi này tu luyện, các tu sĩ cũng không tới nơi này thăm dò. Không có người quấy rầy chính là địa điểm tu luyện lý tưởng. Lâm Hiên đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế ra thuần thục mở một cái động phủ tạm thời. Sau đó hắn từ trong lòng lấy ra vài tấm lục phù, bên trong có phong ấn các loại huyễn thuật. Nhưng nghĩ đến thực lực Âm hồn Lâm Hiên lại thở dài. Với tu vị hiện tại của hắn, các trận phù này đã bắt đầu lạc hậu, bên trong phong ấn cấm chế phẩm cấp đều tương đối thấp. Qua mặt âm quỷ cấp thấp thì không có vấn đề nhưng không dấu được thần thức của quỷ vương thì cần một chút vận khí tốt. Lâm Hiên tuyệt không thích loại cảm giác cầu may này. Chờ khi có thời gian hắn muốn ở một nơi yên tĩnh quyết tâm nghiên cứu "Tuyền Cơ tâm đắc". Tạo ra mấy bộ pháp trận đại dụng. Một lát sau Lâm Hiên hóa thành một đạo độn quang bay vào động phủ, đánh ra một đạo pháp quyết. Huyễn thuật bắt đầu có tác dụng đem động phủ bí mật ẩn lại. Ngày hôm sau Lâm Hiên vẻ mặt ngưng trọng ngồi khoanh chân, hai tay đánh một đạo pháp quyết. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ dung nhan kiều mị. Lần này tế luyện ma phiên Lâm Hiên không tự động thủ mà là do Nguyệt Nhi làm chủ. Hắn chỉ ở một bên phụ trợ, đương nhiên làm như vậy là có lý do. Cho tới nay Thú Hồn Phiên đều là do Nguyệt Nhi bồi dưỡng, khả năng tương thông tâm thần với ma phiên vượt xa hắn. Để Nguyệt Nhi đến làm việc này càng ổn thỏa hơn. "Chuẩn bị tốt chưa?" "Dạ, thiếu gia." Nguyệt Nhi đáp ứng một tiếng. Hé miệng thơm nhả nha một đạo ô quang lơ lửng trước người nàng ba thước, ước chừng cỡ bàn tay chính là pháp bảo Thú Hồn Phiên. Vật ấy vừa hiện thế, độ nhiệt chung quanh lập tức đột ngột hạ xuống, quỷ khí đậm đặc lên. Đương nhiên hai người không bị ảnh hưởng. Nguyệt Nhi duỗi tay hướng về phía ma phiên một chút, ngay lập tức từ bên trong truyền đến một trận quỷ khóc, mặt ngoài ma phiên phát ra ánh sáng đen sẫm. Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi hiện vẻ ngưng trọng. Đôi môi anh đào hé mở phun ra một đạo Thuần Âm đan hỏa màu xanh biếc bọc lấy Thú Hồn Phiên. Trước tiên đem tế luyện nó một lần! Lâm Hiên gật đầu, Nguyệt Nhi lần đầu luyện bảo nên khá hưng phấn. Tuy đã có chút công phu nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang. Ngắn ngủi sau nửa canh giờ Thú Hồn Phiên kêu vang lên một trận. Hàng loạt ma vụ quỷ khí từ bên trong phun ra như muốn dập tắt đan hỏa. Sắc mặt thiếu nữ bỗng chốc trở nên trắng bệch. "Nguyệt Nhi đừng sợ. Đây là hiện tượng bình thường không cần lo lắng. Chậm rãi ổn định. Ta sẽ giúp ngươi." Nghe truyền âm của thiếu gia, vẻ mặt bối rối của Nguyệt Nhi tan dần. Hai tay như xuyên hoa hồ điệp đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trong Thú Hồn Phiên. Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi. Linh lực trong cơ thể lưu chuyển dùng "Âm Dương Quyết" chuyển hóa ra thần thông tương tự Nguyệt Nhi. Sau đó cũng phun ra một đạo âm hỏa. Tu vị Lâm Hiên đã là Kết Đan trung kỳ, đạo âm hỏa kia to chừng cỡ cánh tay hài nhi cùng âm hỏa của Nguyệt Nhi nhập lại làm một. Lập tức ngăn chặn ma khí cắn trả. Hai người không dám khinh thường. Lâm Hiên lấy ra vài khối trung phẩm linh thạch. Hắn đem những tàn hồn này luyện hóa vừa bổ sung thêm linh lực. ...... Một thoáng đã qua mấy ngày. Dưới sự liên thủ của chủ tôi hai người, ma khí quỷ vụ cắn trả cuối cùng bị quét sạch không còn. Lúc này âm hỏa màu xanh lục đã đem bọc Thú Hồn Phiên vào trong. Ma phiên màu đen dưới sự thiêu đốt của âm hỏa có vẻ quỷ khí lành lạnh. Nguyệt Nhi quay đầunhìn thoáng qua Lâm Hiên. Hắn không nói gì mà chỉ hướng qua nàng tươi cười cỗ vũ. Trên khuôn mặt xinh đẹp Nguyệt Nhi hiện vẻ kiên nghị, đôi môi khẽ mấp máy những lời chú ngữ khó hiểu vang lên trong thạch động. "Xuất." Khoảng một tuần trà sau Nguyệt Nhi đưa ngón tay ngọc trắng nõn hướng về phía Thú Hồn Phiên nhẹ nhàng điểm một cái. Một sợi tơ màu đen bắn vào bên trong Thú Hồn Phiên, sau đó vẻ mặt thiếu nữ trở nên ngưng trọng, Thú Hồn Phiên lúc này sáng tối lập lòe rồi bỗng chốc lớn ra cỡ mấy trượng. Rất nhanh một tiếng gầm gừ, rồi một đoàn hắc ảnh từ bên trong bay vụt ra. Là một ác quỷ thân cao hai thước cực kỳ xấu xí, mà bên ngoài tứ chi của nó lại có vô số gai nhọn. Nó chính là tàn hồn của quỷ vương xui xẻo bị Lâm Hiên tiêu diệt, lúc này biến thành hình tượng khi còn sống. Có điều trên cổ nó lúc này bị một sợi hắc tơ li ti quấn quanh. Đầu kia của sợi tơ thì đang trên tay Nguyệt Nhi. Tuy là tàn phách nhưng lúc này tất cả hồn lực tập trung, thần thông cũng không phải nhỏ. Thấy cấm chế quấn quanh trên cổ, quỷ vương cực kỳ phẫn nộ liều mạng vùng vẫy muốn thoát ra. Đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi khẽ nhíu lại. Thân hình bất động, tay trái vẫn cầm sợi tơ lơ lửng mà pháp quyết trên tay phải biến đổi nhanh chóng. Từ trong miệng nàng phun ra một ngụm tinh khí , sợi hắc tơ uốn éo một hồi biến thành một cái xiềng xích màu đen to cỡ ngón cái, đem toàn thân tàn phách quỷ vương trói chặt lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Quỷ vương tự nhiên không chịu thua, toàn thân hồn lực vùng vẫy điên cuồng. Lâm Hiên thấy vậy khẽ thở ra rồi dồn linh lực của hắn trợ lực cho Nguyệt Nhi. Được thiếu gia liên thủ, Nguyệt Nhi dần chiếm được lợi thế. Xiềng xích càng thêm dày đặc đem quỷ vương trói lại như bánh tét. "Xuất." Theo câu chú ngữ kia âm hỏa màu xanh lục hiện ra trên mặt xiềng xích, đem quỷ vương biến thành một hỏa cầu vĩ đại. Lần này trên mặt Lâm Hiên có chút vui vẻ, thắng thua đã phân ra ở lần hành động vừa rồi. Hắn lại đánh ra mấy đạo pháp quyết đem quỷ vương giam cầm lại. ...... Thời gian ba ngày đã trôi qua. Nguyệt Nhi phất tay ngọc triệt hồi pháp thuật. Tàn phách quỷ vương đã tan biến vô tung vô ảnh, tại chỗ chỉ còn một khối khí vụ cỡ quả trứng gà tối đen vô cùng, đây chính là âm khí thuần khiết nhất của quỷ vương. Thú Hồn Phiên lần nữa đem nó hút vào. Sau đó chủ tôi hai người phun ra âm hỏa tiếp tục tế luyện. Nửa tuần trăng sau một đạo kinh hồng màu xanh bắn ra trên đỉnh hoang sơn. Lâm Hiên đã xuất quan, bên ngoài cảnh vật vẫn như trước khi hắn tới nơi này. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng, tay phải lật một cái. Thú Hồn Phiên đã hiện ra trong lòng bàn tay. Lúc này ma phiên ngoài phát ra khí tức yêu dị của thú hồn còn phát thêm khí tức tàn bạo của ác quỷ. Có thần thông này do hắn đem tàn phách ác quỷ luyện hóa hoàn toàn. Thực ra nếu chỉ tế luyện tinh hồn cũng không phiền toái như vậy. Chủ tôi hai người còn đem ma phiên tế luyện thêm một lần. Qua lần này về sau nếu có hấp thu ác hồn phách quỷ cũng không cần mất sức như trước. Giống như tinh hồn yêu thú hút vào là có thể trực tiếp hấp thụ. Theo lý chỉ cần có đầy đủ hồn phách bồi dưỡng, một ngày nọ uy lực của ma phiên này cũng có thể sánh ngang bổn mạng pháp bảo của Cực Ác Ma Tôn. Lâm Hiên đang hưng phấn nghĩ đến điều này thì đột nhiên chân mày hắn cau lại, như là cảm ứng được điều gì ngẩng đầu cẩn thận đem thần thức thả ra. "Thiếu gia, sao vậy?" lời nói của Nguyệt Nhi truyền vào tâm ý của hắn. "Xuỵt." Lâm Hiên giơ tay làm động tác im lặng, sau đó thân hình đột ngột ẩn nấp sau một khối đại thạch, hắn thi triển bí thuật thu liễm tức khí, linh lực toàn thân vi động đều bị nén lại. Cũng không lâu mấy đạo độn quang xuất hiện ở hướng đông nam, rất nhanh đảo mắt một cái đã tới nơi này. Phốc phốc mấy cái, một nhóm tu sĩ rớt xuống sơn đỉnh gần đó. Lâm Hiên đếm đại khái được tới hơn bốn mươi người. Nhiều tu tiên giả như vậy đến nơi này làm gì? Lâm Hiên có chút tò mò cẩn thận thi triển thần thông đem linh lực vận trên song mục, dò xét tu vi của những người này. Quan sát một hồi hắn thầm kinh hãi, trong này có tới bảy tám Kết Đan Kỳ tu sĩ, còn lại tất cả đều là Trúc cơ kỳ tu tiên giả. Hơn nữa sơ kỳ chỉ có rất ít, đại bộ phận đều có tu vi trung kỳ. Nhiều tu sĩ lực lượng mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa qua trang phục thì biết bọn họ không đến từ một môn phái, chẳng lẽ là nơi này phát sinh đại sự gì đó?