Từ khi hội thi văn nghệ, Triệu Gia Kỳ hiện tại đi tới chỗ nào cũng bị người khác chê cười, cũng không có mấy người làm bạn với cô ta.
Hiện tại có người chơi cùng mình, Triệu Gia Kỳ đương nhiên cao hứng.
Diệp Phồn Tinh cũng không có hứng thú để ý hai người họ có chơi với nhau hay không.
Kết quả lúc tan tiết, có mấy bạn cùng lớp nhào tới chỗ cô nhao nhao hỏi, "Diệp Phồn Tinh, nghe nói cậu kết hôn rồi,sao không mời mọi người đến dự đám cưới?"
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn bọn họ hỏi, "Các cậu làm sao lại biết?"
"Nghe Hồ Tiểu Tri nói! Cậu đúng là giấu kỹ quá đấy, mọi người đều là bạn học, cậu còn giấu giếm làm gì." Hồ Tiểu Tri còn cho bọn mình xem ảnh cô ấy chụp ở hôn lễ của cậu đấy.
Mặc dù không có tấm nào chụp rõ mặt Phó Cảnh Ngộ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết, Diệp Phồn Tinh lấy một người ngồi trên xe lăn.
Có người nhìn y Diệp Phồn Tinh, nói: "cậu hành động nhanh thật, chưa tốt nghiệp mà đã kết hôn rồi."
"nhưng mà,cậu cũng thật là, không biết cậu nghĩ thế nào, không tìm người bình thường mà kết hôn? lại đi lấy một tên tàn phế làm chồng!"người Nói câu này là một nam sinh,giọng cậu ta đùa cợt mỉa mai nhắm vào Diệp Phồn Tinh
Nhưng mà,lửa giận của Diệp Phồn Tinh bị những lời này thoáng cái đốt lên, "Ai nói với cậu chồng tôi không phải là người bình thường?"
Ông xã của cô nơi nào không bình thường?
Anh rất bình thường!
Nhưng mà, bị những người này nói đến, anh lại trở thành một kẻ phế vật.
Thấy Diệp Phồn Tinh nổi giận, nam sinh có chút khinh thường nói: "Cô nổi nóng cái gì, tôi nói sai sao? Chồng cô mà là người bình thường!Nực cười, Ngay cả lúc kết hôn cũng phải ngồi trên xe lăn, có bản lĩnh, cô bảo chồng cô đến đây mà đánh tôi này, haha!"
Diệp Phồn Tinh là một cô gái chân yếu tay mềm,cậu ta làm sao phải sợ.Cô lại còn lấy một kẻ tàn phế, cậu ta lại càng thêm khinh thường.
Bạn học lúc này vây quanh Diệp Phồn Tinh bây giờ bị hết mấy cái đồng học vây quanh nhưng chẳng có ai đi ra nói giúp cô lấy một câu.
Không có ai muốn tự chuốc phiền phức, hơn nữa bọn họ cũng đích xác không hiểu được Diệp Phồn Tinh tại sao phải gả cho một người ngồi trên xe lăn.
"Mã Việt, cậu quá đáng rồi đấy!" Lâm Vi ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, Lâm Vi biết nam sinh này, bình thường cũng rất phách lối.
Mã Việt nói: "Là cô ta nổi đóa trước với mình đấy chứ!"
Lâm Vi nói: "Tinh Tinh, chúng ta đi trước đi."
Lâm Vi biết Mã Việt này không dễ chọc vào, cũng không hy vọng Diệp Phồn Tinh va chạm gì với cậu ta.
Diệp Phồn Tinh nhìn Mã Việt, "Cậu mới vừa nói, bảo chồng tôi có giỏi thì tới đây đánh cậu phải không,?"
Mã Việt hách dịch nói: "Đúng! Nếu ông chú tàn phế đó dám đến đây, tôi quỳ xuống gọi chồng cô là bố."
Một người đàn ông đến đứng lên còn chẳng đứng lên nổi, coi như biết vợ mình bị bắt nạt thì cũng làm gì được mình.
Cho nên, cậu ta càng không sợ.
cậu ta vừa mới dứt lời, Diệp Phồn Tinh liền trực tiếp tát cho cậu ta một phát trời giáng, ánh mắt của cô vô cùng lạnh lùng, rõ ràng là thấp hơn Trác Việt kia,nhưng lại phảng phất như là đang từ trên cao nhìn xuống, "Không cần chồng tôi phải đánh cậu, đánh cậu chỉ làm bẩn tay anh ấy, tôi thay anh ấy đánh là được rồi."
Mã Việt căn bản không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh sẽ động thủ, cô chẳng lẽ không biết, trong trường học đánh nhau, sẽ bị kỉ luật rất nặng sao?
"Diệp Phồn Tinh, cô..."
Cậu ta trợn mắt nhìn Diệp Phồn Tinh, muốn động thủ, nhưng cậu ta là một thằng con trai, hơn nữa đây cũng là ở trường học.
Triệu Gia Kỳ cùng Hồ Tiểu Tri đứng ở một bên, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh động thủ, Triệu Gia Kỳ không nhịn được dương khóe miệng lên, cô ta không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại dám động thủ!
Diệp Phồn Tinh không muốn đi học nữa sao!
Đối mặt với hành động ngu xuẩn của Diệp Phồn Tinh, Triệu Gia Kỳ không khỏi cười trên nỗi đau của người khác.
Diệp Phồn Tinh lạnh lùng nhìn về phía Mã Việt, "Không cần gọi chồng tôi là bố, tôi và chồng tôi không có đứa con trai nào lớn như vậy."
Like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!