"..." Cũng bởi vì cô giận dỗi một chút mà anh mua cả tiệm hoa về tặng cô, chuyện này... Có phải quá khoa trương rồi không?
Phụ nữ đều thích hoa, mặc dù mồm thì kêu lãng phí, nhưng lúc nhận được hoa, vẫn cảm động đến chết người.
Diệp Phồn Tinh chụp ảnh hoa là liệt trong phòng khách, đăng lên Facebook, dưới bài viết có vô số bình luận hâm mộ.
Liền ngay cả Triệu Gia Kỳ cũng bình luận xuống dưới, "Trời ạ! Hâm mộ quá đi mất, ước gì ông xã của mình cũng như thế này nhỉ!"
Diệp Phồn Tinh hiện tại mỗi lần nhìn thấy Triệu Gia Kỳ bình luận bên dưới bài viết của mình, đều có một loại cảm giác một lời khó nói hết, nhưng lại không định lộ mặt, tránh cho Triệu Gia Kỳ nhìn cô không hợp mắt, ở sau lưng lại bày trò phá hoại.
Phó Cảnh Ngộ tựa vào trên gối, nhìn Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại xem bình luận hỏi, "Vui vẻ đến như vậy sao?"
Trên mặt Diệp Phồn Tinh xuất hiện nụ cười kiêu ngạo: "Bọn họ xem ảnh đều hâm mộ em chết đi được!"
Phó Cảnh Ngộ cưng chiều nói: "Nếu em thích, ngày nào anh cũng mua tặng em."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, "không cần, quá lãng phí! Lần sau đừng như vậy! Muốn làm em hết giận không bằng dẫn em đi ăn đồ ăn ngon, như vậy em sẽ càng vui vẻ hơn."
Anh cười một tiếng, "em chừng nào mới có thể thay đổi bản tính ham ăn đây?"
"Ai bảo em là một con hàng ham ăn đây?" Diệp Phồn Tinh để điện thoại xuống, ôm cổ của anh, âm thanh thân mật, " chú ơi..."
"Ừ?" Anh ừ dài một tiếng, là cố ý kéo dài âm thanh, mang theo mấy phần bất mãn.
Tặng cô cả một nhà hoa, còn bị gọi là chú?
Diệp Phồn Tinh hiêut ra ý nghĩ của anh, vội vàng đổi lời nói, "ông xã!"
"Ừm." Anh lúc này mới hài lòng đáp một tiếng.
Diệp Phồn Tinh ngửi thấy trên người anh có mùi thơm thoang thoảng, cảm thấy trong lòng của mình tràn đầy đều chứa người đàn ông này, "Ngay từ đầu cùng lúc cùng anh kết hôn, em chỉ là vì học phí. Cũng chưa hề nghĩ tới mình càng ngày càng tham lam, lại muốn cả đời ở bên cạnh anh."
Không phải là bởi vì anh có tiền, mà là bởi vì, ở bên cạnh anh, cô thật sự cảm thấy vô cùng ấm áp.
"..." Phó Cảnh Ngộ nói: "Coi như ta cả đời anh không đứng lên nổi, em cũng không ngại sao?"
Thái độ hôm nay của Tô Lâm Hoan, làm cho Phó Cảnh Ngộ nhớ lại, còn thấy buồn cười.
Nếu không phải là Tô Lâm Hoan nói, anh cũng không biết, giá trị bản thân mình bây giờ, đã rơi xuống thấp như vậy.
Ngay cả một người đã từng ở trước mặt anh dùng mọi cách lấy lòng, đều xem thường anh như thế.
Cái thế giới này, thật đúng là thực tế! Thực tế đến mức làm cho lòng người nguội lạnh...
Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, hôn lên má anh, "Coi như anh cả đời đều không đứng lên nổi, em cũng muốn ở bên anh. Mặc kệ người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, ở trong lòng em, anh là tốt nhất."
Nhất là hôm nay thấy thái độ của Tô Lâm Hoan, làm cho cô rất muốn, rất muốn ở bên cạnh anh, yêu anh, chăm sóc cho anh cả đời.
Ông xã của cô tốt như vậy...
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ xấu xa kia dám ghét bỏ anh?
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, luôn cảm thấy cô ấm áp giống như mặt trời nhỏ, "Ở trên đời này, chắc chỉ có em mới ngốc như vậy thôi?"
Diệp Phồn Tinh ủy khuất: "anh còn nói em ngốc?
"Ngốc chết đi được." Anh trở mình, ép cô dưới thân thể anh, đặt nụ hôn sâu lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, cái lưỡi nóng bỏng,linh hoạt quấn quýt với lưỡi cô một cách tham lam, rất lâu, mới lên tiếng, "Tiểu Tinh."
"Ừ?"
"... Đừng bao giờ rời bỏ."
Thanh âm của anh khàn khàn, một câu nói, mà làm cho Diệp Phồn Tinh hốc mắt trở nên ươn ướt, cô đáp "Được."
Cô sẽ không bao giờ rời xa anh, dù vì bất cứ lý do gì.
Anh cả đời này không đứng lên nổi cũng không liên quan, cô sẽ bên cạnh anh, cả đời làm tiểu bảo bối của anh,làm cô vợ bé nhỏ của anh.
Câu trả lời của anh càng kích động hơn, nụ hôn của anh sâu hơn, cuồng nhiệt và nóng bỏng, từ môi, trượt xuống xương quai xanh, xuống chút nữa... Hận không thể ở trên người cô lưu lại dấu vết của anh.
Môi của anh giống như là có ma lực, làm toàn thân cô mềm nhũn, cô nhỏ giọng kháng nghị, "đừng... a..."