Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 52: Ba tháng



Hơn hai giờ chiều, Chu Mịch được Quý Tiết đưa về đến dưới công ty.

Cô bất ngờ phát hiện ra, xe của Quý Tiết thế mà lại là chiếc xe trong mơ của cô, Mercedes-Benz G màu đen thuần.

Trên đường Chu Mịch còn kinh ngạc, nói rằng cảm thấy anh ấy càng hợp với loại xe nho nhã hơn một chút, nhất là hệ màu trắng.

Quý Tiết cười nhìn qua: “Không mua xe to một chút sao có thể nhét vừa hai con chó.”

Chu Mịch mới bừng tỉnh ngộ ra, gật đầu: “Đúng nhỉ, anh suy nghĩ chu đáo quá.”

Đến công ty, Chu Mịch dừng lại ở cửa một lúc, gửi tin nhắn cho Trương Liễm: [Anh ở công ty không?] 

Người đàn ông không trả lời lại.

Chu Mịch bĩu môi, đút điện thoại vào trong túi, đi đường vòng qua phòng làm việc của Trương Liễm, phát hiện cửa đang mở, cô tỉnh rụi dịch lại gần hai bước, phát hiện anh đang ngồi sau máy tính, gương mặt tuấn tú không biểu cảm bị ánh sáng của màn hình hiển thị chiếu lên như dòng sông tuyết.

Chu Mịch không dám nhìn nhiều, nhanh chóng trở về chỗ làm việc.

Sau khi lưu lại nội dung trên bút ghi âm, cô lại rút điện thoại ra xem Wechat.

Trương Liễm vẫn không trả lời.

Bận như vậy sao?

Chu Mịch chớp mắt nhìn màn hình một lúc, lại soạn chữ: [Anh về công ty từ lúc nào vậy?] 

Lần này cuối cùng Trương Liễm cũng có phản ứng: [Nửa tiếng trước.] 

Chu Mịch nói: [Em vừa đi qua phòng làm việc của anh.] 

Trương Liễm không tiếp lời câu này, chỉ hỏi: [Vừa về công ty?] 

Chu Mịch: [Ừm.] 

Anh lại hỏi: [Buổi trưa ăn ở đâu?] 

Chu Mịch cho rằng có lẽ anh đã biết được gì đó, không muốn giấu diếm nữa: [Ăn ở bên tòa cao ốc Bách Nguyên.] 

Trương Liễm hỏi: [Với đồng nghiệp?] 

Chu Mịch nói: [Không phải, với giám đốc truyền thông chấm điểm cho bọn em của KFC đó.] 

Trương Liễm hỏi: [Cái người nuôi chó sao?] 

Chu Mịch: [Vâng.] 

Trương Liễm không nói gì nữa.

Chu Mịch mất nửa tiếng chỉnh sửa lại bản ghi chép, Trương Liễm vẫn không trả lời Wechat của cô, cô bất giác có chút đứng ngồi không yên, lại gửi tin nhắn đi: [Có phải anh không vui không?] 

Trương Liễm nói: [Làm việc trước đã, tan làm lại nói.] 

Mắt Chu Mịch hơi trướng: [Anh như này em cũng không biết phải làm việc thế nào.] 

Trương Liễm hỏi: [Sao vậy.] 

Chu Mịch rút khăn giấy ra ấn lên đầu mũi cay cay, không dám thật sự rơi nước mắt ở trong công ty: [Em cảm thấy anh tức giận rồi, bởi vì chuyện này.] 

Trương Liễm trả lời rất nhanh: [Đúng là có một chút.] 

Một câu này như cái cần gạt nước mưa, hình thức giao tiếp trong khung trò chuyện từ mênh mông ngập nước lập tức biến thành hoàn toàn trong suốt, vô cùng sáng sủa chỉ trong tức thì.

Chu Mịch không nghĩ tới anh lại nói thật nhanh như vậy, mưa qua trời trong, lại được nước lấn tới hỏi đến tận cùng: [Tại sao vậy.] 

Trương Liễm: [Em không biết tại sao anh tức giận mà vẫn đến hỏi anh có tức giận không?] 

Chu Mịch cắn môi: [Nhưng anh cũng sẽ đi gặp khách hàng, ăn cơm với bọn họ chứ.] 

Trương Liễm nói: [Vậy nên chỉ là một chút. Phương án của công ty chúng ta kém đến nỗi cần một người bạn nhỏ như em một mình ăn cơm với khách hàng sao?] 

Tốc độ gõ chữ của Chu Mịch trở nên nhanh hơn: [Em không phải là bạn nhỏ nữa được không.] 

Trương Liễm: [Em là nhóc gây sự.] 

Chu Mịch vội che lại nửa mặt dưới đã cười rúm lại của mình, còn thuận theo anh: [Vậy nhóc gây sự có thể chuyên tâm yên tâm yên lòng dốc lòng hết lòng làm việc vì Austar chưa?] 

Trương Liễm: [Đi làm việc đi.] 



Buổi tối về đến nhà, Chu Mịch cứ dính lấy Trương Liễm mọi lúc mọi nơi như một cái đuôi. Anh đi rửa tay, cô sẽ mở hai tay ra muốn anh phụt nước rửa tay cho mình; Anh đi ăn hoa quả, cô sẽ mở miệng “A” muốn anh đút cho một miếng; Anh vào thư phòng xử lý email, cô sẽ bê ghế ngồi bên cạnh bưng mặt thưởng thức góc nghiêng nghiêm nghị của anh; Anh nói chuyện điện thoại, cô sẽ nghiêng người áp vào mặt sau điện thoại nghe trộm.

Cuối cùng Trương Liễm không nhịn được nữa, để điện thoại xuống kéo cô lên đùi, tư thế nằm bò. Cách lớp quần tay màu đen, Chu Mịch cảm thấy bị ép đến tức ngực, vừa muốn trốn thoát, mông đã bị đánh mạnh một cái.

Anh hoàn toàn không khống chế lực.

Nếu không nhanh chóng bụm miệng lại, Chu Mịch sợ rằng đã kêu lên một tiếng vang vọng cả căn phòng.

Bộ phận tiếp xúc với lòng bàn tay anh nóng rát đau nhức.

“Đau chết mất…” Cô đỏ mặt như một trái cà chua, bực bội nói: “Sao anh lại đánh người vậy.”

“Em nên cảm thấy may vì hôm nay mặc váy ôm mông đi.” Trương Liễm nhạt giọng nói, thả cô ra.

Chu Mịch không thoải mái đứng dậy, chau mày xoa chỗ đau như vừa bị tiêm, vừa định ngoan ngoãn ngồi lên ghế của mình, cô lại bị người đàn ông kéo lại.

Cô nghe thấy tiếng thở của anh nặng nề hơn một chút.

Cửa thư phòng được cô dùng phần lưng để đóng lại hoàn toàn.

Khi cắn chặt môi đung đưa dựa vào bàn, Chu Mịch chìm trong cảm xúc muốn bật khóc, hơn nữa còn không ngừng xếp chồng lên nhau, đồng thời cũng ý thức được váy ôm mông thật ra cũng không có tác dụng gì.

Sau khi cùng về phòng ngủ tắm rửa xong, Chu Mịch lại làm ổ trong lòng Trương Liễm như bình thường.

Cô thích các kiểu các loại ôm của anh, tựa như cô là một chiếc xương sườn nào đó của anh, chỉ có khảm thật chặt vào sâu trong vòng tay anh mới có thể bổ sung lẫn nhau.

Trương Liễm dùng ngón tay tùy tiện chải sợi tóc mai của cô: “Tối hôm nay cứ dính anh như vậy làm gì?”

Chu Mịch chọc chọc vào vị trí trái tim anh, than thở như kẹo kéo: “Dỗ… anh… đấy…”

Trương Liễm cong môi, không nói câu gì.

Chu Mịch tiếp tục động tác giống vậy: “Vậy anh đã được dỗ thành công chưa?”

Trương Liễm nói: “Anh rất ổn.”

Chu Mịch lật người, đổi thành nằm bò lên ngực anh: “Thật sự ổn sao?”

Trương Liễm: “Ừ.”

Chu Mịch nghiến răng nghiến lợi: “Em thì không ổn rồi, mông đến bây giờ vẫn đau, bố mẹ em còn chưa bao giờ đánh em như vậy.”

Trương Liễm kéo cả người cô lên, bàn tay luồn vào chăn mỏng: “Bên nào?”

“Trái phải đều…” Cô đột nhiên “A” một tiếng, căng chặt thân người như tấm thăng bằng: “Đừng động loạn vào vị trí không liên quan có được không?”

Trương Liễm kẹp cô vào vòng tay mình, kéo cô lên một độ cao thuận tay, chuyên chú mà dịu dàng xoa bóp cho cô.

Gương mặt Chu Mịch sát vào bên cổ anh, khóe môi cong lên một lúc, lại ngẩng đầu thơm lên phần cằm có đường nét cao cấp mà hoàn mỹ, kìm lòng không đậu nói: “Thật muốn dính trên người anh như này cả đời quá.”

Sắc mặt lười nhác của Trương Liễm có một khoảnh khắc cứng lại, giống như ánh nến trong gió vụt sáng một khoảng ngắn ngủi, nhưng chưa tắt hẳn, lại bùng lên một lần nữa. Anh cong môi, nghiêng đầu, cũng hôn lên trán cô.



Tin tức đề án đã được chọn rất nhanh đã truyền từ bên khách hàng đến, Austar đứng thứ nhất, trở thành agency cho hạng mục Đoan Ngọ của KFC năm nay.

Bởi vì đối phương là tập đoàn ẩm thực lớn, ở trong ngành cũng nổi danh là khó giải quyết, công ty không dám coi thường, team chính thức được thành lập lại có hai mươi người, nhiệm vụ công việc được phân nhỏ hết mức, tăng ca thêm giờ làm, phối hợp nhanh chóng đưa ra kế hoạch tiếp thị online và offline để khách hàng hài lòng nhất.

Dưới sự chỉ đạo của Diệp Nhạn, Chu Mịch bắt đầu học viết brief, học cách làm thế nào để trao đổi với bên sáng tạo ý tưởng những ý kiến sửa chữa đến từ khách hàng.

Mọi người đều biết quan hệ của cô và Quý Tiết không bình thường, rất nhiều lúc câu chữ hay thiết kế trong nhóm sẽ trực tiếp @ cô, hỏi thăm một phong cách poster hay slogan nào đó có phải giống như bên KFC muốn không.

Vừa thụ sủng nhược kinh, Chu Mịch cũng cảm thấy như Thái Sơn đè xuống.

Cô không phải là người kết nối chân chính của hạng mục, càng không tiện quấy rầy Quý Tiết, nhưng lần này thời gian gấp gáp, trực tiếp hỏi thăm quả thực là phương thức có hiệu quả nhất cũng kịp thời truyền đạt và phản hồi ý kiến của hai bên nhất.

Số lần nói chuyện của cô và Quý Tiết đột nhiên tăng mạnh.

Ngoại trừ nội dung có liên đến công việc, chó và Vương Giả vẫn là chủ đề nói chuyện mãi mãi không đổi của hai người.

Có thể gặp được bên A dễ tiếp xúc như Quý Tiết trong giai đoạn khởi đầu sự nghiệp là may mắn vô cùng lớn của cô.

Trong quá trình rèn luyện này, Chu Mịch cũng có cảm giác “Mình đã là một AE” chân thực.

Trong tháng này, số lần cô xem fanpage về chuyên ngành giảm mạnh, một là vì bận bịu, hơn nữa cũng không cần thiết. Khi vừa vào Austar, cô vô cùng ỷ lại vào cái này, mỗi tối đều phải lướt từ đầu đến cuối như bị nghiện thuốc, hơn nữa còn học thuộc thật kỹ từ lóng và trọng điểm trong đó, đều là để làm mình nhìn dung nhập và chuyên nghiệp hơn, nhưng bây giờ sau khi thật sự đi sâu vào nội dung công việc, rất nhiều thứ đều ngấm vào não bộ như ký tự tự nhập, cô chầm chậm tìm được một số tiết tấu, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài điểm không được thành thục lắm, nhưng miễn cưỡng có thể coi là một mình đảm đương công việc.

Cô đoán có lẽ đây là “Không khí Austar” mà Trương Liễm nói.

Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng giống một người làm quảng cáo.

Không thể không nói, Trương Liễm là một người bầu bạn tôn trọng đối phương một cách hoàn mỹ, anh sẽ biểu đạt thái độ ghen tức một cách thiết thực, nhưng chưa từng vì thế mà hạn chế hay can thiệp vào công việc của cô.

Chu Mịch từng nói với anh: “Nếu như anh không thoải mái, em có thể cho anh xem lịch sử trò chuyện Wechat, em và Season thật ra không có nội dung mập mờ nào.”

Trương Liễm trực tiếp từ chối, còn sử dụng tính từ có tính chất nghiêm trọng, một điều hiếm thấy: “Bản thân anh vô cùng chán ghét loại hành vi này.”

Chán ghét.

Chu Mịch không nhịn được bật cười: “Có phải bạn gái cũ của anh luôn kiểm tra nhật ký trò chuyện của anh không?”

Trương Liễm không nói lời nào.

Công việc và tình cảm, đều có bước tiến ổn định trong sự yên bình kỳ dị, điểm này Chu Mịch hoàn toàn không ngờ tới. Ban ngày sứt đầu mẻ trán và buổi tối hòa hợp gắn bó cứ xen kẽ lẫn nhau, làm cô gần như quên mất con thuyền chở cô và Trương Liễm, con thuyền trôi nổi bất định có thời hạn chỉ ba tháng này sắp cập bến rồi.

Lúc nhận được điện thoại của mẹ, Chu Mịch mới hoảng sợ ý thức được, còn ba ngày nữa là phải báo cáo với bố mẹ hai bên lựa chọn cuối cùng của họ rồi.

Trưởng bối đếm ngược đợi từng ngày.

Mà bọn họ lại quên mất ngày tháng trôi qua.

Có lần trở về nhà của hai người trước đó làm cơ sở, giọng nói Thang Bồi Lệ nghe vô cùng dâng trào có lực: “Sao rồi Mịch Mịch, khoảng thời gian này con với Trương Liễm sống chung như thế nào? Công ty có phải bận lắm không, mấy nay cũng không đến chơi.”

Chu Mịch không biết trả lời như thế nào.

Bởi vì trong nhiệm vụ này bọn họ không một ai đưa ra thái độ.

Một dòng khí không thể phân biệt được cảm xúc tràn ra từ đầu trái tim, lập tức lấp đầy lồng ngực.

Chu Mịch miễn cưỡng nở nụ cười, báo vui không báo buồn: “Tốt lắm ạ. Công ty rất bận, dạo gần đây con bắt đầu tự mình liên lạc với khách hàng rồi, lợi hại không!”

Mẹ khen cô vài câu, trọng điểm vẫn dừng lại ở dự định của hai người, còn cười nói đã cùng bố xem ngày lành để lĩnh chứng rồi.

Chu Mịch căng môi: “Hai người cứ xem trước đi, đợi Trương Liễm trở lại con lại hỏi anh ấy xem ngày nào thích hợp.”

Đối phó với mẹ xong, tâm tình Chu Mịch trầm xuống nơi thấp nhất, giống như bánh chiffon ngay từ lúc bắt đầu đã làm sai công thức, cho dù nỗ lực đánh bông đến thế nào đi chăng nữa, lúc lấy ra khỏi lò nướng cũng sẽ co lại.

Cô suy nghĩ miên man một lúc lâu, tâm tình lại quay về một đường thẳng không lên xuống, một vạch trắng mờ mịt.

Chu Mịch nghiêng người nằm xuống.

Tối nay Trương Liễm có xã giao, lúc đến nhà đã sắp mười hai giờ.

Khi nghe thấy tiếng anh mở cửa, Chu Mịch còn chưa ngủ, nhưng cô vẫn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, còn giấu kín đầu vào trong chăn.

Cô vẫn luôn để ý đến động tĩnh Trương Liễm đi rửa mặt.

Trái tim lại như bị dung dịch axit có nồng độ rất thấp ăn mòn, cơn đau nhức cứ dâng lên từng trận.

Cô cũng không biết tại sao mình lại không dám hỏi.

Trương Liễm trở về giường, tắt đèn đi trước, sau đó lại ôm lấy cô từ sau lưng giống như trước đây, động tác thân mật như bình thường.

Trên người anh hơi có mùi rượu.

Chu Mịch liều mạng giữ chặt cơ thể và cảm xúc, nằm im bất động.

Trương Liễm hình như quá mệt rồi, hơi thở phe phẩy sau tai cô rất nhanh đã đi vào trạng thái đều đều khi ngủ sâu.

Chu Mịch bắt đầu rơi nước mắt trong im lặng, cùng với hít thở vô cùng nhẹ.

Cô cứ len lén khóc như vậy rất lâu, cũng không biết ngủ quên đi từ lúc nào.



Sáng ngày hôm sau vẫn đến công ty như bình thường, Chu Mịch lại biến thành cô AE nhỏ đã lên dây cót tràn đầy năng lượng như ngày thường, tiếp tục làm công việc của một ngày dưới sắp xếp của leader.

Gần đến buổi trưa, bộ phận hành chính đột nhiên thông báo trước trong nhóm lớn, nói hai giờ chiều sếp sẽ mở đại hội.

Cả bộ phận bỗng chốc đâu đâu cũng nghe thấy tiếng than.

Diệp Nhạn ngồi ở vị trí ngáp một cái rồi điên cuồng vò đầu, lại dặn dò Chu Mịch: “Một lúc nữa em đi đẩy giờ đặt trước Room2 đến sau bốn giờ đi.”

Chu Mịch hiếu kỳ: “Không phải là đại hội tự kiểm điểm lần trước chị nói đấy chứ?”

Diệp Nhạn ngoài cười trong không cười: “Nếu không thì sao.”

Chu Mịch gãi thái dương: “Tổ chúng ta phải báo cáo không?”

Diệp Nhạn khóc không ra nước mắt: “Có, mấy tổ liền đều do chị lên, đừng lo lắng nhé.”

Lúc này Chu Mịch mới yên tâm gật đầu, cổ vũ cho cô ấy: “Được! Chị phải cố lên!”

Gần đến hai giờ, những người không có việc trong công ty đều tụm năm tụm ba tập hợp ở pantry*, bình thường thưa thớt nhìn không được bao nhiêu người, lúc này lại ngồi một đống, đông nghịt một mảng.

Chu Mịch cầm điện thoại ngồi cùng một thành viên quen biết trong tổ, tâm trạng bất định lại tràn đầy hiếu kỳ nhìn bọn họ châu đầu ghé tai, sắp xếp tổng kết trước nội dung hạng mục và ý kiến phản hồi để một lúc nữa lên báo cáo.

Hai giờ đúng, Trương Liễm đúng giờ có mặt.

Buổi sáng anh có việc sang bên khách hàng, vậy nên Chu Mịch cũng tự mình ngồi tàu điện ngầm đến công ty.

Vốn dĩ vì những đại hội toàn thành viên này anh sẽ mặc tây trang đi giày da xuất hiện, kết quả vẫn là áo sơ mi trắng quần dài đen như bình thường, không mang bất kỳ cảm giác nghi thức nào.

Tuy rằng là “Đại hội tự kiểm điểm”, nhưng bầu không khí không quá khuôn phép như bình thường, rất có tính co dãn và linh hoạt thường thấy của công ty.

Trương Liễm tựa vào mép quầy bar, thỉnh thoảng lại đổi sang một tư thế thoải mái, đại diện của tổ hạng mục cũng không cần đứng dậy phát biểu.

Hai tay Chu Mịch nắm lại, lẳng lặng chống ở má, nhìn anh chăm chú không chớp mắt.

Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, vậy nên cô cũng có thể nhìn anh một cách trắng trợn không kiêng nể gì.

Đột nhiên, Đào Tử Y ở bên cạnh nhỏ giọng gọi mấy người ngồi cùng bàn: “Này này.”

Diệp Nhạn cũng thấp giọng: “Cái gì?”

Đào Tử Y nói: “Hôm nay Fabian mang nhẫn.”

Hai mắt Diệp Nhạn lấp lánh nhìn theo, sau khi có được đáp án xác thực, không khỏi kêu một tiếng kinh ngạc: “Trời ạ, đúng thật, lần đầu tiên nhìn thấy…”

Chu Mịch cũng giật mình trừng lớn mắt, rời ánh mắt hoảng hồn từ trên mặt Trương Liễm xuống, di chuyển đến cánh tay đang ôm lấy người của anh.

Trái tim Chu Mịch bắt đầu đập điên cuồng, trên bàn tay trái thon dài nơi cổ áo được tùy tiện gấp lên trên, quả thực có thêm một chiếc nhẫn, có ánh bạc yếu ớt đang lóe lên, hình như chính là chiếc mà cô tặng cho anh, mua trên Taobao ba mươi tệ một chiếc.

Đồng nghiệp vẫn đang thì thầm với nhau.

“Nhãn hiệu gì đấy?”

“Có hơi xa, không nhìn ra, chắc là đắt lắm.”

“Có phải sắp kết hôn rồi không?”

“Đột ngột quá đi.”

“Xong rồi xong rồi anh ấy thật sự có đối tượng rồi trái tim tôi hoàn toàn vỡ vụn rồi.”



Chu Mịch hoàn toàn không có cách nào ngăn cản gương mặt mình nóng đỏ lên như được thêm thuốc nhuộm màu, chỉ có thể lén lút cúi thấp đầu trong sự xấu hổ và mừng như điên, giấu đi tầm mắt.

Cứu mạng, lúc đầu tại sao cô lại không mua một chiếc nhẫn tốt một chút.