Đoàn người Tiêu Viêm theo Diệp Trọng di chuyển nửa giờ trong ngoại vực Thánh Đan thành, rốt cuộc cũng đáp xuống địa vực phía Nam.
Nơi nhóm Tiêu Viêm hạ xuống là một cái viện tương đối rộng rãi chẳng qua thoạt nhìn đã cũ kỹ, tựa như nhiều năm qua chưa từng có ai ở đây. Trước sân, có một tấm bảng, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ.
- Diệp viện!
- Đây là sản nghiệp của Diệp gia ta năm đó nhưng do Diệp gia sau này dần xuống dốc đi mà không còn ai tiếp tục ở lại nơi này trông coi. Bất quá dùng để nghỉ chân một thời gian cũng không tệ lắm!
Diệp Trọng nhìn vào trong rồi quay lại nói với Tiêu Viêm.
Nhóm Tiêu Viêm tự nhiên cũng không có yêu cầu gì đối với nơi này. Hơn nữa, Diệp viện tuy nói hơi tiêu điều nhưng lại yên tĩnh. Mặc dù cũng có không ít người đi ngang qua nhưng so với những nơi khác quả thật xứng với hai chữ "yên tĩnh".
- Ha ha, không thành vấn đề. Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn có chính sự!
Thời gian dần trôi qua, bóng đêm cũng từ từ phủ xuống. Cả Thánh Đan thành chìm trong bóng đêm huyền bí…
Trong tiểu viện, Tiêu Viêm đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời. Một lúc sau hắn chau mày:
- Từ khi tiến vào Thánh Đan thành đến giờ, ta chưa từng cảm ứng được một chút dao động nào liên quan đến Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Có lẽ là do cường giả Đan Tháp phong ấn hoặc ẩn dấu đi?!
Trầm ngâm một lúc, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng nhìn về phía Nội vực Thánh Đan thành trên không trung. Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thành hình ở trên trời sao, nếu như sinh ra cũng chỉ có thể ở trên đó. Nếu như Tiêu Viêm đoán không sai thì Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa ở ngay trên không trung, trong nội vực Thánh Đan thành.
- Ai, thủ đoạn của Đan Tháp đúng là bí ẩn! Xem ra, chỉ có thể đến tận nơi nhìn rõ mới được!
Tiêu Viêm khẽ thở dài, vừa muốn xoay người trở về phòng, đôi tai vừa động liền nhìn về phía cửa viện. Ở đó Tiểu Y Tiên trong y trang trắng xinh đẹp đang đứng, ánh trăng soi sáng thân thể nàng tựa như một lớp sương mù phủ lên càng tăng thêm vẻ quyến rũ lòng người.
- Muội chưa đi nghỉ sao?
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười rồi nói.
- Trước khi Huân Nhi rời đi đã dặn muội phải bảo vệ huynh. Huynh chưa từng nghỉ ngơi thì muội sao có thể bãi công?
Tiểu Y Tiên cười, nói.
Nghe được lời nói dí dỏm của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm nhịn không được phì cười. Kể từ khi giải quyết được Ách Nan Độc Thể, tâm tình của nàng không nghi ngờ đã thoái mái hơn rất nhiều.
- Ách Nan Độc Thể của muội hẳn không có vấn đề gì chứ?
Tiêu Viêm nhìn Tiểu Y Tiên, quan tâm hỏi.
- Hẳn là không có vấn đề gì… Hôm nay, trong cơ thể muội có một quả Độc đan cỡ ngón cái, Ách Nan Độc Khí cũng bị áp súc ở đó. Hơn nữa, hôm nay muội đã có thể khống chế nó hoàn toàn!
Tiểu Y Tiên trầm ngâm một chút, nói.
- Vậy thì tốt rồi! Huynh cũng chỉ có thể giúp muội đến đây thôi! Về phần sau này nên làm gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Bất quá, Ách Nan Độc thể cũng không phải là thể chất bình thường. Hơn nữa, trước kia cũng chưa bao giờ xuất hiện người nào có thể khống chế nó hoàn toàn. Cho nên, huynh cũng không biết sau khi luyện ra Độc đan có ảnh hưởng cho muội không nữa…
Tiêu Viêm gật đầu, nói.
Tiểu Y Tiên mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển rồi đột nhiên nói:
- Huynh nói chuyện kia cho Huân Nhi biết chưa?
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời ngẩn người dường như thoáng xấu hổ, nhưng lại cười khổ lắc đầu. Chuyện của Thải Lân, nguyên bản lúc trước chỉ là một tràng diện bất ngờ tràn ngập xuân ý. Về sau, dần dần tiếp xúc và trò chuyện với Mỹ Đỗ Toa nữ vương lãnh ngạo động lòng người kia, Tiêu Viêm mới nhận ra nàng bắt đầu xuất hiện một số tình cảm phức tạp và đặc biệt…còn cả chuyện Thải Lân mang thai….
Rời khỏi đế quốc Gia Mã cũng đã nhiều năm, nếu như Thải Lân thật sự mang thai vậy dựa theo tộc quy của Xà Nhân tộc, chỉ sợ "Tiểu Tiêu Viêm" không chừng cũng đã xuất thế!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Viêm dâng lên cảm xúc rất phức tạp. Tựa như vui mừng, lại như buồn rầu, đủ loại cảm xúc hội tụ cùng một chỗ, giống như đổ ngũ vị vào trong một bình làm cho người ta đoán không ra.
- Ai, binh đến tướng ngăn! Một lúc nào đó huynh sẽ nói cho Huân Nhi biết việc này!
Lắc đầu, Tiêu Viêm ổn định tâm tình, thở dài. Có một số việc, tự nhiên không thể che dấu…
- Trên đại lục Đấu Khí, chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp đâu phải chuyện lạ. Huân Nhi cũng sẽ không ý kiến gì đâu!
Nhìn thấy bộ dáng rối rắm của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên lên tiếng an ủi.
Tiêu Viêm cũng chỉ có thể gật đầu cười khổ. Huân Nhi không phải là nữ tử bình thường. Trong Cổ tộc, địa vị của nàng rất khó tưởng tượng được, nếu không thì làm sao lúc nào cũng có hai cường giả Đấu Tôn thủ hộ bên cạnh. Mà cho dù lúc đó Huân Nhi có đáp ứng, chỉ ngại Cổ tộc cũng sẽ lấy cớ này quấy nhiễu…
Nhìn Tiêu Viêm không còn tinh thần đề cập về chuyện này, Tiểu Y Tiên cũng không nói gì thêm. Hai người ngồi trước thềm đá trước phòng, ngửa đầu ngắm sao trời lấp lánh trong tinh không vô tận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Đã nhiều năm không cùng nhau ngắm sao…Nhớ năm đó ở ngọn núi nhỏ tại Thanh Sơn trấn, trong sơn cốc kia, trời sao ở đó thật đẹp!
Sau một lúc lâu thấp giọng hàn huyên, Tiểu Y Tiên nhẹ nhàng dựa vào cột đá bên cạnh, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, khẽ giọng thì thầm. Trong thanh âm lặng lẽ truyền ra, nàng đã ngủ quên đi tự lúc nào.
Tiêu Viêm hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn mỹ nữ xinh đẹp toát ra khí chất dịu dàng trước mặt. Năm đó, bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc đạt được thực lực như bây giờ.
- Đợi đến khi trẻ về đế quốc Gia Mã, huynh sẽ lại cùng muội đến đó ngắm sao!
Như nghe thấy được giọng nói của Tiêu Viêm, trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Y Tiên chậm rãi trở nên nhu mỳ.
Lấy ra một cái hắc bào rộng rãi từ trong Nạp giới nhẹ nhàng phủ lên người Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy bước hai bước, ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên thiên không.
Khi nhìn lên, hắn đột nhiên thấy bầu trời đêm ở Thánh Đan thành dường như khác hẳn so với những bầu trời đêm ở những nơi khác.
"Tràn đầy linh tính?"
Khẽ nhíu mày, Tiêu Viêm chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng yên dưới bầu trời.
Đứng yên suốt hai canh giờ, mà hai canh giờ này, thân hình Tiêu Viêm giống như một pho tượng điêu khắc bất động. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm chằm chằm những vì sao chợt ẩn chợt hiện lóe lên trên bầu trời.
Giữ mãi tư thế như vậy cho đến khi gần được ba canh giờ, khóe miệng Tiêu Viêm khẽ cong, từ từ nhắm mắt lại…
Trong khoảnh khắc ấy, linh hồn lực lượng mạnh mẽ như thủy triều từ mi tâm Tiêu Viêm khuếch tán ra bay thẳng lên bầu trời lấp lánh.
Linh hồn lực như sóng nước ở khuếch tán ra khắp bầu trời. Cảm giác tràn ngập linh tính khác thường này cũng tựa như một dấu vết thần kỳ theo linh hồn lực khuếch tán, để lại một ấn ký mơ hồ trong linh hồn Tiêu Viêm.
Khóe mắt Tiêu Viêm vẫn chưa mở ra. Giờ khắc này, thân thể hắn vẫn duy trì tư thế đó lại dần dần phóng ra ánh huỳnh quang rất nhạt. Ánh sáng này vô cùng thần kỳ, dùng mắt thường nhìn không thấy mà phải sử dụng linh hồn lực mới có thể quan sát được.
Những phiến lá cây và thảm cỏ đã úa vàng xung quanh Tiêu Viêm dưới ánh sáng huỳnh quang mỏng manh chiếu rọi đã dần dần lặng lẽ hồi phục sức sống, trông thật dạt dào linh khí.
Tiêu Viêm dĩ nhiên không biết được biến hóa quanh thân thể mình. Trong lúc linh hồn lực khuếch tán khắp nơi, ấn ký mơ hồ kia xuất hiện càng ngày càng rõ ràng. Dưới ấn ký này, linh hồn Tiêu Viêm như đắm chìm trong sự ấm áp chan hòa của ánh mặt trời, cảm giác thư sướng dị thường mạnh mẽ.
Linh hồn lực lượng lan tràn không biết kéo dài bao lâu, cũng không biết đã bay đến nơi nào bỗng nhiên chấn động mạnh. Đợi đến khi Tiêu Viêm phục hồi lại tinh thần thì linh hồn hắn chợt nhìn thấy một cự long đang nhắm chặt hai mắt, quanh thân lượn lờ một ngọn lửa tím đen vô cùng quỷ dị.
Khi linh hồn lực của Tiêu Viêm nhìn thấy ngọn lửa này, trong lòng hắn nhất thời dấy lên một cảm giác quen thuộc. Chợt một tiếng rên rỉ vang lên trong linh hồn.
- Tam… Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa?
- Người phương nào dám can đảm nhìn trộm vào Đan thành Tinh vực?
Ngay khi tiếng rên rỉ vang lên trong lòng Tiêu Viêm, một tiếng quát chói tai cũng mạnh mẽ vang vọng trong linh hồn Tiêu Viêm.
Thanh âm chói tai đột ngột xuất hiện liền trực tiếp làm linh hồn lực đang khuếch tán của Tiêu Viêm tản ra rồi tiêu tán một cách quỷ dị trên tinh không. Linh hồn hắn cũng theo đó mà tản ra một đạo linh tính nhàn nhạt, mơ hồ lưu lại.
- Cái gì? Linh hồn Tiên cảnh?
Như cảm ức được linh khí linh hồn còn sót lại, trong không gian hư vô vang lên một tiếng hô ngạc nhiên.
Tại một nơi rất xa bên ngoài Đan thành, đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiêu Viêm mạnh mẽ mở ra, lui về sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên nhìn về chỗ sâu trong Đan thành. Lúc trước, hắn cảm ứng được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, tất nhiên là chính là ở hướng đó!
- Đan thành Tinh vực.Nơi đó phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao?