Một trong tam thi ((người ngồi vị trí thay người được cúng tế), cái này không quá có thể. Nhưng nói ngắn lại, Bạch Tố Tố rất có thể chính là một Bạch Tố Trinh khác, nhưng mà có ý thức của mình, tính cách của mình.
Một khi Bạch Tố Tố và Bạch Tố Trinh gặp mặt, nếu như suy đoán trước đây của mình là thật sự, như vậy Bạch Tố Trinh khẳng định sẽ khiến Bạch Tố Tố dung hợp với chính mình, để khôi phục thực lực vốn có của chính mình. Như vậy Bạch Tố Tố chẳng phải là sắp biến mất? Cái này đối với chính mình mà nói, thì đâu phải là chuyện gì tốt.
Hơn nữa Dương Lỗi không thể không thừa nhận, chính mình đối với Bạch Tố Tố đích đích xác xác có tình cảm nhất định. Hắn không muốn nàng biến mất khỏi bên cạnh mình, không muốn để cho nàng trở thành Bạch Tố Trinh kia trong truyền thuyết.
Cho dù nàng rất cường đại, đối với chính mình sau này sẽ có trợ giúp lớn hơn nữa, thậm chí có thể khiến cho tu vi của chính mình trong khoảng thời gian ngắn tăng lên rất nhiều, đích thực trở thành chủ nhân của thế giới Mộng Huyễn, đuổi Pháp Hải gia hỏa này đi.
Nhưng làm như vậy, liền ý nghĩa chính mình sẽ phải mất đi Bạch Tố Tố, cái này đâu phải là điều Dương Lỗi nguyện ý nhìn thấy .
- Thiếu gia.. .
Bạch Tố Tố còn muốn tranh thủ một phen, Dương Lỗi cũng liền nói với giọng điệu kiên quyết
- Ta nói không được, chính là không được.
- Được rồi, thiếu gia, nhưng mà ngài phải cẩn thận một chút .
Không được Dương Lỗi cho phép, Bạch Tố Tố không có cách nào đi ra từ trong cơ thể Dương Lỗi. Dù sao nàng đã bị qui luật khế ước ràng buộc.
Sau khi Dương Lỗi gật đầu, hắn cứ từng bước từng bước mà chậm rãi đi về hướng tới nhà gỗ .
- Không cần lo lắng như vậy, ta sẽ không hại ngươi. Nếu như quả thực ta muốn hại ngươi, thì tại một khắc ngươi tiến vào nơi này, ngươi cũng đã chết.
Bạch Tố Trinh nói với giọng điệu ôn hòa .
Lời này mặc dù có hơi khiến cho Dương Lỗi cười nhạt, nhưng mà hắn không biểu lộ ra ngoài. Đương nhiên, Dương Lỗi cũng sẽ không phủ nhận, Bạch Tố Trinh này tuyệt đối là gia hỏa dũng mãnh. Mặc dù bị phong ấn, mặc dù là thực lực cao cường giảm đi, nhưng cũng không phải hiện tại chính mình có thể đối phó được .
Đương nhiên, mặc dù là cười nhạt đối với Bạch Tố Trinh, nhưng mà Dương Lỗi vẫn bước đi nhanh hơn, tin tưởng lời của nàng là thật sự. Một cường giả như thế, khẳng định khinh thường lừa gạt đối với chính mình. Ít nhất là trong tình huống hiện tại như vậy. Lừa gạt chính mình, nàng cũng không chiếm được lợi ích gì, dù sao còn có Pháp Hải ở đây.
Sau khi bước vào phòng, Dương Lỗi thấy một người nữ nhân, tóc dài, áo trắng, mặt mũi xinh đẹp tới cực điểm, khó có thể dùng từ để hình dung vẻ đẹp của nàng .
Thiếu nữ này mặt mũi cực kỳ giống như Bạch Tố Tố, nhưng khí chất cũng là lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa vị Bạch Tố Trinh trước mắt này làm cho người ta có một loại cảm giác tự ti mặc cảm. So với sư phụ Tô Nghiên của mình tại đại lục Vô Cực thì còn phải hơn một bậc. Nàng chỉ khẽ động chân tay đã làm cho người ta thấy một loại lực hấp dẫn vô hình, khiến cho người ta khó có thể thoát khỏi.
- Tê.. .
Dương Lỗi hít một hơi thật sâu, nếu như không phải Không Động Ấn truyền đến một tia dìu dịu làm tỉnh táo lại thì Dương Lỗi thật đúng là không thể thoát khỏi loại dụ dỗ đó.
- Chà, ngươi... Ngươi lại có báu vật như vậy, lại là một kiện Tiên Thiên Linh Bảo. Không nghĩ tới ngươi lại có Tiên Thiên Linh Bảo, không... Đây không phải Tiên Thiên Linh Bảo loại bình thường. Cái này. .. Đây là Không Động Ấn.
Thấy hai mắt Dương Lỗi đã trở nên tỉnh táo, Bạch Tố Trinh lập tức giật mình không thôi.
Mà Dương Lỗi bị Bạch Tố Trinh đùa bỡn như vậy thì vội vàng lui lại hai bộ, cảnh giác nhìn Bạch Tố Trinh. Nhìn Bạch Tố Trinh này với nữ nhân yêu thú của chính mình.
- Ngươi... Ngươi chính là Bạch Xà Bạch Tố Trinh, một đầu lĩnh Yêu Tộc Bạch Tố Trinh trong cuộc chiến Phong Thần ?
Dương Lỗi hỏi.
- Là Pháp Hải con lừa ngốc kia để ngươi tới đây?
Bạch Tố Trinh nhìn Dương Lỗi, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên hơi có chút mừng rỡ
- Không sai, ta chính là Bạch Tố Trinh kia mà ngươi nói. Ngươi rất may mắn, ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không làm thương tổn ngươi. Nếu như đổi là những người khác, ta đã sớm giết hắn. Bởi vì trong cơ thể ngươi lại có huyết mạch của hắn .
- Ngươi cứ nói đến huyết mạch Kim Quan Mãng gì kia sao?
Dương Lỗi nhíu mày hỏi.
- Là con lừa ngốc Pháp Hải kia nói cho ngươi hả? Hắn nói vậy vì biết ta sẽ không làm như vậy đối với ngươi. Cho nên mới yên tâm để ngươi đi vào. Nói đi, hắn để ngươi tới đây làm gì?
Bạch Tố Trinh nhìn Dương Lỗi, giọng điệu là lạnh nhạt như vậy, trái lại nằm ngoài dự liệu của Dương Lỗi. Nhưng Dương Lỗi không tin, Bạch Tố Tố ở trong cơ thể của mình mà nàng ta không hề cảm nhận được .
Nhưng mà hiện tại nàng không đề cập tới một chữ, rốt cuộc là nguyên nhân gì đó? Chẳng lẽ Bạch Tố Tố thực sự không có một chút quan hệ với nàng? Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Nếu như thật sự là như vậy, tại sao Bạch Tố Tố lại có cảm giác mãnh liệt như vậy.
Nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt Dương Lỗi cũng lộ ra một nụ cười thấp thoáng. Dù sao Bạch Tố Trinh này sẽ không giết chính mình, gây ra bất lợi đối với chính mình. Vậy thì chính mình lại lo lắng cái gì ? Về phần chuyện giữa nàng và Pháp Hải thì có liên quan gì tới chính mình ? Chỉ cần bọn họ không tạo thành tổn hại cực lớn đối với chính mình, đối với thế giới Mộng Huyễn, vậy thì chuyện kia có gì đâu?
Cho nên, lúc này, Dương Lỗi cảm giác đặc biệt nhẹ nhõm. Mặc dù chính mình còn không thể đủ sức điều khiển quyền chủ động, nhưng mà đã có những tia tiến bộ, không phải vậy sao?
- Không sai, là Pháp Hải nói cho ta biết. Mục đích của ta tới nơi này chính là Sinh Mệnh Bản Nguyên. Ông ấy nói cho ta biết, nơi này có Sinh Mệnh Bản Nguyên tồn tại. Mà ta cần phải có Sinh Mệnh Bản Nguyên này để làm tăng tu vi của chính mình. Cho nên ta đã tới đây .
- Sinh Mệnh Bản Nguyên hả, đích thật là ta có. Nhưng tại sao ta lại phải cấp cho ngươi vậy? Mặc dù nói, Sinh Mệnh Bản Nguyên này đối với ta mà nói cũng không có trợ giúp quá lớn. Nhưng vật này cũng là báu vật hiếm có, ta dựa vào cái gì mà phải cho ngươi?
Bạch Tố Trinh nhìn Dương Lỗi mà nói với gương mặt tươi cười .
Dương Lỗi đương nhiên cũng biết rõ ràng, Sinh Mệnh Bản Nguyên không phải báu vật bình thường. Nó cực kỳ hiếm có, hơn nữa sử dụng rộng khắp. Hiện tại nếu chính mình muốn thu được từ chỗ Bạch Tố Trinh thì đâu phải là một chuyện dễ dàng. Còn mạnh mẽ cướp lấy, điều này rất hiển nhiên là không có khả năng, chính mình không có thực lực kia.
Như vậy không thể cưỡng đoạt, cũng chỉ có nghĩ biện pháp khác để trao đổi .
- Ngươi đòi hỏi cái gì ?
- Tự do, ngươi có khả năng cho ta sao?
Bạch Tố Trinh đáp.
- Ý của ngươi là, để cho ta thả ngươi đi ra ngoài?