Mai Nguy Hiểm nhớ lại chuyện tối qua: “Tối hôm qua con trở về phòng liền đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, sau khi thức dậy thì dùng bữa với chú Phong. Sau đó, con và đám người chú Phong xuống hầm nhận lễ vật của chú Vi, rồi lỗ tai mèo liền mọc ra.”
Lúc đó, nhóc còn đang hưng phấn điều khiển cơ giáp, chờ qua cửa ải liền cảm thấy trên đầu có gì đó không đúng. Đưa tay sờ lên liền chạm vào hai lỗ tai, dùng lực nhéo còn có cảm giác đau đau.
Chính bởi vì thế, nhóc cảm thấy sợ sệt, vội vã rời khỏi cơ giáp, chạy lên phòng soi gương, quả nhiên thấy trên đầu mọc ra hai lỗ tai giống như tai mèo.
Nhóc sợ chú Phong sẽ thấy mình như vậy đâm ra ghét bỏ, không dám nói cho chú Phong biết, cũng không dám mở cửa, chỉ còn cách cầu cứu baba.
Mai Truyền Kỳ nắm lấy trọng điểm: “Chú Phong cho con cái gì?”
“Là cơ giáp nhi đồng kiểu mới ạ.”
Mai Truyền Kỳ căng thẳng, quả nhiên là do cơ giáp gây họa.
Cậu ôm con mình, giúp thằng bé cởi giày, sau đó ẵm lên giường: “Được rồi, con ngủ một hồi đi, sau khi tỉnh dậy baba sẽ chuẩn bị thức ăn cho con.”
Mai Nguy Hiểm quả thực vừa mệt vừa buồn ngủ, đây là lần đầu tiên nhóc điều khiển cơ giáp, chỉ hơn một giờ liền qua được cửa ải, làm nhóc cảm thấy thoát lực, cộng thêm lúc nãy vừa khóc càng khiến cơ thể mệt mỏi hơn.
Mai Truyền Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ say, cúi đầu hôn nhẹ lên trán, đến căn phòng bên cạnh nhắn tin cho Cố Quân Thanh, để nàng đừng lo lắng, chỉ báo là đứa nhỏ bị dọa thôi.
Sau đó quay vào phòng đứa nhỏ, cởi bỏ quần áo trên người, nằm bên cạnh ôm thằng bé, để nhóc ngủ an tâm hơn.
Mai Truyền Kỳ nhìn gương mặt say ngủ, trong mắt tràn đầy ý cười.
Từ lúc quyết định sinh đứa nhỏ đến nay cậu chưa bao giờ hối hận, đặc biệt khi thằng bé càng lớn càng thông minh đáng yêu, cậu cảm thấy không bỏ đứa nhỏ là một quyết định đúng đắn.
Mai Truyền Kỳ đến giờ vẫn còn nhớ thời khắc sinh con kia, có mừng rỡ, có nhẹ nhõm, cũng có kích động, còn có chút khó chịu nữa.
Cậu khó chịu không phải là gì khác, chỉ vì đứa nhỏ sau khi sinh ra có lỗ tai không thuộc về loài người, cậu sợ đứa nhỏ sau khi lớn lên vì khiếm khuyết của mình mà bị người khác cười nhạo.
Lúc đó, cậu nhờ Giản Dực nghĩ biện pháp bỏ lỗ tai kia, thế nhưng Giản Dực sau khi kiểm tra đôi lỗ tai kia, lại nói đôi lỗ tai này giống như lỗ tai của nhân loại, nếu cưỡng ép bỏ đi không những ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính lực, còn ảnh hưởng đến công năng ngôn ngữ và thị lực, sẽ khiến một đứa bé từ khỏe mạnh thành người tàn tật.
Hậu quả nghiêm trọng như thế, cậu chỉ còn cách lưu lại đôi lỗ tai kia.
Lúc đứa nhỏ được ba tháng, đôi lỗ tai mèo đột nhiên biến mất, lúc đó cậu rất vui mừng. Nhưng ba ngày sau chúng lại xuất hiện, chưa được mấy ngày lại tiếp tục biến mất.
Trải qua liên tục xuất hiện và biến mất nhiều lần, Giản Dực suy đoán lỗ tai mèo có thể thông qua dược vật để khống chế được.
Sau đó, Giản Dực nghiên cứu một loại thuốc ức chế, tiêm vào thân thể đứa nhỏ, quả nhiên đôi lỗ tai kia chưa từng xuất hiện lại.
Nhưng có một lần, cậu dẫn đứa nhỏ đến kho cơ giáp để kiểm tra và bảo dưỡng cơ giáp của mình, nào ngờ đâu đôi lỗ tai mèo của thằng bé lại xuất hiện.
Vốn tưởng do thuốc ức chế hết hiệu quả, liền tiêm thêm mũi khác cho đứa nhỏ, nhưng sau đó mỗi lần từ kho cơ giáp đi ra, lỗ tai sẽ xuất hiện lại.
Giản Dực cho là trọng lực, khí áp và một số nhân tố trong kho cơ giáp sẽ khiến thân thể đứa nhỏ sinh ra bài xích, vì thế lỗ tai mèo mới xuất hiện.
Vì cơ thể đứa nhỏ, bọn họ không dám để thằng bé làm thí nghiệm, mà cậu cũng không dám dẫn con mình vào kho cơ giáp nữa.
Nhiều năm trôi qua, lỗ tai mèo cũng chưa từng xuất hiện, cho đến khi đứa nhỏ tự mình đụng vào cơ giáp.
Mai Truyền Kỳ khẽ thở dài.
Thuốc ức chế đã sắp không còn tác dụng với thằng bé nữa rồi. Về sau nên làm gì đây?
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên.
Mai Truyền Kỳ biết là ai gõ cửa, không trả lời, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cửa phòng bị người bên ngoài gõ nhẹ hai lần liền ngừng lại, sau đó lặng lẽ mở ra.
Phong Tĩnh Đằng thấy hai cha con đang ngủ say, khẽ mỉm cười.
Anh rón rén đến cạnh giường, cúi người xuống hôn lên đầu hai cha con mỗi người một cái, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Mai Truyền Kỳ nghe tiếng đóng cửa, không mở mắt, cong cong khóe miệng, ôm con ngủ thiếp đi.
Cậu còn tưởng con mình sau khi tỉnh lại, nhớ chuyện lỗ tai mèo tâm tình sẽ suy sút. Không ngờ đứa nhỏ sau khi thức dậy giống như quên mất chuyện này, vẫn như ngày thường vừa nói vừa cười, sáng thứ hai cũng không bài xích chuyện đến trường.
Mai Truyền Kỳ quan sát con mình mấy ngày, xác định đứa nhỏ không để chuyện lỗ tai mèo trong lòng, rốt cuộc mới yên tâm phần nào.
Hắn cảm thấy nếu Mai Truyền Kỳ không thể tiếp tục tranh tài nữa, ở lại đây làm nhân viên kiểm tra cũng không tồi.
Ngay cả đám nhân viên bên cạnh cũng nhịn không được nhỏ giọng thảo luận phương pháp kiểm tra của Mai Truyền Kỳ, những cách này so với bọn họ còn đơn giản hơn, hơn nữa đạt hiệu quả cao nữa, quả thực một người làm cứ như mười người vậy.