Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 112: Anh đừng có được voi đòi tiên



Trở về biệt thự, Phong Tĩnh Đằng bắt đầu bận rộn làm cơm, Mai Truyền Kỳ liền dẫn con mình về phòng tắm rửa.

Sau khi dùng cơm xong, Mai Truyền Kỳ xuống rửa chén, Phong Tĩnh Đằng mới có cơ hội hỏi đứa nhỏ: “Con à, hôm nay con hình như không vui.”

Anh cảm thấy thằng bé không biểu hiện trước mặt Mai Truyền Kỳ, nhất định là có chuyện gì đó muốn lén gạt đi.

Mai Nguy Hiểm chơi chơi ngón út: “Hông có gì hết ạ.” (๑ˇεˇ๑)

Phong Tĩnh Đằng bắt lấy ngón tay chỉ lên miệng nhỏ: “Còn nói là không có gì, nhìn miệng con đi, sắp trề thành heo lun nè.”

Mai Nguy Hiểm không lên tiếng.

Phong Tĩnh Đằng nhớ thời điểm đón nhóc, có hai đứa bé nói gì đó, lúc đó mặt nhóc lộ vẻ mong đợi, nhưng rất nhanh liền sầm mặt lại.

Anh cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến hai đứa bé kia, hơn nữa, không phải như lời nhóc nói, chỉ đơn giản từ chối đi chơi với bạn.

“Nếu con không nói, ta sẽ gọi cho lão sư của con.”

Mai Nguy Hiểm nhanh chóng lắc đầu, quay đầu nhìn vào nhà bếp, xác định baba chưa làm xong, lúc này nhỏ giọng mở miệng nói: “Học viện tổ chức cho lớp con du ngoạn trong rừng cùng phụ huynh.”

Phong Tĩnh Đằng nghe đến hai chữ ‘phụ huynh’, lập tức biết nhóc nghĩ gì: “Có phải con rất muốn cùng bạn học và cùng baba đi chơi đúng không? Mà con lại lo lắng phụ huynh của bạn con, còn có lão sư không hoan nghênh baba, sợ họ nhục mạ hoặc đả thương baba đúng không? Con còn lo baba sẽ vì bọn họ mà tâm tình không tốt, đúng không?”

Mai Nguy Hiểm gật gật đầu.

Phong Tĩnh Đằng nhìn nhìn vào nhà bếp, thấy người vốn đang bận rộn rửa chén không biết khi nào đã đứng ở cửa, nghe bọn họ nói chuyện.

Đứa nhỏ dù sao cũng do Mai Truyền Kỳ sinh ra, sao lại không biết con mình không vui, thế nhưng cậu biết nếu mình mở miệng hỏi sẽ không ra được đáp án, đành phải giả vờ rời đi để Phong Tĩnh Đằng hỏi.

Phong Tĩnh Đằng thu hồi ánh mắt: “Con rất muốn cùng bạn vào rừng chơi đúng không?”

Mai Nguy Hiểm chần chừ một chút, gật đầu đáp: “Con muốn đi cùng baba, nếu baba không đi, con cũng không đi.”

Mai Truyền Kỳ nghe con mình nói như thế, trong lòng đan xen cảm động và đau lòng.

Hài tử nhỏ như vậy liền đã biết lo lắng tâm tình baba.

Phong Tĩnh Đằng lại hỏi: “Nếu baba đi, con nhất định cũng đi, đúng không?”

Mai Nguy Hiểm lại gật đầu.

Phong Tĩnh Đằng mỉm cười, chỉ chỉ về hướng bếp.

Mai Nguy Hiểm thấy baba đang đứng ở cửa phòng, lập tức ngẩn người: “Baba.”

Mai Truyền Kỳ nhìn đứa nhỏ mà đau lòng, nghiêm mặt đi tới, ôm nhóc ngồi trên ghế, nghiêm túc nói: “Con mới bao lớn mà dám quyết định thay baba? Con có nghĩ tới là nên hỏi baba có nguyện ý đi không? Trong lòng con, baba yếu ớt vậy sao? Dễ bị người khác ảnh hưởng tâm tình sao?”

Mai Nguy Hiểm bị hỏi đến á khẩu, cuối cùng, nhu nhu hỏi: “Baba muốn dẫn con vào rừng sao?”

Mai Truyền Kỳ khẳng định nói: “Tất nhiên phải đi, không phải con muốn baba cùng đi sao?”

Khuôn mặt nhỏ của Mai Nguy Hiểm cuối cùng cũng chịu tươi lên, nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng, hưng phấn nói: “Phụ thân cũng muốn đi.”

“Được.” Phong Tĩnh Đằng thấy đứa nhỏ cũng gọi mình, vô cùng cao hứng: “Khi nào đi, cần chuẩn bị gì không?”

“Lão sư nói là hai tuần sau, cần mang đồ theo nấu cơm.”

Phong Tĩnh Đằng gật gật đầu: “Nấu cơm dã ngoại đúng không?”

“Đúng ạ.” Hai mắt Mai Nguy Hiểm sáng lấp lánh, hận không thể ngày mai vào rừng luôn. (๑✧∀✧๑)/

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Đồ cần dùng để nấu và dùng cơm toàn bộ sẽ do con chuẩn bị, chúng ta chỉ phụ trách mang đồ theo thôi.”

Chuyện này cũng cân nhắc cho đứa nhỏ, không thể ỷ lại người lớn, để nhóc có thể tự mình học cách sinh hoạt độc lập.

Mai Nguy Hiểm hưng phấn hơn: “Vậy con đi liệt kê đồ cần mang theo.”

Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Trước hết phải làm xong bài tập đi đã, xong rồi mới tính chuyện khác được.”

Mai Nguy Hiểm có chút mất hứng, nhưng vẫn đồng ý với lời baba nói, hào hứng về phòng làm bài tập.

Mai Truyền Kỳ khi thấy đứa nhỏ mất bóng sau lầu hai, vai thẳng ban đầu cũng chùng xuống, ngồi dựa vào ghế, có chút vui mừng, có chút cao hứng lại có chút đau lòng, “Con trai tôi rất giỏi đúng không, còn biết lo lắng cho baba.”

Phong Tĩnh Đằng ôm vai cậu: “Con chúng ta đương nhiên giỏi rồi.”

Mai Truyền Kỳ nhìn biểu tình tự hào vì con của anh, cảm thấy buồn cười, lặng im chốc lát, nói: “Cám ơn anh.”

Nếu không phải nhờ Phong Tĩnh Đằng, cậu còn không biết làm sao nghe được những lời thật lòng từ miệng đứa nhỏ.

Lúc tắm, cậu từng hỏi đứa nhỏ, nhưng tâm cảnh giác của nhóc quá mạnh, khi trả lời đều phải suy nghĩ rồi mới nói ra.

Hơn nữa, chỉ cần cậu hỏi lúc tan học, chuyện bạn bè rủ rê lúc nãy, nhóc đều lập tức đổi chủ đề.

Phong Tĩnh Đằng không vui nhíu mày: “Tôi nói rồi, tôi không thích cậu khách sáo với tôi, nếu muốn cảm ơn chỉ cần hôn tôi một cái.”

Anh cười cười nhất tay chỉ lên má của mình, một giây sau, hai mảnh mềm mại ẩm ướt chạm lên má của anh.

Phong Tĩnh Đằng ngẩn ra.

Anh chưa bao giờ nghĩ Mai Truyền Kỳ sẽ chủ động hôn mình.

Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Tĩnh Đằng ngây ngốc, buồn cười đứng lên: “Tôi đi tắm đây.”

Cậu cũng là tâm huyết dân trào nên mới hôn, không nghĩ chỉ vậy thôi cũng đã khiến Phong thượng tá luôn trầm tĩnh trở nên ngây dại.

Phong Tĩnh Đằng mừng rỡ lấy lại tinh thần: “Chúng ta tắm chung đi.”

“Biến.” Mai Truyền Kỳ cũng không quay đầu mà bước lên cầu thang.

Phong Tĩnh Đằng hô: “Tôi chà lưng bóp chân cho cậu, cả người cậu tôi đều bao hết.”

Đáp lại anh là một chiếc dép.

Phong Tĩnh Đằng bắt được chiếc dép, không thể áp chế nụ cười trên môi: “Xem ra cần phải cố gắng hơn nữa.”

Tối hôm đó, Phong Tĩnh Đằng không như trước kia ngủ cách một đoạn với Mai Truyền Kỳ, lần này anh nhích nhích lại gần, cuối cùng đem cả người ôm vào lòng.

“Phong Tĩnh Đằng, anh đừng có được voi đòi tiên.” Mai Truyền Kỳ lấy tay chặn thân thể đến gần.

Phong Tĩnh Đằng hôn lên trán cậu: “Truyền Kỳ, cậu dùng sai từ.”

Mai Truyền Kỳ nghi hoặc nhìn anh: “Tôi dùng sai từ gì?”

Phong Tĩnh Đằng giải thích: “Được voi đòi tiên ý là được một tất, lại còn muốn thêm một thước, không thỏa mãn lòng tham, có nhỏ, lại phải có lớn. Ví như lòng tham không đáy. Nhưng tôi hiện tại chỉ muốn tấc, không muốn thước.”

Mai Truyền Kỳ: “…”

Cậu cảm thấy mình vẫn biết cách ăn nói, nhưng vẫn bị hàng này, thường thường bị nói cho á khẩu.

Mai Truyền Kỳ tức giận xoay người: “Ngủ!”

Phong Tĩnh Đằng cười cười nhướn người về trước, tư thế này khiến hai người càng gần nhau hơn.

Sáng sớm hôm sau, Mai Truyền Kỳ bị tin nhắn của Mai Chấn Đông đánh thức, lệnh cậu lập tức dẫn Mai Nguy Hiểm về chủ trạch.

Thấy ngữ khí của Mai Chấn Đông nghiêm nghị, cậu khẳng đi là có chuyện gì đó đã xảy ra.

Cậu nhanh chóng đứng dậy rửa mặt, thay quần áo khác liền lên lầu hai đánh thức đứa nhỏ, giúp nhóc ăn mặc chỉnh tề, còn đang mơ mơ màng màng liền bị ôm xuống lầu một, hướng Phong Tĩnh Đằng đang chuẩn bị bữa sáng hô lên: “Phong thượng tá, gia gia mới nhắn tin bảo tôi dẫn Nguy Nguy về chủ trạch một chuyến, tôi sẽ không ăn cùng anh đâu.”

Phong Tĩnh Đằng nghe âm thanh, bước nhanh ra nhìn, liền thấy cửa đại sảnh đã đóng lại, khiến cả tòa nhà trở nên vắng lặng.

Anh nhất thời không còn hứng thú làm bữa sáng, quay lại tắt bếp, nhắn cho bọn Vi Nghị Kiệt cùng đi ăn.

——

Mai Truyền Kỳ trở lại Mai gia, dừng xe trước cổng lớn, ôm đứa nhỏ vào đại sảnh, liền thấy Mai Chấn Đông ngồi trên ghế giữa, Bạch Quả bồi bên cạnh, đối diện ông là Cố Quân Thanh và mẹ nàng Tả Nguyệt, cùng với cha nàng Cố Thiếu Đình, bầu không khí phi thường nghiêm túc.

Nhìn thấy cảnh này, cậu cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Sắc mặt Cố Quân Thanh vẫn còn tái nhợt nhìn Mai Truyền Kỳ, lập tức cười áy náy lẫn bất đắc dĩ.

“Gia gia, dì, mẫu thân, phụ thân, còn đã về.” Mai Truyền Kỳ để Mai Nguy Hiểm còn đang buồn ngủ để dưới đất.

Mai Nguy Hiểm dùng tay nhỏ dụi dụi mắt, ngáp một cái, mới lười biếng hô: “Thái gia gia, bà nội, bà ngoại, ông ngoại, mama.”

Mọi người nghe được âm thanh non nớt ngọt ngào, bầu không khí nhất thời hòa hoãn rất nhiều.

Cố Quân Thanh vừa thấy Mai Nguy Hiểm, lập tức nở nụ cười: “Nguy Nguy, lại với mama này.”

Mai Nguy Hiểm nhào vào ngực Cố Quân Thanh.

Cố Quân Thanh hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ, ẳm đứa nhỏ ngồi lên người, nhìn mắt đứa nhỏ còn chưa mở hẳn, đau lòng nói: “Còn chưa tỉnh ngủ?”

Mai Nguy Hiểm gật gật đầu.

Lúc này, Tả Nguyệt ngồi bên cạnh ôm hài tử đến người mình, nhìn Mai Chấn Đông nói: “Chúng tôi sẽ nuôi Nguy Nguy.”