Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 136: Giải thi đấu (2)



Tiêu Lập nhíu mày lại: “Tôi chỉ biết đối thủ của cậu có gien cấp S trở lên, thể năng cũng trên 20, còn số liệu cụ thể bọn họ không tiết lộ, vì thế tôi cũng chỉ biết chút ít mà thôi.”

Hắn vỗ lên vai Mai Truyền Kỳ: “Bất quá cậu cũng đừng lo lắng, bọn họ cũng nói với tôi, không nhất định phải đánh thắng bọn họ mới tuyển người, chỉ cần thông qua sát hạch của bọn họ là được.”

Mai Truyền Kỳ nhìn Tiêu Lập cười từ nãy giờ: “Lập ca, lần này đánh cuộc rất nhiều đi? Nhìn mặt anh nãy giờ sắp nở hoa rồi.”

Tiêu Lập không giấu nổi cao hứng, cao giọng cười: “Toàn cầu có 70% người đều đặc cược, cậu nói tôi không cao hứng sao?”

Mai Truyền Kỳ bĩu môi: “Trong đó có 69,9% người mua đối thủ thắng, đúng ko?” 

“Thông minh.” Khóe miệng Tiêu Lập cong thêm vài phần.

“Nếu tôi thua trận, chẳng phải anh sẽ bị táng gia bạn sản sao?”

Ánh mắt Tiêu Lập lóe lên: “Việc này không cần cậu quan tâm, nói chung, nếu tôi kiếm được số tiền kia, cậu cũng sẽ có được một 100 triệu tín dụng điểm làm thù lao.”

Mai Truyền Kỳ kinh ngạc nhìn hắn: “Nhiều như vậy sao?”

Nếu như cậu có thù lao chừng 100 triệu kia, vậy Tiêu Lập nhất định kiếm được trên mười tỷ.

“Vì thế, cậu phải nỗ lực thật nhiều, đúng rồi, cơ giáp cậu chuẩn bị xong chưa?” Tiêu Lập vừa nhắc tới cơ giáp của Mai Truyền Kỳ liền cảm thấy đau đầu: “Chẳng lẽ cậu không chuẩn bị?”

“Một tháng trước đó tôi đã chuẩn bị xong.” Mai Truyền Kỳ giải thích cho hắn yên tâm.

“Tôi cho cậu biết, nếu cơ giáp của cậu không đạt trên cấp bảy, tôi sẽ giảm một nửa thù lao đó.”

Mai Truyền Kỳ nhướn mày: “Ác thế sao?”

Tiêu Lập cắn một miếng bánh bao: “Không ác với cậu, cậu sẽ không xem chuyện thi đấu này thành chuyện lớn.”

Mai Truyền Kỳ cười cười: “Tôi còn chưa kịp chuẩn bị một số thứ đây.”

Tâm Tiêu Lập dâng lên: “Là cái gì?”

“Là dịch dinh dưỡng cao cấp, tôi không biết cuộc tranh tài này sẽ diễn ra bao lâu, vạn nhất đến ba ngày ba đêm, tôi nghĩ cuộc tranh tài này tuyệt đối không phải vì đánh thua mà kết thúc, chính là tôi bị chết đói nên mới kết thúc đấy.” 

Tiêu Lập tức giận gườm cậu: “Được rồi, tôi sẽ bảo người chuẩn bị cho cậu một thùng dịch dinh dưỡng cao cấp.”

“Cảm ơn, Lập ca.” Mai Truyền Kỳ cũng không khách khí với hắn, cười cười tiếp tục ăn sáng.

Hai người dùng xong bữa sáng liền lái xe đến trại huấn luyện ở A thành, bỏ một khoảng tiền lớn để thuê sân bãi, thuận tiện tiến hành thi đấu.

Tiêu Lập dẫn Mai Truyền Kỳ đến phòng nghỉ, sau đó, nhắn cho Xa Thiếu Hoa tới, xác định mười phút sau bọn họ sẽ có mặt mới cúp máy, ngồi vào cạnh Mai Truyền Kỳ, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cậu.

Mai Truyền Kỳ thấy ánh nhìn của Tiêu Lập, quay đầu, nghi ngờ nói: “Trên mặt tôi có gì sao?”

Tiêu Lập suy nghĩ một hồi, hỏi: “Lúc trước tôi thấy tin cậu và Phong thượng tá đã đăng ký kết hôn, tin này có thật hay không?”

Mai Truyền Kỳ hơi nhíu nhíu mày: “Đúng thế.”

Tiêu Lập lại hỏi: “Vậy anh ta có biết cậu tham gia đấu cơ giáp không?”

“Anh ta không biết.”

Tiêu Lập oán thầm: Lát nữa cũng biết thôi.

Sau mười phút, Xa Thiếu Hoa đúng lúc đến phòng nghỉ của sân huấn luyện.

Mai Truyền Kỳ thấy người đi vào là Xa Thiếu Hoa, lông mày nhíu lại.

Xa Thiếu Hoa cười nói: “Tiêu lão đại, thật để có lỗi để ngươi chờ lâu.”

“Chúng tôi cũng vừa tới không lâu.” Tiêu Lập cười cười nghiêng người giới thiệu Mai Truyền Kỳ với Xa Thiếu Hoa: “Xa trung tá, tôi giới thiệu với ngài, hắn chính là người dự thi mang bí danh Truyền Kỳ, Truyền Kỳ, đây là người đã bí mật quan sát cậu thi đấu Xa trung tá, cuộc thi này do hắn tổ chức.”

Xa Thiếu Hoa nhìn người mang kính râm và khẩu trang, cười đưa tay ra: “Xin chào, tôi vô cùng thưởng thức các thao tác điều khiển cơ giáp của cậu, hy vọng hôm nay trong cuộc tranh tài này cậu có thể hiển lộ tài năng.”

Mai Truyền Kỳ đưa tay, nhẹ nhàng bắt lấy: “Xin chào, vinh hạnh được biết ngài.”

Lúc này, thông tấn khí của Xa Thiếu Hoa vang lên, hắn mở máy nghe.

Cũng không biết đối phương nói gì, sau đó ngắt máy, hắn nhìn Tiêu Lập nói: “Tôi ra ngoài trước, mang vài người lại đây, bọn họ chính là đồng đội của Truyền Kỳ.”

Tiêu Lập gật đầu. 

Mai Truyền Kỳ đợi Xa Thiếu Hoa vừa đi, xoa trán, vô lực nói: “Lập ca, anh chẳng phải cũng biết Xa gia và Mai gia trước giờ bất hòa sao? Vạn nhất hắn biết tôi là Mai Truyền Kỳ, cho dù thắng được cũng không thể vào quân đội.”

Tiêu Lập bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, hắn là người duy nhất chọn người làm sĩ quan, bất quá, cậu cũng không cần lo lắng, phía sau cậu có ngọn núi lớn để dựa vào, hắn nhất định không phát hiện ra được thân phận thật của cậu đâu.”

Mai Truyền Kỳ lập tức hỏi: “Ai?”

Tiêu Lập nở nụ cười sâu xa: “Hiện tại nói cho cậu biết trước cũng không hay.”

Mai Truyền Kỳ vốn còn định hỏi nữa, Xa Thiếu Hoa liền mang theo năm tên nam tử cường tráng đi vào.

Khi thấy người đến, con mắt cậu suýt nữa bị rớt ra ngoài.

Mọe nó!

Năm người kia không phải Lư Côn, Tề Cư, Mã Vĩ, Chu Cát, Nguyên Phong sao?

Phong Tĩnh Đằng chẳng lẽ cũng ở đây?

Mai Truyền Kỳ nhanh chóng sờ sờ khẩu trang trên mặt, xác định còn mang mới thả tâm xuống.

Xa Thiếu Hoa giới thiệu năm người cho Mai Truyền Kỳ và Tiêu Lập: “Bọn họ đều có gien cấp AAA, thể năng trên cấp 18, hơn nữa, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, trong quân đội đều là những chiến sĩ giỏi, tuyệt đối có thể giúp Truyền Kỳ đánh thắng trận đấu.”

Hắn quay đầu giới thiệu Mai Truyền Kỳ cho năm người kia: “Hắn chính là Truyền Kỳ, là đội trưởng hôm nay của các ngươi, tất cả đều do hắn an bài, rõ chưa?”

Năm người lập tức khép hai chân: “Rõ.”

Xa Thiếu Hoa hài lòng gật đầu, nhìn Tiêu Lập nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước, chừa không gian để bọn họ bồi dưỡng sự ăn ý, một tiếng sau bắt đầu thi đấu.” 

Hai người rời khỏi phòng nghĩ, Chu Cát đi tới trước mặt Mai Truyền Kỳ, đánh giá nói: “Phu nhân thượng tá của chúng tôi cũng gọi là Truyền Kỳ, cậu cũng là Truyền Kỳ, chúng ta quả thật có duyên gặp mặt.”

Khóe miệng Mai Truyền Kỳ giật giật, kéo kéo cổ họng, thay đổi giọng nói: “Chúng ta có thể lập thành đội ngũ chính là duyên phận.”

Mã Vĩ tiến lên đánh giá quần áo trên người Mai Truyền Kỳ, đối với người sau nói: “Tôi nhớ hôm nay Thượng tá cũng mặc bộ y chang như thế.”

Mai Truyền Kỳ nghe hắn nói vậy, liền biết hôm nay Phong Tĩnh Đằng cũng tới xem so tài.

Nguyên Phong nghiêm túc nhìn y phục của Mai Truyền Kỳ: “Cũng giống thật đấy.”

Khóe mắt Mai Truyền Kỳ giật giật.

Phong Tĩnh Đằng chuẩn bị quần áo không phải là đồ tình nhân, thì chính là đồ cha con, huống hồ Phong Tĩnh Đằng cũng thấy cậu mặc gì khi ra khỏi nhà, lúc sau cũng mặc một bộ giống như thế ra ngoài, không giống mới là lạ.

Lư Côn kéo kéo môi: “Cùng một dạng quần áo, làm sao không giống cho được.”

Chu Cát cười nói: “Vậy cũng thật tình cờ, giống tên của phu nhân thượng tá, quần áo cũng giống thượng tá.”

Ánh mắt Tề Cư chợt lóe tinh quang: “Vì bồi dưỡng sự ăn ý giữa chúng ta, Truyền Kỳ tiên sinh, cậu có thể tháo kính và khẩu trang xuống không? Chúng ta nếu có thể nhìn thấy gương mặt thật của cậu, nhất định có thể làm hữu hảo.”

Mai Truyền Kỳ nói: “Cá nhân tôi cho rằng, sau khi thắng cuộc tranh tài mới đem khẩu trang tháo xuống, sẽ khiến cho các anh càng có ý chí chiến đấu hơn, ở trong trận chiến sẽ có tác dụng nâng cao sức chiến đấu của các anh.”

Chu Cát cười haha: “Có lý.”

“Có lý cái đầu ngươi.” Lô Côn tức giận đánh sau gáy Chu Cát, kéo Chu Cát qua một bên, nhỏ giọng nói: “Đối thủ của chúng ta là thượng tá, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ có cơ hội thắng sao?”

Chu Cát ủ rũ: “Không thể.”

“Nếu biết không thể thắng, chúng ta sao còn cơ hội nhìn thấy hình dạng của Truyền Kỳ được?”

“Đúng nha!” Chu Cát bỗng tỉnh ngộ.

Mai Truyền Kỳ tuy không nghe bọn họ nói gì, thế nhưng có thể cảm giác được Chu Cát đang mất tinh thần, không còn phấn chấn như trước.

Cậu nhanh chóng lên tiếng: “Này! Này! Này! Hai người kia, chú ý sĩ khí, sĩ khí, với trực giác nhạy bén của tôi, các anh chưa ra chiến trường đã mất sĩ khí, thế chúng ta lấy gì để đánh một trận đây?”

Tề Cư trừng mắt nhìn Chu Cát và Lư Côn.

Lư Côn ngượng ngùng gãi đầu: “Xin lỗi.”

Mai Truyền Kỳ nghiêm nghị nói: “Tuy tôi không biết hai người nói gì, nhưng tôi muốn hỏi các anh, nếu lúc các anh đang làm nhiệm vụ hoặc chiến đấu, gặp phải khó khăn hay cảm thấy mình không thắng được đối thủ, các anh có bỏ nhiệm vụ hoặc bỏ trốn hay không?”

“Không, chúng tôi sẽ chiến đấu đến cùng.”

“Tốt lắm, hiện giờ tôi muốn nói với các anh, tôi không để ý đến thắng thua của trận đấu này, thế nhưng tôi lại coi quá trình, nếu mọi người không chịu cố gắng, cho dù thắng trận tôi cũng không vui gì.”

Tề Cư hỏi: “Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu xem trọng quá trình chứ không phải thắng thua không?” 

Mai Truyền Kỳ nhìn hắn: “Thắng thua chỉ cần giây cuối cùng là có kết quả, nhưng quá trình lại dài đằng đẵng, trong đó bao gồm tất cả sự cố gắng của mọi người, mọi người đều khổ cực, mọi người đều tốn tinh lực, nếu không có quá trình, vậy kết quả từ đâu ra? Giống như hiện giờ tôi nói với anh một câu: Anh thắng. Anh cao hứng sao? Nhưng nếu anh chiến đấu hết mình, nghe người khác nói anh thắng, tâm trạng cũng rất khác nhau, cho dù thua, anh cũng sẽ tự nói với mình: Tôi đã cố gắng rồi.”

Cậu không cho năm người cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: “Sau đó, mỗi người người một câu đều gắn lên hai chữ báo cáo, giống như trong quân đội, mà tôi chính là đội trưởng của các anh.”

Thần sắc năm người trở nên nghiêm túc: “Rõ.”

Mai Truyền Kỳ mở toàn tức địa đồ (toàn bộ tin tức của bản đồ): “Chúng ta đến bàn chiến thuật nào.”

Năm người vây quanh cậu, bắt đầu thảo luận nên làm sao giành được thắng lợi.

Một canh giờ như trong chớp mắt, lóe lên rồi biến mất.

Loa phát thanh bắt đầu vang lên, vô cùng đúng giờ: “Mời tất cả người dự thi tiến vào thông đạo để kiểm trắc gien và thể năng! Mời tất cả người dự thi tiến vào thông đạo để kiểm trắc gien và thể năng!”