Mai Truyền Kỳ nháy mắt bị trúng đạn, nhướng nhướng mày, trong lòng quả thật khâm phục Phong Tĩnh Đằng.
Tình huống trước mặt có một đống dị thú thật giả cùng con tin, lại dám bay đến chỗ dị thú mà nổ súng, khiến đạn xuyên qua dị thú, cũng không sợ trúng con tin trong đó mà bắn về phía cậu.
Phương pháp của Phong Tĩnh Đằng còn dễ dàng bắn trúng con tin hơn của cậu.
Sau đó, hai người rốt cuộc không còn cơ hội tìm đánh đối phương nữa.
Bất quá, đám dị thú và con tin từ từ giảm bớt.
Khán giả đang xem cảm thấy hoa cả mắt, thao tác của bọn họ thật sự quá nhanh.
Tỷ như thay đổi thương pháo tấn công dị thú, giây trước đó dùng súng, giây sau dùng pháo oanh tạc, ngắn ngủi mấy phút, trở ngại bên người liền giảm xuống rất nhiều.
Mai Truyền Kỳ nhìn bảng năng lượng, năng lượng ngày càng ít, hơn nữa cũng đã báo động: “Cảnh báo, cảnh báo, năng lượng không đủ, năng lượng không đủ, xin nhanh bổ sung năng lượng, xin nhanh bổ sung năng lượng.”
Ở một chỗ khác Tô Mộc Khải đang nhảy dựng lên: “Mịa nó, tên Chu Cát khốn kiếp này.”
Uông Cường, Chu Đa Bảo, Phương Vũ Tinh, Trương Thích Uy tò mò nhìn Tô Mộc Khải. Theo lý mà nói, năng lực của Tô Mộc Khải mạnh hơn so với Chu Cát, không thể thua Chu Cát mới đúng, lại không nghĩ tới nguyên nhân sâu xa hắn bị loại.
Chu Đa Bảo hỏi: “Ngươi bị lừa thế nào?”
Tô Mộc Khải buồn bực nói: “Lúc đó tôi bắn trúng hắn một phát, sau đó, hắn dừng súng lại rồi nói ‘Tôi mệt rồi, không tiếp tục được nữa, tôi chịu thua, ngươi có thể bắn trúng tứ chi của cơ giáp này, sau đó tôi có thể ra ngoài được rồi’, nghe như thế, tôi liền do dự, sau đó hắn thừa dịp tôi ngây người liền bắn vào tứ chi cơ giáp của tôi, tên khốn kiếp đó, lần sau thi đấu cứ chờ mà xem.”
Cùng lúc Tô Mộc Khải đang kể cho đồng đội của mình nghe như thế, bên đội còn lại đều ngây dại, đám Lư Côn cất tiếng cười ha hả.