Tiến vào vòng hai, tán tu tổng cộng chỉ có ba người.
Hơn nữa ba người này còn trực tiếp lọt vào top ba ở vòng trước. Vì vậy, mọi người đều có ấn tượng sâu sắc về họ.
Đúng vậy.
Hiện trường chỉ còn lại chín người dự thi, nhưng tán tu lại chỉ còn Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh. Còn người tên gọi là Khổng Gia Danh lại không thấy bóng dáng đâu hết.
Sau khi ý thức được điểm này, Đàm Minh Khôn nhíu nhíu mày.
Cuối cùng, ông bảo một đệ tử của Huyền môn, liền đi tìm người.
Hai phút sau, đệ tử Huyền môn kia với vẻ mặt hoảng sợ chạy tới đại sảnh. Nhìn thẳng ánh mắt của mọi người, thở hổn hển một hơi nói, “Ở trong khu vườn kia...... Đã chết.”
Một câu nói mà làm cho mọi người khiếp đảm.
Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc và sợ hãi.
Cả đám người trầm mặc nửa ngày, cuối cùng Từ Đinh Linh nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, “Hiện tại chúng ta ở đây có muốn đi qua đó xem thế nào không?”
Nghe vậy, mọi người mới như ngây người trở về thực tại, vội vàng đều gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Đàm Minh Khôn, sắc mặt đang mười phần khó coi.
Đàm Minh Khôn đã nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc thi đấu bình thường. Lúc sau lại biết được thiếu niên Diệp Sơ Dương còn trẻ mà đã mở thiên nhãn hơn nữa lại còn hiểu Huyền môn chi thuật, thế nhưng lại còn xảy ra vụ án mạng?
Đây là làm sao vậy?
Đàm Minh Khôn nhìn bọn họ một cái, cuối cùng nhẹ nhàng nói, “Các người ở lại nơi này, tôi đi xem tình hình trước đã.”
Dứt lời, Đàm Minh Khôn liền nhanh chóng đi tới khu vườn.
Đám người phải ở tại chỗ này lại quay sang nhìn nhau. Tuy rằng bọn họ cảm thấy cái chết của Khổng Gia Danh là ngoài ý muốn, nhưng cũng cảm thấy thật tò mò.
Ngay từ lúc bắt đầu, bọn họ đã biết nơi này cũng chẳng phải nơi tốt lành gì, lúc trước có nghe đồn mỗi một đời mua cái lâu đài cổ này chủ nhân đều sẽ gặp ma.
Thân là phong thủy sư, bọn họ biết được một số đồ vật mà người thường không biết, đồng thời sau khi đến đây cũng xác định được lâu đài cổ thật không có đơn giản như vậy.
Đầy rẫy oán khí và sát khí, có thể giết một người dễ như trở bàn tay.
Vấn đề hiện tại đúng là như vậy rồi, Khổng Gia Danh chết có đúng là do sát khí và oán khí kia không nhỉ?
“Mọi người có muốn cùng qua xem sao không? Nếu như trong nhà có những thứ bẩn thỉu quấy phá, thì chúng ta cũng có sự chuẩn bị.”
Câu nói vừa dứt, dường như rất nhiều người tán thành.
Từ Đinh Linh nhân cơ hội này dịch tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, đầu tiên là làm ra vẻ tươi cười đáng yêu, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Diệp, cậu có đi xem không?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhìn hắn một cái, cười nhẹ, “Đi thì chắc là muốn đấy, nhưng không phải lúc này.”
Tuy nói đang có sự việc xảy ra như vậy, Đàm Minh Khôn cũng qua đó xem xét. Nhưng nói thế nào đi nữa thì vẫn chưa công bố kết quả của vòng thi lần này, cho nên Đàm Minh Khôn sẽ mau trở về thôi.
Nếu như lúc này thí sinh tự ý đi qua đó, tất nhiên là không tốt rồi.
Diệp Sơ Dương không muốn chọc cho thêm chuyện, cho nên cái chuyện muốn qua bên kia xem xét hãy chờ một chút đi.
Sau khi Từ Đinh Linh nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, liền lập tức gật gật đầu.
Vì lúc trước hai người có thỏa thuận, cho nên lúc này Từ Đinh Linh phá lệ nghe theo Diệp Sơ Dương, lời nói của đối phương, anh tất nhiên cũng sẽ suy xét cẩn thận, nhưng đúng là nói có lý.