*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cá
Nghĩ đến đấy Diệp Sơ Dương không tự chủ được khẽ run run khoé miệng, sau đó ra vẻ mình không nghĩ ngợi gì hết, giơ chân đạp vào cẳng chân đối phương, “Không tốn công sức nói nhảm với anh nữa. Nhưng tôi vẫn không tin anh thực sự đem bản vẽ vũ khí đó cho Kage.”
Tuy Diệp Sơ Dương không hiểu rõ trình độ của Lục Cảnh Hành, nhưng cô hiểu Diệp Tu Bạch.
Nếu Lục Cảnh Hành muốn giao bản vẽ ra thì chắc chắn sẽ phải bàn bạc với Diệp Tu Bạch. Diệp Tu Bạch đương nhiên sẽ không làm chuyện quá mức ngu ngốc như vậy.
Lục Cảnh Hành nghe cô nói vậy, đặc biệt ghét bỏ nhìn qua thiếu niên nào đó, sau đó kín đáo nói, “Cô cũng thật hiểu gã đàn ông của mình.” Nói xong, Lục Cảnh Hành bèn kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện.
Hoá ra, bản thiết kế vũ khí mà Lục Cảnh Hành đưa cho Kage đúng là bản vẽ mà trước đó bọn họ lấy được từ tay bọn Thiên Diện. Chỉ là trước khi giao cho Kage đã bị động tay động chân vào.
Túc Lục bên cạnh Diệp Tu Bạch chỉ cần thêm vào bản vẽ vài nét bút, thế là nó đã thành một tình trạng hoàn toàn khác.
Kết quả là Kage thực sự tưởng rằng mình đã giành được kho báu.
Lúc nói đến chuyện này, biểu cảm ghét bỏ khinh thường trên mặt Lục Cảnh Hành thể hiện quá rõ ràng. Làm người khác càng cảm thấy hắn ta thiếu đòn.
Sau đó không biết Lục Cảnh Hành nghĩ tới chuyện gì, tự nhiên cau mày ghé sát vào Diệp Sơ Dương, “Mà tôi hỏi này, rốt cuộc cậu đã để Kage nắm được điểm yếu gì mà hắn tin tưởng cậu như thế, luôn cho rằng cậu sẽ giúp hắn?”
Lục Cảnh Hành tốt xấu gì cũng đã đối phó với gia tộc Moore thời gian dài như vậy.
Hiểu biết của anh ta đối với Kage có thể nói chẳng khác hiểu mẹ mình là mấy.
Tên Kage này ngoại trừ độc ác tàn nhẫn thì ưu điểm duy nhất chính là đa nghi.
Một người đa nghi như vậy sao có thể không nghi ngờ gì mà hợp tác với Diệp Sơ Dương, người thừa kế chính thức của Diệp gia? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Trừ phi là Diệp Sơ Dương bị đối phương nắm thóp.
“Nói đi chứ, nói cho tôi thoả mãn sự tò mò cái nào.” Lục Cảnh Hành học động tác lúc nãy của Diệp Sơ Dương, cũng không khách khí dùng chân đá vào cẳng chân cô.
Diệp Sơ Dương vẫn im lặng chịu đựng.
Cô giơ chân đá lại hắn.
Rồi lười biếng cất giọng, “Hắn ta nói nếu tôi không hợp tác cùng hắn thì sẽ đem chuyện tôi là con gái nói cho Diệp Tu Bạch biết. Đến lúc đó nhất định Diệp Tu Bạch sẽ lợi dụng thân phận của tôi lấy đi tài sản của Diệp gia.”
Lục Cảnh Hành: “…”
Người đàn ông trầm mặc không nói gì, liếc nhìn đối phương một cái rồi bỗng mở miệng, “Nói thật, tôi thấy nếu biết chuyện cậu là con gái thì tên Diệp Tu Bạch kia mừng còn không kịp. Nói không chừng còn vui vẻ mang toàn bộ tài sản Diệp gia mà hắn sở hữu ném lên người cậu sau đó nói một cách hoa mỹ thì là___ bao dưỡng cậu.”