Ngày thứ 3 của sự kiện, không có đợt thi nào được tổ chức. Chỉ có những trận thi đấu thể thao.
Trong khi một số đội thi đấu, thì nhiều đội khác rảnh rỗi không có gì làm. Từ lúc đi tới Hải Dương đến giờ, Văn mới có được giờ phút thoải mái như vậy. Nó theo Linh đi dạo khắp khuôn viên học viện này.
Sự kiện lần này đông người tới tham gia, không khác gì một lễ hội. Trong sân trường, bày đủ mọi loại quầy hàng. Linh mua 2 cái xúc xích, cho nó 1 cái. Xúc xích đắt tới mức cắt cổ, nửa hào 1 cái, rõ là không bán cho con nhà nghèo. Nó ngần ngừ nhìn cái xúc xích một lúc lâu, thấy Linh giục, mới dám ăn.
- Giá cả quá là đắt đỏ đi! - Linh bĩu môi. Cô bé dạo qua mấy quầy hàng quần áo, rồi đồ lưu niệm, nhìn giá cả, lắc đầu nguầy nguậy.
- Tại sao hôm nay giá cả lại cao như vậy? - Văn hỏi.
- Là vì có sự kiện đó. Nhu cầu mua hàng tăng cao. Hơn nữa những khách du lịch sang đây sẽ sẵn sàng bỏ nhiều tiền hơn.
Đi qua những sân khấu nhảy múa xập xình, rồi qua nhiều quầy hàng vui chơi, rốt cuộc tìm tới sân khấu múa cổ truyền của Cầm Dạ Nguyệt. Nói là múa cổ truyền, nhưng hiện giờ trên sân đang có tiết mục xiếc thú, do Lý Thanh Long biểu diễn. Khách tới xem đông nghịt.
- Muốn vào phải mua vé. 1 hào 1 vé! Ồ! Hai cưng đấy à? Thôi, cứ vào đi, chị dẫn tới ghế vip.
Cầm Dạ Nguyệt đứng ngoài quầy, tay cầm cái quạt không ngừng quạt phành phạch. Tiết trời hôm nay bỗng nhiên nắng nóng, dù đã là giữa tháng 11. Thấy Văn và Linh tới, chị ta đôn đả mời vào.
- Quầy của mình mà cũng có cả ghế vip nữa ạ? - Linh cười hỏi.
- Nói vậy cho oai thôi. Vip thì được ngồi ghế nhựa. Khách thường thì đứng. Còn có một vài đứa treo tường xem trộm...
Vừa nói, Cầm Dạ Nguyệt vừa liếc mắt nhìn lên đám nam sinh đang trèo trên “tường”. Nói là tường, thật ra chỉ là những miếng bìa cứng dựng lên bao quanh khu vực này.
Cốp!!
Bỗng nhiên, cái quạt trong tay Cầm Dạ Nguyệt quay tròn trong không khí, phóng thẳng tới đầu một nam sinh. Tên này bị cái quạt đập cốp vào trán, choáng váng ngã dập mông xuống đất.
- Làm cái gì thế hả?! - Nam sinh bên cảnh hốt hoảng kêu lên.
- Mua vé vào xem 1 hào 1 vé, trèo tường xem thì 50 hào 1 vé. - Cầm Dạ Nguyệt vênh mặt lên nói.
- Moá! Sự kiện tổ chức to như vậy, các trường khác đều biểu diễn miễn phí. Kình Ngư nghĩ mình là ai mà dám thu tiền vé?! Thậm chí xem trộm một tí thôi cũng mất tiền?!
- Không nói nhiều, không trả tiền thì cút!
- Moá!! Không xem thì thôi, làm cái gì mà kiêu! Đây đi xem Hoàng Bích Như biểu diễn có khi còn hay hơn...
Thanh niên nói chưa dứt lời, đã thấy da gáy mình rờn rợn, như thể hàng chục tia sát khí đang đâm xuyên qua từng lỗ chân lông của mình. Chầm chậm nhìn xuống, chỉ thấy hàng chục nam sinh Kình Ngư đã đứng đó, hầm hầm nhìn hắn.
- Cái gì? Làm cái gì đây? - Hắn hốt hoảng hô lên.
- Dám so sánh chị Nguyệt của bọn tao với Hoàng Bích Như, mày cũng to gan lắm.
- Đập chết m* nó!
- Đập chết m* nó!
- Đừng đừng! Làm cái gì vậy? Người ta nhận xét khách quan như vậy, có gì mà phải động tay động chân chứ?! Nè nè! Tao là học sinh Giang Hạ đó đó, lũ Kình Ngư chúng mày...
- Hai cưng thấy đó, dạo này cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
- Cạnh tranh với ai hả chị?
- Nhìn phía đối diện mà xem.
Văn và Linh ngó sang phía đối diện, chỉ thấy một khu vực đông nghịt người không kém gì bên này.
- Thằng vừa rồi, không phải xem trộm đâu, mà vừa là mật thám, vừa tuyên truyền phá rối bên này.
- Sao chị biết rõ vậy?
- Vì chị cũng làm tương tự.
- …!!
- Chị Nguyệt!!
Đang nói chuyện, một tiếng kêu thều thào vang lên. Quay lại, chỉ thấy một nam sinh, bị đánh vô cùng thê thảm, đang lết tới phía này.
- Tình báo sao rồi?
- Bên kia đang bày kinh kịch ra diễn rồi, còn thêm nhiều hiệu ứng Linh lực nhìn hoành tráng lắm.
- Chết tiệt! Không thể thua bọn nó được! - Cầm Dạ Nguyệt rít lên - Chạy vào bảo Long cưng mang vòng lửa ra biểu diễn!
- V...vâng...
Nam sinh kia dù bị đánh nhìn rõ đau, nhưng vẫn gắng gượng chạy vào.
Lúc này Văn đã hiểu ra câu chuyện. Nam sinh kia, cũng bị Cầm Dạ Nguyệt phái đi “nằm vùng”, tức là leo tường theo dõi, bởi vì người xem bên đó quá đông, nếu vào xem bình thường thì không thể nào quay về báo cáo được. Leo tường thì dễ bị phát hiện, mà nếu bị phát hiện, hẳn đã được lệnh phải dìm hàng bên đó tán dương bên này, để khách khứa dao động. Mà làm vậy, hẳn là sẽ bị đánh.
Bảo sao Cầm Dạ Nguyệt biết rõ mấy học sinh vừa rồi đến vậy, vì chị ta cũng chơi chiến thuật y chang.
- Bên đó, là ai vậy ạ?
- Giáo phường Cẩm Giang, do Hoàng Bích Như cầm đầu. Há! Cứ tưởng Giáo phường lớn của châu lục, phải ra dáng lắm chứ, lại đi cạnh tranh với hàng “cây nhà lá vườn” như bên mình. Mà không sao, mấy cưng thấy đấy, bên đó muốn chơi hoành tráng, bên mình cũng chơi hoành tráng theo!
Quả nhiên, bên trong đã nghe tiếng ồ lên của khán giả, và tiếng lửa bùng lên.
Dám chắc, Lý Thanh Long đã mang vòng lửa ra để biểu diễn với bọn hung thú.
- Anh Long bị chị hành hạ cũng đủ nhỉ? - Văn vì Lý Thanh Long mà mặc niệm.
- Đắc tội với chị mày thì chịu vậy thôi. Cưng đừng bao giờ đắc tội với chị nhé. Nhưng bù lại, những người phục vụ cho chị, chị đều rất hết lòng bảo vệ. Linh cưng nhớ nhé.
Linh giật mình, sau đó gật gật đầu. Bà chị này, hình như biết rất rõ cô bé đang làm những gì.
- Cái anh do thám vừa rồi, hẳn cũng không phải tự nguyện? - Văn lại hỏi.
Dạ Nguyệt nhún vai.
- Cưng nói gì lạ vậy, bọn họ đều rất cam tâm tình nguyện đó chứ.
Đang nói chuyện, lại có một “mật thám” khác, bị đánh cũng thảm thiết vô cùng, què quặt chạy về.
- Chị Nguyệt, bên đó lại... đem ra rất nhiều mỹ nữ, đàn hát xập xình, lôi kéo rất nhiều khách khứa!
Lần này thì Dạ Nguyệt nhún vai.
- Không còn cách nào khác... Đội múa hiện nay không ra sân kịp, phục trang còn chưa chuẩn bị xong đây! Chết tiệt! Thôi, bảo Lý Thanh Long múa thoát y cạnh tranh với chúng nó đi!