Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 392: Xung đột



Khu vực của Nam Lục lớn hơn bắc Động, tình hình cũng rất rối ren, trong đó gia tộc Xích Huyết có thể tính là đại gia tộc đứng đầu Nam Lục, vẫn đứng sừng sững không hề lung lay trong nhiều năm qua, uy tín rất rất cao.

Tuy rằng người của gia tộc Xích Huyết ít khi ra mặt, nhưng nơi được xưng là cánh tay trái và phải như Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành thì có thanh danh rất vang dội, thường xuyên nghe thấy người khác bàn tán về họ, ngược lại người của bổn gia khá ít khi được nhắc tới.

Nhưng so với Thương Minh, tên tuổi của gia tộc Xích Huyết lại không vang dội bằng rồi.

Với thực lực của Thương Minh, gần như toàn bộ Nam Lục đều có thám tử của họ trải rộng, nhiều không kể xiết, ngay cả những khu xa xôi cũng được truyền tụng xôn xao.

Trong đó, sơn mạch Lục Nguyệt là náo nhiệt nhất.

Sơn mạch Lục Nguyệt là một trong những hiểm địa ở Nam Lục, bởi vì nơi này thường xuyên có linh thảo đủ các loại cấp bậc sinh ra, còn có yêu thú tung hoành, hấp dẫn rất nhiều người tới, vì vậy liền phát triển theo. Đến bây giờ, tuy sơn mạch Lục Nguyệt vẫn ở vùng xa xôi, nhưng lưu lượng người qua lại rất nhiều, quy mô thành phố cũng cực kỳ khả quan.

Lúc chạng vạng tối, một tòa thành lớn được ánh chiều tà chiếu lên như hung thú viễn cổ đang ngủ đông, nơi này gọi là thành Lục Nguyệt, thành Lục Nguyệt là chủ thành của sơn mạch Lục Nguyệt, trong nội thành có rất nhiều thế lực chiếm cứ, lúc nào cũng náo nhiệt.

Ở một góc đường, trong một khách sạn như tòa tháp, khách sạn cao khoảng bảy tầng, bốn tầng trên cùng dùng cho khách nghỉ lại, ba tầng dưới là ba quán rượu nhỏ với diện tích không lớn, lúc này, cả ba quán rượu đều huyên náo ầm ầm, cực kỳ sôi nổi.

Nhưng loại náo nhiệt này đột nhiên biến mất sau khi một đám người đi vào.

Nơi vùng núi vắng vẻ như sơn mạch Lục Nguyệt này, tỉ lệ gặp được cường giả Đế cảnh hay Thần cảnh khá thấp, nhưng trên thân người nam nhân đang đi tới kia lại tản ra uy áp cường đại, dáng người thon gầy mang tới cho người ta cảm giác mạnh mẽ tới áp bách, mặt mày thoáng thiên về nhu hòa, khuôn mặt vốn nên tràn ngập nam tính lại mang theo vài nét âm nhu.

Nam nhân vừa bước vào, toàn bộ ánh mắt trong quán rượu đều tập trung trên người hắn, một vài cường giả Hoàng cảnh đang âm thầm kinh hãi, bởi vì họ có thể cảm giác thực lực của nam nhân hẳn là Đế cảnh, hơn nữa số sao khá cao.

Theo bước nam nhân đi tới, người đi phía sau hắn cũng theo vào.

Mọi người xem xét, không nén nổi khiếp sợ, nguyên một đám cường giả, trong đó năm sáu người có tu vi Hoàng cảnh, còn Tiên cảnh thì khoảng mười người.

Nhiều cường giả như vậy, nếu dừng lại ở sơn mạch Lục Nguyệt này đã có thể trở thành chúa tể một phương rồi.

Ánh mắt nam nhân quét một vòng quanh quán rượu, ai bị hắn nhìn tới đều có cảm giác tê dại như bị kim đâm, cố nén xúc động muốn lao về phía cửa.

Lúc này, chưởng quầy vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt nam nhân, vừa đổ mồ hôi vừa cố gắng cung kính hỏi: “Vị khách quan này, xin hỏi các ngài muốn dừng chân hay uống rượu.”

“Cái nào cũng muốn, chuẩn bị cho ta đi.” Nam nhân mở miệng nói chuyện, giọng nói của hắn cũng như gương mặt kia, không phải là kiểu âm vực trầm rộng đầy tính đàn ông, mà còn mang theo một chút âm nhu sắc bén, vừa nghe đã biết đây không phải là nhân vật dễ chọc.

Hôm nay có không ít người tới quán rượu, gần như ba tầng đều đầy người, nhưng vẫn còn phòng trống, chỉ là bọn họ mang tới những mười người, hình như không đủ chỗ.

Có điều chưa đợi chưởng quầy lên tiếng, một vài người đã tự động nhường chỗ, trong choáng chốc đã có một khoảng trống lớn.

Dường như nam nhân rất hài lòng, nhếch miệng nở một nụ cười vui vẻ vô cùng phách lối, lúc hắn muốn đi qua, bên ngoài cửa vào lại vang lên một tràng cười lớn.

“Hồ Ân huynh, quả nhiên Ngọc Tiên Thành đã phái ngươi tới rồi.”

Người nói chuyện tiến vào, mọi người mới thấy rõ một gã nam tử mặc cẩm bào hoa lệ khảm vàng, trên đầu gội ngọc quan màu tím, ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy người này đó chính là xa xỉ, toàn thân lóng lánh ánh vàng.

Trong ánh mắt Hồ Ân toát ra một chút khó chịu, khi nhìn thấy người nói chuyện lập tức biến mất, nụ cười lại nhanh chóng nở trên khuôn mặt, quay người lại: “Hóa ra là Đông Thanh huynh, lâu rồi không gặp, vẫn ổn chứ?”

“Lâu rồi không gặp, tu vi của Hồ Ân huynh lại tinh tiến không ít.” Thành Đông Thành đi tới đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia tinh quang.

Hồ Ân lớn tiếng cười nói: “Đâu có, là Đông Thanh huynh mới phải, lần trước gặp ngươi chỉ có cấp mười hạ phẩm, lần này đã là trung phẩm, không hổ là đồ đệ đắc ý nhất của đại sư Thân Nhạc, đệ nhất thiên tài của đan sư công hội.”

Thành Đông Thanh cười ha hả: “Hồ Ân huynh khen nhầm, nếu so với sư tôn thì ta còn kém xa lắm.”

Tuy nói thế, nhưng nét mặt của gã lại nói ngược lại, nụ cười đắc ý hoàn toàn không có chút khiên tốn nào, rõ ràng rất ưa thích câu nịnh nọt của Hồ Ân.

“Khó lắm mới gặp được Đông Thanh huynh, không bằng chúng ta ngồi xuống uống hai chén.” Tính cách của Hồ Ân và Thành Đông Thanh rất giống nhau, vì vậy mà hiểu gã rất rõ, hơn nữa có thể kết giao với người của Đan Sư Công Hội, lợi nhiều hơn hại.

Thành Đông Thanh cũng có ý kết giao, liền thỏa mãn ý định của Hồ Ân.

Thế nhưng vấn đề đã đến.

Lúc trước những người khác nhường chỗ cũng chỉ có bốn cái bàn lớn, một bàn có thể ngồi đủ bốn người, tối đa cũng chỉ ngồi được mười sáu người, mà Thành Đông Thành cũng mang tới không ít người, hai nhóm cộng lại đã hơn ba mươi người rồi, không đủ chỗ nữa.

Hiển nhiên là hai người cũng phát hiện ra vấn đề này.

Hồ Ân hơi thu lại dáng cười, còn Thành Đông Thanh lại mang vẻ mặt thách thức, ánh mắt nhìn về phía người khác mang theo một chút khinh thường, vẻ mặt và tư thái như kẻ bề trên kia làm cho người ta vừa nhìn đã khó chịu.

Nhưng hết cách rồi, một người đến từ Ngọc Tiên Thành, một người khác lại từ Đan Sư Công Hội, cả hai đều không thể chọc, huống chi bên cạnh họ còn có không ít cường giả, dù không cam lòng tới mấy cũng đành phải ngoan ngoãn nhường chỗ, ôm theo cảm giác bực bội tự giác rút khỏi chỗ ngồi.

Rất nhanh, xung quanh đã có thêm bốn bàn lớn.

Nhưng mấy người kia vừa đi, một cái bàn hai người bỗng trở nên nổi bật, lại còn nằm ngay giữa tám chiếc bàn kia, rất dễ gây chú ý.

Người khác phát hiện, Hồ Ân và Thành Đông Thành cũng nhìn thấy, cả hai cùng nhíu mày, nếu hai người này cũng biến đi là vừa đủ cho ba mươi mấy người bọn họ, nhưng hình như có người không muốn nể mặt Ngọc Tiên Thành và Đan Sư Công Hội rồi.

Hồ Ân nháy mắt ra hiệu với người đứng sau, người nọ lập tức hiểu ý, bước tới trước mặt hai người kia.

Hồ Ân và Thành Đông Thanh thì nghênh ngang nhập tọa.

Chưởng quầy tự giác hiểu không thể chọc vào bọn hắn, vừa lau mồ hôi vừa sai tiểu nhị đem rượu ngon ra, còn đích thân rót rượu cho họ.

Bên kia, thủ hạ của Hồ Ân – Hồ Khang Ninh bước trước trước cái bàn nọ, không khách khí nói với hai người kia: “Các ngươi đi ra chỗ khác ngồi, chúng ta muốn dùng cái bàn này.”

Nam tử anh tuấn đang uống rượu chợt dừng động tác, hai đồng tử đen bóng như bảo thạch nhìn thẳng vào mắt gã, thoáng chốc đã khiến gã phát lạnh, vội vàng nhìn qua chỗ khác, đang muốn nổi đóa, người ngồi cạnh y đột nhiên lên tiếng.

Thanh niên ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt khoảng hai mươi lăm tuổi, rất bình thường, hai má hơi đỏ, có vẻ đã uống say, giờ phút này đang dùng khuôn mặt mịt mờ nhìn gã, có vẻ câu nói của gã làm cho hắn rất kinh ngạc: “Vì sao các ngươi muốn thì chúng ta nhất định phải nhường cho ngươi? Chẳng lẽ các ngươi tới trước? Không đúng, ta nhớ chúng ta đã ngồi đây gần hai khắc rồi á.”

Hồ Khang Ninh giận tái mặt, lớn tiếng quát: “Bảo biến thì biến, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, không muốn sống nữa hả?!”

Nói xong còn nặng nề vung một chưởng vào trên bàn, một tiếng “RẦM” vang lên, cả ly chén và bầu rượu đều bể nát.

“Đau đau đau…” Thanh niên ngồi dậy, dùng ngón trỏ và ngón giữa day day thái dương, phàn nàn với nam tử anh tuấn: “Sớm biết vậy đã không uống nhiều, do anh hết, cứ bắt em uống hoài…”

Nam tử anh tuấn đặt ly rượu xuống, trong giọng mang áy náy: “Là lỗi của ta, ta xoa xoa giúp em.”

Thanh niên lập tức dựa vào trên người y.

Nam tử anh tuấn thật sự xoa bóp thái dương cho hắn, hai người không coi ai ra gì như vậy đó.

Hồ Khang Ninh nhìn mà trợn mắt há mồm, mấy người chuẩn bị xem kịch vui xung quanh cũng ngơ ngác, có người còn làm rơi ly rượu lên bàn mà không kịp phản ứng, có người trực tiếp hơn, phun hết rượu trong miệng vào mặt người đối diện, cũng hiếm lắm mới thấy nạn nhân không trách cứ…

Hai nam nhân dựa vào vai nhau, lại còn ngồi cùng một chỗ thân mật như vậy.

Vài người nhìn mà nổi da gà, sao bọn họ có thể nghĩ ra cảnh tượng này được, cứ có cảm giác như bị sét đánh.

Rốt cục thì Hồ Khang Ninh cũng tỉnh táo lại, thấy hai người này dám bỏ qua sự hiện diện của gã, giận sôi máu, Hồ Ân còn đang ngồi kia nhìn, đây chính là lúc gã thi triển năng lực, hạ quyết tâm, gã lập tức hừ lạnh với hai người: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”

Nói xong, Hồ Khanh Ninh lập tức xuất hiện ngay trước mặt họ, đưa tay vận đủ lực, bổ thẳng một chưởng xuống đỉnh đầu hai người.

Gã là một cường giả Hoàng cảnh, nếu ở sơn mạch Lục Nguyệt này đã được coi là nhân vật một phương, người bình thường mà muốn gây sự với gã thì phải nghĩ tới bản lĩnh của mình trước đã, nếu thật sự bị một chưởng của gã đánh trúng, không chết thì cũng mất nửa cái mạng, nhưng đó là người có thực lực thấp hơn gã.

Lúc mọi người cho rằng hai người kia sẽ dính chưởng thì một tiếng ầm vang lên, khí thế cường hãn như đất bằng chuyển thành dãy núi, lập tức bạo phát…