Tú Bà Và Quan Gia

Chương 2: Tú Nương Tụ Hoa Phường



Cố Khâm đi theo sau các quan viên khác mà tiến vào một tòa lâu các gọi là Tụ Hoa Phường, trong các quan viên ở đây có một vị trẻ tuổi họ Trương, gã đi bên cạnh hắn mà tươi cười giới thiệu.

"Cố đại nhân, ta nói ngài nghe. Ngài đừng thấy hai từ Tụ Hoa này quá khoa trương a, ta trước đó đến đây vài lần, hai từ này chẳng hề nói ngoa đâu! Cô nương ở đây mỗi người mỗi vẻ, dạo một vòng không khỏi làm người ta liên tưởng tới Ngụ Hoa Viên trong hoàng cung."

Đôi mắt rũ xuống của hắn không khỏi nhấc lên liếc nhìn vị quan nọ, âm thanh trầm thấp mà thâm sâu nói "Trương Thị Lang có vẻ hiểu rõ phố tây quá ha."

Ngụ ý là, ta đã rõ, ngươi biết thật nhiều, lâu nào nhiều cô nương đẹp, các nào nhiều vũ cơ giỏi đều nắm thật rõ a.

Trương Thị Lang nghe thế thì nhất thời cứng còng, chẳng dám khua môi múa mép trước mặt quan lớn nữa.

Hu hu, ta chỉ muốn giới thiệu chút chút cho ngài thôi mà!

Những vị khác lại âm thầm cười trên nỗi đau của người khác, đáng đời ngươi a.

Nhóm người bọn họ rất nhanh đã vào đến đại sảnh, trung tâm đại sảnh là vũ đài với vũ cơ đang trình diễn những điệu múa uyển chuyển, nhạc công tấu lên làn điệu êm ái khiến quan khách khắp đại sảnh đều đắm mình theo.

Vui tai vui mắt, cảnh đẹp phong nguyệt chốn nhân gian, thử hỏi có mấy ai không nguyện mà dính một thân phấn thơm đây.

Đưa mắt nhìn khắp sảnh lầu, Cố Khâm không khỏi thầm khen.

Một nơi phong trần như thế nhưng lại chẳng có chút tục khí nào, rất khó có.



Bọn họ vừa tiến vào thì đã có một cô nương một thân lục y đeo mạng che mặt tiến tới, đôi mắt cong cong đầy ý cười cùng âm thanh giòn giã vui tai "Không biết các vị quan nhân có đặt bàn trước chưa ạ?"

Lần này một vị võ tướng họ Hành đứng ra đáp lời "Đã đặt rồi, là tầng hai nhất gian."

Cô nương khẽ gật đầu rồi quay lưng dẫn bọn họ tiến lên lầu "Mời các vị theo ta."

Lên hết bậc thang là một vòng hành lang rộng lớn có thể từ trên nhìn xuống vũ đài bên dưới, nói là 'gian' nhưng cũng chỉ là một bàn bát tiên đặt sát lan can trạm trổ tỉ mỉ rồi được ngăn cách bởi bình phong thêu hoa mà thôi.

Dẫn họ tới một bàn trong góc có tầm nhìn tốt, cô nương khẽ hỏi "Hôm nay Bách Hoa Tửu của lâu vừa nhưỡng xong, không biết các vị quan nhân muốn dùng mấy bình?"

Vừa nghe đến Bách Hoa Tửu thì mặt vị nào vị nấy đều hớn hở cả ra, Hành tướng quân đã đặt bàn nhanh mồm nhanh miệng hô to "Chúng ta có tám người, lấy tám bình đi! Nhớ là bình to một chút, mọi lần nơi các ngươi chỉ bán toàn bình nhỏ thôi, ta uống không đã!"

Cô nương lục y cười híp mắt đáp một tiếng rồi lui ra.

Trương Thị Lang thấy cô nương đã rời đi, nhịn không được mà nhìn vị Hành tướng quân kia, ngập ngừng hỏi "Ngài liệu đủ tiền trả không?"

Vốn đang hứng khởi, nghe xong đều cứng còng lại.

Ai cũng biết võ tướng bọn họ trừ chức quan lớn ra thì lương bổng cũng không dư dả bao nhiêu, bình thường mua bình nhỏ đã có chút nhẹ túi, giờ mua bình lớn thì lấy gì mà trả?!

Nhìn một vòng người mang vẻ mặt đưa đám, Cố Khâm khó hiểu lên tiếng "Bách Hoa Tửu rất đắt sao?"

Cả một bàn nhất trí gật đầu.



Thấy hắn một vẻ khó hiểu thì Trương Thị Lang một vẻ nhung nhớ thèm thuồng nói "Bách Hoa Tửu khắp cả kinh thành này chỉ có mỗi nơi này là có. Thứ này quý ở chỗ được nhưỡng ra từ trăm hoa mùa xuân, sương xuân cùng nước tuyết mùa đông, một năm chỉ bán ra sáu lô mà thôi."

Có vị khác nhớ đến hương rượu như thấm vào ruột gan kia mà khẽ than "Nào chỉ có như vậy a. Dù chỉ là rượu nhữơng ra từ hoa nhưng độ rượu không hề nhẹ, có thể nói là một chén vào thì lưu hương, hai chén thì thấm nhuần, ba chén thì say quên lối về."

Bốn chén lại khó quên, chỉ là khó quên được mỹ tửu hay là người nhưỡng rượu thì khó có thể nói rõ.

Là người ít khi thưởng hoa nếm rượu, Cố Khâm không hiểu nổi tại sao những vị quan tam phẩm trở nên thấy nhiều sự đời rồi này lại biến một thứ hoa tửu trở thành vạn kim khó cầu như vậy.

Quả nhiên sự vụ có hơi ít, thành ra các vị này mới có thể nhàn rỗi tới đây coi đàn ca múa hát, thưởng hoa tửu thế này.

Lầu hai lục gian, đây là gian phòng đối giện với nhất gian thông qua giếng trời. Trong gian chẳng có vị khách nào cả mà chỉ có một cô nương đang ngà ngà say, áo cánh ve lam sắc khoác ngoài theo động tác chống đầu mà tuột đến khửu tay làm lộ ra bờ vai lưu xướng xinh đẹp lại trắng ngần.

Nàng rũ mắt nhìn vũ cơ dưới đài, trong ánh mắt đầy vẻ thưởng thức.

Lúc này cô nương lục y ban nãy tiến vào, bỏ đi dáng vẻ khéo léo là bộ dáng hoạt bát "Tú Nương, ban nãy có khách đặt tám bình Bách Hoa Tửu to, nhưng chúng ta vét hết kho rồi vẫn còn thiếu nửa bình nữa nha."

Tấm lưng lười biếng bỗng cứng đờ lại, nàng âm thầm rũ mắt nhìn bầu rượu trên bàn. Nhưng chẳng đợi nàng nói gì thì cô nương ta đã tiến đến cầm bầu rượu lên lắc thử, âm thanh lanh lảnh vừa hay phát ra.

"Ai nha, vừa hay đủ dùng. Vậy ta mang đi đây." nói xong liền nhanh chân chạy mất.

Tú Nương nằm ghé nào lan can, môi nhỏ khẽ lẩm bẩm "Các ngươi thật phách lối mà, rượu của tú bà ta mà cũng dám lấy mất, của nhiên càng ngày lá gan càng to mà."