Tú Bà Và Quan Gia

Chương 20: Không Thú Người Lục Gia



Cách ngày tổ chức yến tiệc tiếp đón ngày càng gần thì công việc trong triều của Cố Khâm càng thêm bận rộn.

Hôm nay mãi đến khi thái dương ngả về tây thì hắn mới trở về Cố phủ, vừa đi đến đại sảnh thì đã nghe được tiếng nói cười truyền ra từ bên trong.

Hắn vẫy một hạ nhân đến hỏi chuyện "Là ai tới?"

Hạ nhân cung kính bẩm lại "Thưa đại nhân, là Lục phu nhân mang theo biểu tiểu thư ghé thăm phu nhân ạ."

Để cho người làm đi xuống, Cố Khâm chuyển bước đi đến đại sảnh.

Vừa tới thềm cửa liền nghe thấy mẫu thân hắn vui cười thân thiết nói với Lục Yên "Yên Nhi của chúng ta càng lớn càng hiểu chuyện, đợi chút nữa Cố Khâm về thì tỷ tỷ cùng Yên Nhi ở lại cùng dùng cơm tối, lúc đó ta nhất định sẽ giúp các ngươi mở lời."

Tiếng Lục Yên e thẹn theo đó vọng ra "Yên Nhi cảm tạ cô cô tác hợp."

Lục phu nhân cũng cười nói "Muội muội cứ chiều theo ý của nha đầu này mãi thì nàng sẽ muốn lật trời mất."

Lục Liên Mai lại không chút để ý mà nói "Không sao cả. Cứ để nàng tùy ý đi, có gì còn có cô cô cùng biểu ca nàng là chúng ta chống lưng cho mà."

Bước chân chuẩn bị vượt qua thềm cửa của Cố Khâm liền từ từ rút lại, sắc mặt hắn thấp thoáng là dáng vẻ thất vọng ê chề.

Mẫu thân hắn, chẳng bao giờ đứng về phía hắn.



Muốn lặng lẽ xoay bước rời đi thì lại có tiếng bước chân chạy đến, theo đó là âm thanh reo vui của Lục Yên "Biểu ca, huynh trở về rồi sao?"

Cố Khâm chỉ có thể bước vào đại sảnh, mẫu thân vừa thấy hắn thì sắc mặt mất tự nhiên mà nói "Đã đi tới cửa rồi còn rời đi làm gì chứ."

Lục Yên chạy đến bên hắn, vừa e thẹn vừa thân thiết muốn ôm lấy cánh tay hắn nhưng lại bị hắn tránh thoát được. Nàng cố giấu đi vẻ mất tự nhiên mà thu tay lại, nói "Đúng đó biểu ca, ban nãy cô cô còn đang nói chờ huynh trở về chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa."

Lục phu nhân cũng cười theo hát đệm vào "Yên Nhi từ lúc vào phủ đã luôn ngóng chờ biểu ca nàng nhanh chóng trở về. Bây giờ Cố Khâm về rồi thì nàng liền vui mừng hớn hở ra mặt a."

Lục Liên Mai vốn đang chuẩn bị hùa theo thì Cố Khâm lạnh mắt đảo qua bà, ánh mắt dừng lại trên Lục phu nhân mà nói "Lục phu nhân vẫn là chú ý thân phận. Quả thật ta là vãn bối, nhưng trong triều dẫu sao cũng là Thừa Tướng, phong phẩm cao hơn Thị Lang nên vẫn mong ngài chú ý xưng hô."

Nháy mắt hai vị phu nhân trong phòng đều sượng mặt, nhất thời không biết nên đáp lại ra sao.

Lục Yên lại cắn môi không cam lòng mà vờ giậm chân hờn dỗi "Biểu ca sao lại phân biệt rạch ròi với mẫu thân như thế, nàng chỉ là muốn thân thiết hơn..." với huynh thôi mà.

Nửa câu sau chẳng đợi nàng ta nói ra thì Cố Khâm đã vội ngắt lời "Nhân lúc có thân nhân hai nhà Cố Lục đây, Cố Khâm ta xin được nói thẳng. Ta, sẽ không bao giờ thú người Lục gia vào cửa."

Lời này vừa thốt ra thì sắc mặt ba người còn lại trong phòng đều tái mét lại.

Chẳng nhìn sắc mặt họ lấy một lần hắn liền quay lưng rời đi, trước khi đi còn để lại một câu "Mong rằng lời ta nói mọi người đều có thể hiểu rõ."

Bóng lưng kiên nghị lại rắn rỏi dần khuất xa, Lục Yên không thể tin nổi mà muốn đuổi theo hỏi lại cho rõ ràng, vậy nhưng lại bị mẫu thân nàng ta giữ lại.



Sắc mặt Lục phu nhân đanh lại mà nhìn Lục Liên Mai, bà trầm giọng nói "Lục Liên Mai, tốt nhất ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng. Bằng không... đừng hỏi tại sao Lục gia không nhận người!"

Nói xong, bà ta liền kéo theo nữ nhi một đường trở về Lục phủ.

***

Vừa trở về Lục Yên đã nhốt mìn trong phòng khóc lớn một trận, chuyện này cũng kinh động đến lão phu nhân luôn tĩnh dưỡng trong thiền phòng.

Lão bà vẻ mặt uy nghi của bậc chủ mẫu, một thân y phục giản dị mà chống theo quải trượng đi vào chính viện của nhi tử và tức phụ nhi của gã ta.

Vừa vào viện lão bà đã gõ quải trượng, nhăn mày hỏi Lục phu nhân sắc mặt đang không tốt "Tiêu Nghi, chuyện gì mà lại ầm ĩ đến chỗ của ta thế hả?"

Lục phu nhân - Hoa Tiêu Nghi tiến lên đỡ lão thái thái Lục gia ngồi xuống, bà ta tức giận kể lể "Thì chính là Lục Liên Mai, thứ nữ nhân vô dụng không thể dạy nổi nhi tử của mình."

"Nha đầu ngu xuẩn đó lại làm ra chuyện mất mặt gì rồi?" hàng mày nghiêm khắc của lão bà nhăn lại, hỏi.

"Mẫu thân không biết đó thôi. Đoạn thời gian trước hạ nhân Cố phủ vừa thấy người Lục gia tới liền ngăn ngoài cửa, tức phụ dò hỏi thì mới biết là nhi tử tốt của Lục Liên Mai vì một kỹ nữ mà nổi giận với Yên Nhi. Chiều hôm nay ta cùng Yên Nhi ghé qua thăm hỏi nàng ta, vừa lúc Cố Khâm trở về."

Nói đến đây sắc mặt Lục phu nhân tức đến tái xanh "Hắn vậy nhưng dám nói Cảnh Minh phong phẩm thấp hơn hắn, ta gọi hắn một tiếng Cố Khâm là không phải phép! Còn nói với chúng ta là hai nhà Cố Lục không thể kết thông gia, điều này chẳng khác nào đánh vào mặt Lục gia chúng ta!"

Quải trượng gõ mạnh lên nền đá kêu vang, âm thanh già nua của lão bà ẩn đầy tức giận "Nào có cái lý đó!"