Phan Hải vội vàng lau sạch vết bẩn cho Cảnh Minh Đế, trong lòng vạn phần đồng tình Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhà hắn thật không dễ dàng mà ——
Mà Hiền phi một phần không thể nào tiếp nhận sự thật tàn khốc mưu kế của con trai đã bại lộ, một phần thì không thể nào tiếp nhận sự thật đáng sợ mình vừa phun máu vào mặt Hoàng Thượng, nên trợn trắng mắt ngất đi.
Phan Hải bĩu môi.
Ngất xỉu thật tốt nha, ngất xỉu rồi cái gì cũng không cần đối mặt.
Cảnh Minh Đế tùy ý để Phan Hải giúp mình lau sạch mặt, nhìn Hiền phi bị cung tì đỡ lấy, trầm mặt nói: “Truyền Thái y tới chẩn trị cho Hiền phi.”
Ông tuy không tức giận Hiền phi mất lễ nghi, nhưng cũng không muốn ở lại đây nữa, vội vàng rời khỏi Ngọc Tuyền cung đi thẳng đến Dưỡng Tâm Điện, tắm gội thay quần áo mới coi như thở ra một hơi.
Ngọc Tuyền cung ông không bao giờ muốn bước vào nữa.
“Hoàng Thượng, cơm trưa đã chuẩn bị xong ——”
Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải một cái, lạnh lùng nói: “Trẫm không muốn ăn.”
Cho dù là ai bị người ta phun máu đầy mặt, còn có thể ăn vô mới là lạ!
Nếu ngay cả kiên nhẫn chờ Thái y tới kiểm tra rõ bệnh tình của bà ta Hoàng Thượng cũng không có, lại đi mời còn có ý nghĩa gì?
Giờ khắc này, Hiền phi đã vô cùng rõ ràng ý thức được Cảnh Minh Đế đã triệt để chán ghét Tề Vương, cũng chán ghét bà ta.
Nhận thức này làm bà ta nản lòng thoái chí, nảy sinh tuyệt vọng, giống như trong nháy mắt bị rút hết tinh thần, thoạt nhìn già đi mấy tuổi.
Tin tức Hiền phi hộc máu ngất xỉu trong nháy mắt truyền khắp hoàng cung.
Rất nhanh Hoàng Hậu phái người tới thăm.
“Nương nương, người của Khôn Ninh Cung tới thăm ngài.”
Hiền phi vốn định tùy hứng một lần cự tuyệt, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng có tuyệt vọng hơn nữa cũng không chống đỡ được tâm tư muốn mưu tính cho con trai của bà ta.
Chương Nhi còn chưa tới thời điểm sơn cùng thủy tận, bà ta phải chống đỡ được.
“Mời vào.”
Không bao lâu đi vào một cung tì, chính là đại cung nữ A Bình bên người Hoàng Hậu.
“Nô tỳ phụng mệnh Hoàng Hậu tới thăm nương nương, nương nương vẫn khỏe chứ?” A bình bất động thanh sắc đánh giá Hiền phi, quan tâm hỏi.
Hiền phi cười cười: “Bổn cung không có việc gì, thay bổn cung cảm tạ Hoàng Hậu.”
“Ngài không có việc gì Hoàng Hậu an tâm rồi, vậy ngài nghỉ cho khỏe đi, nô tỳ không quấy rầy nữa.”
A Bình trở lại Khôn Ninh Cung, báo lại tình hình của Hiền phi cho Hoàng Hậu: “Nô tỳ nhìn Hiền phi sắc mặt cực kém, đúng là không có chút máu nào ……”
Hoàng Hậu nghe xong trầm mặc một lúc lâu, phân phó: “Nói cho Đào tổng quản, chi phí ăn mặc bên Ngọc Tuyền cung không thể chậm trễ, không có bổn cung phân phó người Khôn Ninh Cung chớ có thò sang bên đó, càng không cho phép có chuyện bỏ đá xuống giếng.”
“Dạ.”
Trong phòng an tĩnh lại, Hoàng Hậu nhìn thoáng qua đồng hồ cát đặt ở trong góc, cong môi cười cười.
Hiền phi hộc máu không phải lần một lần hai, như vậy xem ra, chỉ sợ không còn sống được bao lâu.
Hoàng Hậu đột nhiên có chút cảm khái.
Bao nhiêu năm rồi Hiền phi đều là một lực lượng không thể bỏ qua ở hậu cung, không nghĩ tới lại dễ dàng sụp đổ như thế.
Dường như sau khi ghi Yến Vương dưới danh nghĩa tất cả liền trở nên thuận lợi hẳn.
Nghĩ như vậy, Hoàng Hậu càng thêm cảm thấy đứa con trai này chọn đúng rồi.
Lúc ấy nếu như chọn Tương Vương giết hại Thôi Minh Nguyệt —— Hoàng Hậu lắc đầu, hoàn toàn không muốn làm giả thiết này.
Theo Khôn Ninh Cung phái người đi thăm Hiền phi, Ngọc Tuyền cung có náo nhiệt ngắn ngủi.
Trang phi, Ninh phi các phi tần có địa vị cao đều phái người tặng đồ bổ qua, ngược lại những phi tần cấp thấp phái người tặng đồ bổ không thích hợp, tự mình đi qua lại bởi vì không làm rõ tình hình mà không dám vọng động, nhất thời không ai dám xuất đầu.
Hiền phi không khỏi cười lạnh, càng cảm thấy nhân tình ấm lạnh, thói đời nóng lạnh.
Lúc bà ta phong quang đám tiểu tiện nhân đó vội vàng nịnh nọt bà ta, thậm chí không tiếc đắc tội Hoàng Hậu, nhưng hôm nay bà ta hộc máu ngã bệnh, mà ngay cả tới thăm viếng đều không có.
Còn về mấy người Trang phi, tặng đồ bổ tới nào phải an ủi, rõ ràng là chê cười bà ta thôi.
Móng tay ngón út tay phải bị bẻ gãy, thoạt nhìn trụi lủi chướng mắt cực kỳ.
Hiền phi nghĩ đi nghĩ lại chuyện Tề Vương làm vì sao lại bại lộ, lại nghĩ thế nào cũng không rõ, lòng không yên ổn cổ họng lại ngứa ngáy.
Bà ta cố gắng khống chế xúc động muốn nôn ra máu, tâm dần dần lạnh lẽo: Thân thể của bà ta xong rồi, chỉ sợ không thể như bà ta mong muốn tiếp tục gắng gượng nữa.
Chẳng lẽ muốn bà ta mang theo nỗi vướng bận vô hạn với Chương Nhi mà buông tay nhân gian?
Bà ta thật sự không cam lòng!
Hiền phi dùng sức túm chặt chăn, nét mặt dữ tợn.
Lúc này một người cung tì bước nhanh vào nói: “Nương nương, người Từ Ninh Cung tới.”
Hiền phi nhất thời cho rằng nghe lầm: “Từ Ninh Cung?”
“Là Thường ma ma Từ Ninh Cung.” Cung tì vội nói.
“Mau mời vào.”
Không bao lâu Thường ma ma đi vào, hành lễ với Hiền phi: “Nô tỳ phụng mệnh Thái Hậu tới thăm nương nương.”
Hiền phi đỏ vành mắt, lẩm bẩm nói: “Cực khổ Thái Hậu nhớ thương, thật là làm ta hổ thẹn……”
“Nương nương chớ có nghĩ như vậy, Thái Hậu nói, ngài luôn mong muốn những nương nương đi theo Hoàng Thượng từ sớm đều sống khỏe mạnh.”
Hiền phi đè xuống nỗi lòng kinh ngạc, làm vẻ cảm động.
Chương Nhi là bởi vì tính kế Thái Hậu mới làm Hoàng Thượng chán ghét, tại sao Thái Hậu lại còn phái người tới thăm bà ta? Lẽ nào Thái Hậu còn chưa biết gì?
Thường ma ma lại nói: “Nương nương tĩnh dưỡng cho tốt đi, chờ thân thể dưỡng tốt thì đi thỉnh an Thái Hậu là được.”
Chờ tiễn Thường ma ma đi rồi, Hiền phi suy nghĩ hồi lâu, càng cảm thấy cử động này của Thái Hậu có thâm ý sâu sắc.
Xem ra chờ tinh thần tốt hơn nên tới Từ Ninh Cung một chuyến.
Chuyện Từ Ninh Cung phái người đi thăm Hiền phi nhanh chóng truyền tới tai Cảnh Minh Đế.
Chuyển ngày Cảnh Minh Đế đi thăm Thái Hậu, liền nhắc tới việc này.
“Mẫu hậu, ngài hôm qua phái người đi Ngọc Tuyền cung?”
Thái Hậu gật đầu: “Ai gia nghe nói Hiền phi bị bệnh khá nặng, liền phái người đi xem. Hiền phi cũng là người đi theo Hoàng Thượng lâu nhất, mấy năm nay không có công lao cũng có khổ lao.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc một chút, rốt cuộc không nói ra chuyện Tề Vương tính kế Thái Hậu, ngồi với Thái Hậu trong chốc lát mới đứng dậy rời đi.
Thái Hậu bưng chén trà lên nhẹ nhàng thổi lá trà nổi trên mặt nước, không chút để ý hỏi Thường ma ma: “Ngươi nói Hiền phi dưỡng bệnh bao lâu mới có thể ra ngoài đi lại?”
Thường ma ma trả lời: “Có ngài quan tâm, thiết nghĩ Hiền phi sẽ nhanh chóng có thể tốt lên thôi.”