Tự Cẩm

Chương 794: Thỉnh tội 



Sau khi trời sáng, tin tức Hiền phi nhận như cơn gió truyền khắp trong cung.

Ninh phi bởi vì hơn nửa đêm ăn một con gà nướng no đến căng bụng nên nửa đêm không ngủ được, đến gần sáng mới ngủ, khi bị cung tì gọi dậy vẫn đang ngủ say.

“Nương nương, mau tỉnh lại, xảy ra chuyện rồi!”

Ninh phi gian nan mở mắt, ợ một cái mang theo mùi gà nướng, giật mình tỉnh táo lại: “Chuyện gì?”

Cung tì vẻ mặt vui mừng: “Hiền phi nhận tội, là ngài ta làm hại công chúa ——”

“Chờ một chút, Hiền phi nhận tội?” Ninh phi xoa xoa huyệt Thái Dương, vội truy vấn tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

Cung tì mặt mày hớn hở nói: “Nghe nói là Hiền phi nửa đêm nói mớ, lỡ miệng nói ra chuyện mình hại công chúa, bị cung tì trực đêm nghe được sau đó bẩm báo với Hoàng Thượng……”

Ninh phi nghe mà sửng sốt.

Nói mớ rồi lỡ miệng nhận tội? Này nghe sao mà có chút ly kỳ?

Nghĩ đến đêm qua bà ăn gà nướng một cách kiên quyết và bất chấp tất cả, Ninh phi xoa xoa cái bụng no căng.

Quả nhiên nhân sinh vô thường, phúc họa khó lường, người phải sống cho bây giờ.

“Hầu hạ bổn cung rửa mặt.” Ninh phi chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, không quên phân phó cung tì, “Cơm trưa nhớ rõ nói với Ngự Thiện Phòng, thêm cho Xuân Hoa cung một mâm vịt quay.”

Cung tì vội đáp: “Vâng.”

Đêm qua nàng ta nhìn nương nương ăn gà nướng còn tưởng rằng nương nương áp lực quá lớn có điểm sợ hãi, hiện tại ngẫm lại, may mắn nương nương bởi vì ăn gà nướng ngủ không được, bằng không nếu cũng như Hiền phi lỡ miệng nói lời gì đó không thích hợp —— hậu quả không dám tưởng tượng!

Ninh phi rửa mặt xong, vội đến Khôn Ninh Cung thỉnh an ( tìm hiểu tình báo) Hoàng Hậu.

Lúc Tề Vương nhận được tin tức cả người cũng ngây ngốc, đi theo nội thị ngơ ngác vào cung.

Đi vào Dưỡng Tâm Điện, Tề Vương đờ đẫn thỉnh an Cảnh Minh Đế: “Nhi tử gặp qua phụ hoàng ——”

Ghét ai ghét cả đường đi, Cảnh Minh Đế lười nhìn Tề vương một cái, đưa lưng về phía hắn lạnh lùng nói: “Đi gặp Quý thị một lần đi, sau đó tức tốc rời cung, không được ở lâu.”

Tề Vương run lên, cúi đầu nói: “Dạ.”

Tề Vương đi theo nội thị bước cao bước thấp đi đến Ngọc Tuyền cung, rõ là con đường vô cùng quen thuộc, nay lại cảm thấy có chút xa lạ.

Ngọc Tuyền cung to như vậy gần như không thấy bóng người, chỉ có làn gió thổi qua cùng bóng cây lắc lư.

Cung điện đã từng dệt hoa trên gấm này, dường như đã trở nên tĩnh mịch, không còn sức sống.

Tề Vương hơi há mồm muốn hỏi nội thị, nhưng nội thị dẫn đường chỉ cúi đầu, không có ý muốn nói nhiều.

Hắn đành phải đem tất cả nghi vấn nuốt xuống, rốt cuộc ở một gian phòng tương đối hẻo lánh gặp được Hiền phi.

Đây là căn phòng lâm thời bố trí thành nhà xác.

Hiền phi nằm thẳng tắp, dung nhan tiều tụy, sắc mặt trắng bệch, đã sớm không còn hơi thở.

“Mẫu phi ——” Tề Vương bịch quỳ xuống, duỗi tay nắm lấy tay Hiền phi.

Bàn tay lạnh băng làm Tề Vương rõ ràng ý thức được vị mẫu phi vẫn luôn che chở hắn, yêu thương hắn thật sự đi rồi.

Nhìn chăm chú dung nhan Hiền phi, Tề Vương lẩm bẩm nói: “Mẫu phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngài sao lại ra đi đột nhiên như vậy ——”

Tất nhiên không có ai trả lời hắn.

Nội thị ở một bên nhắc nhở nói: “Vương gia, ngài phải nhanh lên, sau đó Quý thị sẽ bị đưa ra cung ——”

Tề Vương bỗng nhiên nhìn về phía nội thị, cả giận nói: “Quý thị là ngươi có thể kêu?”

Nội thị rũ mắt giải thích: “Vương gia khả năng còn chưa biết, Quý thị nhân mưu hại Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa bị biếm thành thứ dân, không được táng nhập Hoàng Lăng ——”

Lời này, là bên trên cho hắn ta giải thích với Tề Vương.

“Cái gì?” Tề Vương kinh ngạc biến sắc, ngạc nhiên nhìn về phía Hiền phi đã không còn chút sức sống.

Gương mặt kia vẫn là gương mặt quen thuộc, từ nhỏ đến lớn với hắn mà nói đều đại biểu cho từ ái cùng cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, giờ khắc này Tề Vương lại cảm thấy có chút xa lạ, sau đó từ đáy lòng nảy sinh một tia oán hận.

Mẫu phi điên rồi sao? Đang êm đẹp vì sao đi hại Thập Tam muội cùng Thập Tứ muội?

Hai công chúa mà thôi, ra tay hại các nàng có lợi gì cho hắn?

Mẫu phi làm như vậy sẽ chỉ làm phụ hoàng càng thêm ghét bỏ hắn, làm hắn ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng bị mất.

Không được đế sủng, điều này đối với hoàng tử có tâm tư tranh vị trữ quân lại không phải đích hoàng tử mà nói là một đả kích trầm trọng, đây cũng là nguyên nhân vì sao đại thần thân cận Tề Vương sau khi lục tục bị Cảnh Minh Đế phát tác, không ít thần tử chuẩn bị nhập bọn lại lựa chọn đứng ngoài quan sát.

Không phải Đích hoàng tử, sẽ không có đại thần vì duy trì chính thống mà cố gắng biện luận với Hoàng Thượng. Lại không được đế tâm, đám thần tử ăn no mới có thể ủng hộ ngươi.

Cũng là vì việc này, Hiền phi mới có thể bí quá hoá liều cam nguyện bị Thái Hậu lợi dụng, hy vọng có thể tìm đường sống trong chỗ chết. Bởi vì bà ta rất rõ nhi tử bị Hoàng Thượng ghét bỏ sẽ không có khả năng còn có cơ hội, trừ phi mượn ngờ ngoại lực khổng lồ.

Chỉ là Tề Vương không rõ, nên giờ phút này chỉ có khó hiểu cùng oán niệm với Hiền phi.

“Có lầm hay không? Mẫu phi ta thiện lương tốt bụng, ngay cả một con kiến đều không đành lòng giẫm chết, làm sao có thể hại người được?”

Nội thị cười nhạo một tiếng dưới đáy lòng.

Thiện lương tốt bụng? Có thể ở trong hậu cung ăn thịt người này sống sót có mấy người thiện lương tốt bụng? Mệt cho đám nô tỳ bọn họ còn tưởng rằng Hiền phi là người tốt, hiện tại xem ra quả nhiên không có ngoại lệ.

“Vương gia, đây là Quý thị chính miệng thừa nhận.”

Tề Vương nhìn nội thị vẻ mặt kinh ngạc, một hồi lâu che mặt khóc nói: “Mẫu phi, ngài hồ đồ rồi, là nhi tử sai, nếu như nhi tử đến thăm ngài nhiều hơn, ngài cũng sẽ không nghĩ quẩn……”

Nội thị đợi trong chốc lát, nhắc nhở nói: “Vương gia, ngài cần phải đi.”

Tề Vương khóc lóc dập đầu với Hiền phi mấy cái, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Ra khỏi Ngọc Tuyền cung, Tề Vương không theo nội thị đi ra ngoài, mà là đỏ vành mắt muốn đi thỉnh tội với Cảnh Minh Đế.

“Vương gia, ngài vẫn là sớm sớm rời cung đi, lúc này Hoàng Thượng tâm tình không tốt ——”

Tề Vương kiên trì nói: “Phụ hoàng muốn đánh muốn phạt đều là nên, nếu có thể làm phụ hoàng hết giận, thế nào cũng được.”

Hôm nay Cảnh Minh Đế không có tâm tình xử lý chính vụ phức tạp, trốn ở hậu điện Dưỡng Tâm Điện ngẩn người.

Cát Tường hình như phát hiện tâm tình chủ nhân không tốt, lẫn ra xa ăn cá khô nhỏ.

Cảnh Minh Đế nhìn thoáng qua mèo trắng càng ngày càng béo tròn, tâm tình càng không xong.

Con mèo mập này nuôi tốn cơm rồi, tâm tình ông kém như vậy, cũng không biết lại đây để ông vuốt lông.

Nhìn chằm chằm Cát Tường ngậm cá khô nhỏ, trong lòng Cảnh Minh Đế dâng lên một ý niệm: Có lẽ ở trong lòng Cát Tường, vị chủ nhân là ông còn không quan trọng bằng cá khô nhỏ kìa.

Phan Hải đi tới: “Hoàng Thượng, Tề Vương tới.”

Cảnh Minh Đế nâng mắt, ánh mắt lãnh đạm: “Không phải bảo hắn trở về rồi sao?”

“Tề Vương nhìn Quý thị xong, đặc biệt tới thỉnh tội, lúc này đang quỳ gối bên ngoài.”

“Vậy cứ để hắn quỳ đi.”

Tề Vương vừa quỳ, liền quỳ hơn một canh giờ.

Phan Hải lại lần nữa tiến đến bên người Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, Thái Hậu mời ngài qua một chuyến.”

Cảnh Minh Đế hơi hơi gật đầu, đi ra tẩm cung, liếc mắt một cái liền trông thấy Tề vương quỳ gối ở bên ngoài.

Mặt trời chói chang nhô cao, Tề Vương liền quỳ gối dưới mặt trời, một khuôn mặt đỏ bừng, áo mỏng đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Cảnh Minh Đế liếc nhìn Tề Vương một cái, nhấc chân đi hướng Từ Ninh Cung.

Thân thể Tề Vương lung lay, rũ mắt che khuất tuyệt vọng cùng nỗi oán hận với Hiền phi trong đáy mắt.

Cảnh Minh Đế đi tới Từ Ninh Cung, liền nhìn thấy khuôn mặt có chút tiều tụy của Thái Hậu.

“Mẫu hậu, ngài tối hôm qua ngủ không ngon?”

Thái Hậu cười khổ: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, ai gia làm sao có thể ngủ ngon. Hôm nay nghe Hoàng Hậu nói hại chết Thập Tứ chính là Quý thị……”