Là cây ngô đồng đấy! Trong lòng Tống Thư Hàng sáng lên, phượng hoàng đậu nhánh ngô đồng!
Chẳng lẽ linh thú lần này mình sắp gặp lại là phượng hoàng à? Dù cho không phải phượng hoàng, thì cũng có thể là linh thú thuộc phượng hoàng nhất mạch chứ nhỉ?
Nôn quá đi mất, loại thần thú chỉ có trong truyền thuyết thế này sẽ có phong thái xinh đẹp cỡ nào đây? Nó chính là thần thú đẹp đẽ và cao quý nhất trong truyền thuyết Hoa Hạ đó.
Tuy rằng trong lòng rất kích động, nhưng Tống Thư Hàng vẫn theo sát sau lưng Cửu Đăng cô nương từng bước một, không dám rời xa, sợ sơ sẩy đi sai thì sẽ có chuyện mất.
Sau khi đến gần cây ngô đồng kia hơn, với nhãn lực của Tống Thư Hàng bây giờ thì hắn có thể thấy được toàn cảnh của cây ngô đồng to cao này.
Cây đại thụ này phải cao tới hơn năm mươi mét, đứng sừng sững ở cửa cốc. Thân cành to lớn, tràn ngập dấu vết tang thương của năm tháng!
ủa, đợi tí đã, hình như có vật thể trắng trắng hồng hồng nào đó đang nằm ở trên cành cây thì phải.
Thứ đó nhìn qua thì tròn vo, béo béo mướt rượt, nhìn ngon miệng tới mức khiến cho người ta chỉ muốn cắn một cái mà thôi.
Đây không phải phượng hoàng, cũng không phải họ nhà chim.
Tống Thư Hàng cố gắng mở to hai mắt ra, điều chỉnh thị của mình giác tới trạng thái cao nhất.
Sau đó, hán nhìn thấy bộ dạng thật sự của vật thể tròn vo kia - đó là một con heo béo núc ních….
Bởi vì quá béo, cho nên bốn cái chân của nó có vẻ vừa ngắn lại vừa nhỏ. Nhưng vì ngắn và nhỏ như thế, nên bốn cái chân đó phải quắp cứng ngắc thân cây, để nó không tới mức ngã xuống khỏi cây.
Nhưng cứ cảm thấy bộ dạng của nó trông rất mệt mỏi….
- Heo biết leo cây! - Tống Thư Hàng kinh thán.
- Im lặng. - Cửu Đăng cô nương dẫn đường ở phía trước khẽ nói.
Tống Thư Hàng vội ngậm miệng lại. Nhưng một con heo béo tròn quay lại leo lên cây ngô đồng như thế rất bắt mắt.
Cho nên, Tống Thư Hàng bất giác nhìn nó thêm mấy lượt nữa.
Có lẽ ánh mắt của Tống Thư Hàng trắng trợn quá, cho nên con heo tròn quay kia cũng cảm ứng được ánh nhìn của hắn.
Tiếp theo, nó quay đầu lại, đôi mắt đen bóng nhìn về phía Tống Thư Hàng.
- Ngươi nhìn cái gì đấy? - Con heo tròn vo kia đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói oang oang như sấm rền bên tai. Khiến cho lỗ tai của Tống Thư Hàng ù đi, một câu này còn lợi hại hơn cả sư tử hống nữa.
Tống Thư Hàng còn chưa kịp trả lời thì Cửu Đăng cô nương ở đằng trước đã nhếch môi nói: - Nhìn ngươi đấy thì sao!
- Ngươi thử nhìn thêm một cái nữa xem?! - con heo tròn vo kia hét lớn.
- Nhìn thì nhìn! Sao hả! - Cửu Đăng cô nương nghiêng đầu, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm con heo tròn quay kia. Mắt không chớp lấy một cái.
Con heo tròn quay kia không trả lời, một lát sau, toàn thân nó đều biến thành màu hồng.
Sau một lúc, nó nói lí nhí: - Đừng có nhìn lão trư ta mãi như thế, mắc cỡ chết mất thôi….
Tống Thư Hàng: - …..
Đừng có nói với hắn rằng con heo tròn quay đó chính là vị linh thú tiền bối cường đại, mục tiêu của lần này đấy nhé?
Cho dù tiền bối không phải phượng hoàng thì cũng đừng là heo như thế chứ? Chênh lệch như thế thì lớn quá!
Lúc này, Cửu Đăng cô nương mới nhếch môi cười: - Đừng có nói nhảm nữa Bàn Cầu (béo như quả bóng), mỗi lần tới đây đều phải chơi cái trò này với ngươi, thế mà ngươi vẫn chưa chán à?
- Ta chỉ có mỗi trò này thôi. - con heo biến thành màu hồng lựng vì xấu hổ kia lí nhí nói.
- Lần sau thì ít nhất cũng phải cho ta đổi lời thoại chứ, không thì ta sẽ kệ ngươi đấy. - Cửu Đăng cô nương nói: - Không nói nhiều với ngươi nữa, tiền bối còn ở trong cốc không thế?
- Có đấy, ngươi tìm hắn có việc gì? - con heo tròn quay màu hồng kia hỏi thử.
- Hỏi thừa thế, ta bận rộn cỡ nào chứ. Chạy đến sơn cốc này không tìm tiền bối thì chẳng lẽ cố ý chạy tới chọc ngươi à? - Cửu Đăng cô nương cười lạnh.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra con heo mập tên ‘Bàn Cầu’ này không phải vị linh thú tiền bối kia, mà là linh thú phụ trách trông coi cửa cốc thôi. May quá….
- Ta còn cho rằng ngươi tới chơi với ta đây. - Bàn Cầu lầm bầm, sau đó, nó vươn móng ra, gõ nhẹ lên thân cây ngô đồng ba cái.
Sau một khác, sơn cốc tiên cảnh trước mặt Tống Thư Hàng đột nhiên biến đổi, hóa thành khung cảnh biển rộng mênh mông - mặt biển màu đen rộng mênh mông lại thêm vài phần tĩnh mịch!
Hơn nữa, không hề có thứ gì trôi nổi trên mặt biển này. Giống như tất cả những thứ rơi vào trong biển đều sẽ chìm xuống đáy sâu vậy.
Nếu như ….. không có người giữ cửa là Bàn Cầu khởi động thì những kẻ có ý đồ xông vào trong sơn cốc này đều sẽ rơi vào trong phiến biến rộng màu đen vô tận này.
Sau khi bờ biển màu đen này xuất hiện thì Bàn Cầu trên cây ngô đồng giơ một cái móng khác ra, gõ thêm ba cái nữa.
Trên mặt biển màu đen tĩnh mịch kia đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyền lá lênh đênh.
- Đi thôi, theo sát ta nhé. - Cửu Đăng cô nương đi trước dẫn đường, bước về phía chiếc thuyền kia: - Nhớ cho kỹ, lát nữa khi ở trên mặt biển. Trước khi lên bờ thì tuyệt đối không được nói một câu nào! Mặc kệ là ai, thậm chí là ta có hỏi han gì thì ngươi cũng không được nói dù chỉ một câu… Bằng không thì chẳng ai cứu nổi ngươi đâu.
Tống Thư Hàng im lặng gật đầu, đi theo Cửu Đăng cô nương, bước lên con thuyền kia.
….
Sau khi ngồi lên chiếc thuyền kia, Cửu Đăng không nói một lời, chỉ nhét mái chèo vào trong tay của Tống Thư Hàng.
Chiếc thuyền con lặng lẽ lướt đi trên mặt biển im lặng…. nhưng điều quỷ dị nhất chính là rõ ràng có thể thấy mái chèo rẽ nước, có cả bọt biển vẩy lên, nhưng Tống Thư Hàng lại không nghe được chút tiếng nước nào.
Con thuyền tiếp tục di chuyển, dần dần, Tống Thư Hàng cảm giác thân thể của mình trở nên nặng nề hơn.
Khi nãy mỗi khi khua mái chèo một cái nhẹ nhàng thôi thì chiếc thuyền sẽ lướt đi một đoạn. Nhưng bây giờ, dùng sức khua mái chèo một cái thì chiếc thuyền chỉ có thể nhích lên được một chút mà thôi.
Truyện được c-ậ-p nhật nhanh nhất tạ-i i-read.vnHơn nữa….. nếu như hắn mà dừng lại một chút thì chiếc thuyền lại còn lui lại nữa.
ở giữa biển kỳ lạ thế này, ngay cả chèo thuyền cũng biến thành một chuyện chẳng dễ dàng gì!
Tống Thư Hàng cười khổ trong lòng, chỉ đành liều mạng huơ mái chèo. Đồng thời cũng kích hoạt khí huyết chi lực trong khiếu huyệt của mình, chỉ có như vậy thì mới có thể giữ cho chiếc thuyền thuận lợi đi về phía trước.
…..
Để chúng ta cùng vung mái chèo, chiếc thuyền rẽ từng con sóng ~ ~ mặt biển phản chiếu lại gương mặt tái mét của Tống Thư Hàng !
Tống Thư Hàng đang nuốt một viên khí huyết đan.
Nếu như không dùng thì hắn sẽ không chống đỡ nổi.
Hắn đã không biết mình đã chèo mãi chèo mãi trên mặt biển tĩnh mịch này bao lâu rồi. Nhưng trước chẳng thấy bến, sau không thấy bờ. Mặt biển thì rộng mênh mông, cũng không biết đâu mới là nơi cuối cùng.
Mà khí huyết chi lực trong người hắn thì đã cạn sạch hết lần này tới lần khác.Mỗi khi cơ thể hắn dùng cạn chút linh lực còn sót lại sau cùng của linh quỷ xong thì hắn chỉ có thể nuốt một viên khí huyết đan để bổ sung cho lượng khí huyết chi lực đã tiêu hao kia.
Khí huyết đan mà hắn mang theo đã sắp dùng hết rồi, nhưng vẫn chưa thấy được bờ bến ở nơi nào.
Nhưng dù mặt mày của Tống Thư Hàng hơi tái ra, nhưng tâm trạng của hắn vẫn giữ vững.
- đây cũng nhờ vào Thông Nương phần nào. Trước đây mấy ngày Tống Thư Hàng tiến vào trong giấc mơ của Thông Nương, tự mình thể nghiệm cảm giác khi bị biến thành một cọng hành, sống biết bao năm dài đăng đẵng vô vị hứng mưa đội nắng.
Nên sự kiên nhẫn của hắn đã mạnh hơn nhiều rồi.
Cho dù chỉ là một động tác chèo thuyền vô cùng buồn chán, nhưng ở trong hoàn cảnh không thấy bến bờ thế này, hắn vẫn có thể giữ cho lòng mình không nóng không vội, tâm thái bình thản.
Riêng điểm này, khiến cho Cửu Đăng cô nương cũng phải nhìn Tống Thư Hàng với ánh mắt khá kinh ngạc.
Chiếc thuyền tiếp tục đi về phía trước, di chuyển trên mặt biển tĩnh mịch này.
….
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng đi.
Loại cảm giác này giống như khi đang phải khiêng một thứ nặng cả trăm cân đi trong sa mạc, thì đột nhiên vật nặng kia bị người khác lấy xuống. Tống Thư Hàng cảm giác thân thể của mình nhẹ tênh giống như có thể bay bổng lên được vậy, động tác chèo thuyền trong tay cũng nhanh hơn hẳn.
Sắp tới bờ rồi sao? Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Trong lúc hắn đang suy tư thì Tống Thư Hàng phát hiện cảnh tượng trước mặt mình lại thay đổi.
Mặt biển đen tĩnh mịch kia biến thành một mảnh trắng tinh. Hơn nữa, không biết từ khi nào, trước mắt hắn đã xuất hiện một bến tàu.
Hơn nữa, đang có linh lực tinh khiết từ trong thiên địa không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn. Đây là phần thưởng cho hắn vì đã đi qua được đoạn biển đen dài dằng dặc kia.
- Bây giờ ngươi có thể mở miệng nói chuyện được rồi. - Lúc này, giọng nói của Cửu Đăng cô nương vang lên.
Tống Thư Hàng thở phào một hơi, há miệng định nói chuyện.
Nhưng đột nhiên, hắn vội giơ tay che miệng của mình lại - thiếu chút nữa thôi là hắn đã nói chuyện mất rồi. Nhưng bây giờ hắn vẫn còn đang ở trên mặt biển! Vẫn chưa bước lên bờ!
Nguy hiểm quá!
Lúc Tống Thư Hàng giơ tay che miệng thì dường như đã thông qua được khảo nghiệm nào đó, linh lực trong cơ thể lại ùa vào trong cơ thể hắn mạnh mẽ hơn.
Trước khi đi vào thiên giới đảo, Tống Thư Hàng đã mở ra được tứ đại khiếu huyệt là tâm, nhãn, tị, nhĩ, vẫn đang trùng kích khiếu huyệt thứ năm là khẩu khiếu.
Tống Thư Hàng không định cắt Thông Nương đi để dùng, nếu như hắn làm theo lời Bạch tiền bối, cắt cọng hành của Thông Nương để ăn thì nói không chừng hắn có thể một hơi tích đầy khí huyết trong khẩu khiếu rồi.
Nhưng bây giờ, linh lực tinh thuần trong thiên địa đang rót vào trong cơ thể của Tống Thư Hàng liên tục, đặc biệt là khi hắn há miệng muốn nói chuyện thì linh lực trực tiếp ùa vào trong miệng của hắn, tiến vào bên trong khẩu khiếu, tạo thành lần khẩu bạo đáng sợ đầu tiên cho hắn.
Hơn nữa trong lúc Tống Thư Hàng chèo thuyền trên biển, cứ liên tục nuốt khí huyết đan, xem như tương đương với việc tu luyện hết lần này tới lần khác.
Cứ như thế, khí huyết trong khẩu khiếu của hắn thoắt cái đã tăng lên được chừng chín trên mười. Chỉ cần tích lũy thêm chút nữa thôi là hắn có thể đạt tới mức khí huyết trong khẩu khiếu đong đầy, trùng kích cảnh giới khẩu khiếu!
Khẩu khiếu mở ra thì sẽ tới bước cuối cùng chính là vượt long môn.
Đây đúng là kinh hỉ bất ngờ.
Tống Thư Hàng liều mạng vung mái chèo, rốt cuộc cũng chèo tới bờ.
….
Sau khi cập bến, Cửu Đăng cô nương nhẹ nhàng nhảy lên bến tàu. Sau đó cô vươn tay ra, kéo Tống Thư Hàng lên bờ.
- Bây giờ ngươi có thể mở miệng nói chuyện rồi đấy. - Cửu Đăng cô nương cười nói.
Tống Thư Hàng nhìn thấy môi của cô ấy mấp máy, xác định hai chân của mình đã bước lên đất bằng, rời xa phạm vi mặt biển xong thì mới thở phào một hơi.
- Nguy hiểm thật đấy. - Tống Thư Hàng nói.
- Đúng vậy, ngươi cũng nhanh trí lắm. - Cửu Đăng cô nương mỉm cười phủi phủi tăng y màu xanh trắng trên người: - Đi theo, tiếp theo chính là đi gặp vị linh thú tiền bối kia.
Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại kỹ hơn: - Cửu Đăng cô nương này, tính tình của vị linh thú tiền bối kia như thế nào vậy? Có thích hay ghét thứ gì không? Trông như thế nào vậy?
Phải biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng chứ.
- Tính tình thì không cần hỏi đâu, hỏi cũng bằng thừa thôi. Sở thích với sở ghét cũng hay đổi nữa. - Cửu Đăng cô nương thở dài một hơi rồi nói: - Chỉ riêng diện mạo thôi thì đã có hơn ba mươi sáu loại rồi.