Tu Chân Thế Giới

Chương 271: Rình rập



Trong đoàn Tả Mạc cũng không bắt mắt, một tu giả ngưng mạch nhất trùng thiên, ở Tiểu Sơn giới bất quá chỉ vừa đủ để có thể sinh tồn. Không ai liếc hắn lấy một lần, mọi người đều tự lặng lẽ, duy chỉ đệ tử Minh Tiêu phái là nói cười khá tùy ý.

"Dạo này, có ai tu ngũ hành pháp quyết chứ! Nghe nói gã Lộ Sư Huy đến giờ vẫn chưa có tin tức, không biết đã chạy tới nơi đâu. Lúc gấp gáp này còn mơ tìm được tu giả tu đủ ngũ hành pháp quyết, sao có thể?"

"Lộ Huy cái thằng chỉ biết nghĩ một hướng. May là Tề ca có biện pháp tốt, không có một thì chúng ta tìm vài người, cũng có thể gom đủ ngũ hành chứ!"

"Ha ha..."

Tả Mạc nghe những người này tán gẫu như đang ở chốn không người, bên thân truyền đến một tiếng nói thầm: "Huynh đệ, xưng hô thế nào?"

"Tôi?" Tả Mạc chỉ vào chính mình, mặt nghi hoặc.

"A a, ta vừa nhìn tiểu huynh đệ khí vũ bất phàm, lập tức nổi lòng muốn kết giao, thật là mạo muội!" Nói chuyện là một kẻ ước trung niên, mặt mũi tinh minh. Ở bên hắn, còn có bảy tám người, trông chừng là một nhóm.

Tả Mạc tùy tiện xưng cái tên giả: "Tôi gọi Vương Hồng, ngài xưng hô thế nào?"

"Tại hạ Liễu Quý." Gã trung niên chắp chắp tay, thăm dò: "Vương huynh đệ lăn lộn ở chỗ nào?"

Tả Mạc thuận miệng nói: "Chạy loạn." Miệng lập tức lải nhải: "Bọn họ là huynh đệ với ông?"

"Vương huynh đệ mắt lửa ngươi vàng!" Liễu Quý cười nói, song phương trao đổi ngắn ngủi, hắn liền biết không đào được từ trong mồm Tả Mạc chút tin tức gì, bèn không nói chuyện nữa. Mấy người ở bên hắn mặt mũi nghiêm túc, không có tâm tình đàm tiếu.

Không riêng bọn họ, mọi người xung quanh đều là mặt mang ưu sắc.

Tả Mạc đột nhiên hạ thấp thanh âm hỏi: "Mọi người cứ thành thật như thế này?" Hắn có điểm không thể hiểu được, đối phương chẳng qua chỉ là ba đệ tử phái Minh Tiêu, thế mà lại lùa gần hai mươi tu giả.

Trong lòng Liễu Quý thầm kinh, vừa mới thấy thằng này mặt sợ hãi mà trốn vào trong đoàn, giờ lại hỏi câu này, thật không giống loại người không đảm sắc. Hắn bất động thanh sắc nói: "Không biện pháp, còn có thể làm gì chứ, bọn họ là Minh Tiêu phái."

Tả Mạc cười cười, không nói tiếp.

Qua một hồi, Liễu Quý càng suy nghĩ, càng cảm thấy trong lời của Tả Mạc có ẩn ngữ. Nhưng lại gặp Tả Mạc ngậm mồm không nói, nhịn không nổi, hạ thấp giọng mở miệng nói: "Vương huynh đệ có biện pháp gì hay?"

Liếc mắt nhìn hắn, Tả Mạc cười nói: "Ta có thể có cái biện pháp tốt gì chứ?"

Liễu Quý càng lúc càng cảm giác người tuổi trẻ này có chút ý vị cao thâm khó lường, lúc trước nhìn như khiếp sợ, lúc này mặt lại bình tĩnh, tựa hồ không chút bận tâm. Liễu Quý gặp qua vô số người, hắn tin tưởng ánh mắt của mình, khí độ lộ ra của người này, tuyệt đối không giống người bình thường.

Chẳng lẽ là tu giả lợi hại nào đó?

Hắn vắt hết óc rà soát lại toàn bộ tu giả thành danh mà hắn biết, nhưng vẫn không tìm được kẻ phù hợp.

Bởi vì quá tuổi trẻ!

"Vương huynh đệ trông như tuổi còn rất trẻ nha." Liễu Quý nhịn không nổi lần nữa xuất ngôn thăm dò: "Trông như ước chừng hai mươi, tuổi trẻ như thế mà đã có thể ngưng mạch, thiên phú thực xuất sắc."

Tả Mạc chỉ là khẽ cười, không hề bắt chuyện.

Nhưng không ngờ, lời của Liễu Quý lại dẫn dắt chú ý của đồng bạn hắn ở bên. Thông thường mà nói, có thể đột phá Ngưng Mạch trong khoảng hai mươi tuổi, phần lớn đều là đệ tử có môn có phái.

Nam nhân đa phần không quá để ý tới dung mạo của mình, Trú Nhan đan giá tiền cũng không rẻ, rất ít người ném tinh thạch cho thứ này. Vậy nên nữ tu phần lớn khó đoán được tuổi tác, nhưng nam tu thường thường còn có thể đoán được. Mặt của Tả Mạc, vừa nhìn đã thấy là một khuôn mặt cực kỳ trẻ.

Nhưng thần thái khuôn mặt hắn vô ý lộ ra, lại có độ thành thục vượt quá tuổi.

"Tại hạ Trịnh Trung, là sư huynh của bọn họ." Tu giả cầm đầu tự giới thiệu, lúc y mở miệng lập tức kinh động mấy sư huynh đệ khác, bọn hắn vội ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn sư huynh, đến cả Liễu Quý, cũng lộ ra vẻ giật mình. Trong ấn tượng của bọn họ, sư huynh vốn rất ít nói chuyện, lần này không ngờ chủ động bắt chuyện, nên không tránh được chuyển ánh mắt tới Tả Mạc.

"Chào Trịnh huynh." Tả Mạc chắp tay, hắn không dám xem nhẹ đối phương. Thần thức của hắn nhạy bén khác thường, tuy ánh mắt vị Trịnh Trung này rủ thấp, nhưng lại là một cao thủ ngưng mạch tam trùng thiên!

Tu giả ngưng mạch tam trùng thiên, tại Tiểu Sơn giới, là cao thủ đứng hàng đầu! Cao thủ dạng này, tuy chưa hẳn sẽ trở mặt cùng Minh Tiêu phái, nhưng cũng không phải chỉ mấy gã đệ tử phái Minh Tiêu là có thể sai phái điều động.

Chẳng lẽ bọn họ cũng có kế hoạch riêng?

Tả Mạc không nhịn được âm thầm tự cảnh giác, hắn cũng không hy vọng kế hoạch của mình phát sinh một vài nhân tố không xác định. Những thiên tài dị bảo trong bí cảnh, lúc này hắn lại không xem trọng, chỉ một lòng lo lắng chuyện an toàn của chim ngốc.

Con hàng kia trí não thấp tới đáng thương, là chim mà cứ khoa trương ngạo mạn, ra ngoài đời không chịu khổ mới là lạ.

"Tiểu huynh đệ thân thủ bất phàm, bội phục bội phục!" Trịnh Trung nhận ra nói.

Mấy người khác lập tức ngạc nhiên, bọn họ nhìn Tả Mạc như nhìn quái vật.

Tả Mạc bị mọi người dòm thấy có phần không thoải mái, vội vàng nói: "Ha ha, Trịnh huynh đệ nói lời gì thế, tại hạ chẳng qua chỉ là mới được nhất trùng thiên, các vị lão đại phải hỗ trợ nhiều nhiều!"

Trịnh Trung cũng không phản bác, cười cười, ánh mắt lập tức rủ thấp.

Tả Mạc bị cái khẽ cười của Trịnh Trung làm cho hơi cáu, quyết định tránh đám này xa ra một chút, đỡ phải chọc ra phiền hà tới. Hắn dám khẳng định, tốp người này dòm ngó tới bí cảnh. Bí cảnh cái gì, hắn cũng không quản, hắn chỉ hy vọng chuyện của chính mình không hỏng là được.

"Sư huynh, đệ thấy người này không có gì xuất chúng a!" Một vị sư đệ thông qua bí ngữ hỏi.

Giữa mấy người bọn họ, có thể câu thông bằng một loại bí ngữ, người khác không cách nào phát giác.

Liễu Quý khẽ liếc mắt, dùng bí ngữ nói: "Ta cảm giác lai lịch người này không đơn giản. Các ngươi thấy hắn nào có nửa điểm dáng vẻ khẩn trương."

Trịnh Trung đột nhiên nói: "Trên người hắn có sát khí, ít nhất giết bốn năm người."

Mấy người lập tức sợ hãi mà kinh.

"Không... không phải đâu!" Một người lắp ba lắp bắp dùng bí ngữ nói: "Tu vi của hắn không phải mới nhất trùng thiên ư? Sao có thể giết liền bốn năm người?"

Trên mặt mấy người khác cũng lộ ra vẻ khó mà tin được.

Một tu giả nhất trùng thiên, ở Tiểu Sơn giới giết liền bốn người, chuyện này gần như khó mà tưởng tượng nổi. Nhất trùng thiên là lực lượng tầng thấp nhất ở Tiểu Sơn giới, đổi cách nói, mỗi người hắn giết, thực lực đều không kém hắn. Một người liên tục giết bốn năm tu giả không kém chính mình, độ khó thực quá lớn.

"Chẳng lẽ trên người hắn có pháp bảo mạnh mẽ gì?" Một sư đệ dùng bí ngữ nói.

"Không nên khiêu chuyện thị phi." Trịnh Trung giọng trịnh trọng nói: "Thực lực người này không đơn giản, mọi người phải chú ý."