Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 30: Sự trở lại của Hàn Vy Anh !!!



* 6 năm sau :

Tại biệt thự Trịnh Viên, một giọng nói trầm ổn vang lên :

- Vy Anh, ngày mai con sẽ về Việt Nam sao ?

- Vâng thưa ba. Con cũng đã đi tới hơn sáu năm, hơn nữa ngày mai cũng là lễ đính hôn của anh hai con, chỉ riêng việc này thôi cũng đã đủ để con phải trở về rồi - cô gái tên Vy Anh nhàn nhã trả lời.

- Về dự lễ đính hôn hay về tìm " người tình trong mộng " đây con gái cưng ? - Cùng lúc đó một giọng nữ mềm mại vang lên

- Hì mama ... tất nhiên về dự lễ đính hôn là chính, còn tìm " người tình trong mộng " là ... chủ yếu rồi - Rồi không để pama kịp phản ứng gì, nó tiếp luôn - con đã đặt vé rồi , 6h sáng mai bay, giờ con lên xếp quần áo đây, pama cứ từ từ " hàn huyên tâm sự ".

Nhìn bóng dáng nó vội vàng chạy lên lầu sợ mọi người đổi ý, papa nó bỗng bật cười. Mama thì không như vậy, bà đang suy nghĩ chuyện khác :

- Tiếc quá ông ạ !

- Tiếc chuyện gì ?

- Chuyện Vy Anh ấy. Thú thực tôi chưa từng ưng ý ai như cô bé này. Vừa xinh đẹp, thông minh, lại am hiểu lễ nghĩa, không kiêu căng, kênh kiệu như các tiểu thư khác. Nó mà là con dâu mình thì tốt biết bao ! - Mama xuýt xoa.

- Aizzà ! Thằng con trai quý tử của bà làm sao mà lấy được đứa tốt như Vy Anh ! - Papa chẹp miệng.

- Ông nói lại thử xem. Cái gì mà con trai quý tử của tôi ? Nột mình tôi có sinh ra nó không ? -Mama nổi đóa.

- Thì của cả tôi nữa - Papa cuối cùng cũng phải chịu thua vợ yêu của mình.

Hai người họ cứ ngồi cãi nhau mãi mà không biết rằng " người tình trong mộng " của nó chính là bảo bối cục cưng nhà mình.

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

* 6h sáng hôm sau tại sân bay Quốc tế :

- Pama, cảm ơn hai người đã chăm sóc thật tốt cho con trong thời gian qua, nếu không có hai người chắc con không thể khỏe mạnh như bây giờ. - Nó khóc lóc sụt sùi

- Vy Anh , từ khi nào mà con lại ăn nói khách sáo với pama như vậy ? Pama quý con như con đẻ vậy và cũng luôn coi con là một thành viên của Trịnh Gia. Vì thế, con không cần phải cảm ơn pama, vì người trong nhà giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Chỉ cần con không quên chúng ta là được - Pama nó cũng nghẹn ngào không kém.

- Sẽ không - Nó mỉm cười giơ tay ra hiệu

Sau khi ôm tạm biệt hai người xong, nó cầm vali quay bước đến cổng soát vé. Ngay từ giây phút bước lên chuyến bay ấy, nó sẽ vĩnh viễn bỏ lại sau lưng những ngày tháng vui vẻ và êm đềm tại Mỹ, để bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ vất vả, khó khăn và nhiều thử thách hơn, nhưng cuộc sống đó có hắn !

.•°*"˜˜"*°•.♥ .•°*"˜˜"*°•.

* 5h chiều tại khách sạn The Palm nơi diễn ra đám cưới :

- Anh gọi cho Vy Anh chưa ? Sắp tới giờ rồi mà chưa thấy cô ấy đâu cả ! - Cả nhóm sốt ruột hỏi.

- Anh gọi từ sáng đến giờ mấy chục cuộc rồi nhưng chẳng thấy em ấy nghe máy - Gia Huy trả lời, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột

Bỗng, cánh cửa bật mở, một thân ảnh màu tím lộng lẫy xuất hiện. Ba cô gái Lamy, Thiên Nhi, Moon không thèm quan tâm đến hình tượng của mình mà lao vào ôm trầm lấy nó.

- Ôi, Vy Anh ! Cuối cùng bà cũng tới. Sáu năm rồi không gặp tụi tôi nhớ bà muốn chết.

Nó buông ba cô bạn ra, cười ha hả :

- Chết đâu mà chết, còn sống nhăn đây này.

- Bà đó, lúc này cũng đùa được. - Lamy lườm nguýt

- Mà mấy năm qua bà sống ở đâu ? Có tốt không? - Moon hỏi

- Tốt. Từ ngày phẫu thuật đến giờ tôi vẫn sống ở Mỹ với pama nuôi để hồi sức, cũng học thêm một số ngành bên đó nữa ! - Nó mỉm cười trả lời.

Nhi Babe có vẻ " thực tế " hơn :

- Nè nè ở Mỹ lâu như vậy bà có đem quà về cho hội này không thế ?

- Yên tâm, yên tâm, với tôi thì đi đâu cũng sẽ có quà mang về - Vy Anh khoát tay ra dáng 1 bà chủ cực kì hào phóng.

Cả nhóm đang cười đùa vui vẻ thì cánh cửa lại bật mở một lần nữa. Đó là một người đàn ông anh tuấn tiêu sái vô đối, bên cạnh là một mỹ nữ xinh đẹp như ngọc. Cả hai sánh đôi bước vào làm tâm điểm của cả buổi tiệc.

- Hình như đó là Trịnh tổng của tập đoàn Trịnh Thiên đó.

- Người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng trong giới kinh doanh đó sao ? Quả đúng như lời đồn !

- Bên cạnh Trịnh tổng là ảnh hậu Bảo Quyên, cô ta đang là hot nhất trong ngành giải trí hiện nay đấy !

- Đúng là trai tài gái sắc!

-...

Nhìn người đàn ông lướt qua mình mà nó đứng sững lại như trời trồng. Sáu năm rồi, hắn vẫn thế, chỉ có điều đẹp trai và tài giỏi hơn trước. Từ một thiếu gia 17 tuổi giờ hắn đã là một người đàn ông 23 tuổi, là tổng tài của một tập đoàn thời trang lớn nhất thế giới.

- Mày giỏi lắm Gia Huy, dám đính hôn trước bọn tao. - Hắn vừa ôm thằng bạn chí cốt, vừa hỏi tội.

- Hìhì ! Tao đính hôn trước bọn mày là vì tao tìm thấy tình yêu khắc cốt ghi tâm trước bọn mày. Mày muốn đính hôn sớm như tao thì mau mau tìm người yêu đi ! - Gia Huy vừa nói vừa liếc mặt sang phía nó.

Hắn nghe vậy hơi sững lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục lại sắc mặt, kéo cô gái đứng bên cạnh vào người mình, mỉm cười đáp :

- Chẳng cần tìm đâu xa, đây là người yêu mới của tao : ảnh hậu Bảo Quyên , chắc mày cũng biết rồi.

- Vâng chào anh, em là Bảo Quyên, người yêu của anh Y Tử, rất vui được biết anh - Nói xong cô ta nở một nụ cười thật tươi.

- Vậy sao ? Thế thì chúc mừng hai người - Gia Huy gượng gạo cười - Thôi buổi lễ sắp bắt đầu rồi, mọi người ngồi vào đi.

Nó nghe cuộc đối thoại của ba người từ nãy đến giờ mà trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả. Hắn ngay cả một cái liếc nó cũng không có. Chắc hắn hận nó lắm. Phải rồi, nó đã bỏ hắn đi lâu như vậy cơ mà. Nhưng nó vội gạt ngay cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Hôm nay là lễ đính hôn của anh hai và bạn thân nó, nó muốn buổi lễ này phải diễn ra vui vẻ nhất có thể.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Moon trong bộ váy cưới tinh khiết màu trắng bước đi y hệt như nàng công chúa trong truyện cổ tích , còn Gia Huy trong bộ vest đen y như một chàng hoàng tử. Bảo Sơn ngồi bên cạnh vừa nhìn hai người trao nhẫn trên kia, vừa huých tay nó, vừa chẹp miệng :

- Đẹp đôi quá ha !

- Đẹp vế đầu thôi, vế sau xấu hoắc ! - Nó bình luận

- Vế sau là Moon đó hả ? - Bảo Sơn trêu.

- Vế sau là chồng của Moon, không phải Moon. - Nó đáp

Sau phần trao nhẫn là phần cô dâu, chú rể đi chúc rượu từng bàn, đến bàn nó, cụng li cái, nó đưa mắt đe dọa :

- Nhớ là không được có baby trước hội này đâu nhé ! Phải đợi cả lũ chui vào " nấm mồ " rồi sau đó mới cùng " sản xuất " một thể.

Gia Huy cốc đầu nó, trừng mắt :

- Ngày cưới của anh hai mày mà ăn nói thế hả ? Phải chúc những câu như là " chúc hai người trăm năm hạnh phúc " hay là " đầu bạc răng long " .... vv chứ !

- Câu đấy phải để ngày cưới chúc. Anh mới chỉ là " đính hôn " thôi, chưa có " kết hôn " đâu. Hai cái này là hoàn toàn khác nhau đấy. Hơn nữa anh định bắt một cô gái 23 tuổi " bụng mang dạ chửa " sao ? - Nó cãi

Moon thì đỏ mặt quay đầu đi còn Gia Huy thì lửa bốc cháy phừng phừng. Cuối cùng, anh cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt quay đi chỗ khác kẻo nó lại nói thêm câu gì nữa thì chỉ có nước died. Thiên Nhi bên cạnh cười suýt sặc :

- Hahaha ! Đây mới đúng là Hàn Vy Anh mà tui biết nè ! Mà sao bà " ác " thế ? Để cho anh ấy một " con đường sống " nữa chứ !

- Đó mới chỉ là một sự trả thù " nhỏ nhoi " đối với tất cả những gì ông ấy đã " gây ra  " trong 23 năm cuộc đời của me - Nó vừa nói vừa tỏ vẻ bí hiểm làm bàn ăn cười ầm cả lên , trừ hắn và cô ả ngồi bên cạnh.

Từng món ăn bắt đầu được đưa lên khiến nó lập tức im bặt

" Sao đồ ăn có thể trông hấp dẫn và quyến rũ thế nhỉ ? " nó nghĩ thầm rồi cầm đũa gắp một miếng thịt trên chiếc đĩa để giữa bàn. Cùng lúc đó một đôi đũa khác cũng hạ xuống chuẩn bị gắp miếng thịt ấy. Ngẩng đầu lên, nó bắt gặp ánh mắt của hắn.

Và lần đầu tiên sau sáu năm, nó và hắn, hai ánh mắt vô tình ... chạm nhau !