Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 79: Ngoại truyện 7



Thienthanh_123 sau hai năm cuối cùng tôi vẫn giữ được lời hứa nhé !
______________________

Bốn năm sau

Sự kiện " yếu sinh lý " của CEO tập đoàn The Win - Hàn Bảo Sơn đã ngay lập tức được đập tan bởi sự ra đời của hai tiểu công chúa và hoàng tử.

Đó là một cặp song sinh !

Hai anh em sinh đôi quả thực là bảo bối, báu vật của nhà họ Hàn. Ông bà thích thú lắm, tuần nào cũng đặt vé máy bay từ Anh Quốc sang Mỹ để thăm hai đứa cháu nhỏ, Gia Huy thì tuần nào cũng tặng đồ chơi hàng trị giá hàng dollar, còn Vy Anh, đến một đứa coi trời bằng vung như nó cũng có lúc xuống giọng nịnh nọt.

Trong mắt mọi người, hai đứa trẻ này rất chi là đáng yêu, nhưng đối với Thiên Nhi, chúng là lũ trời đánh !

Giờ cô mới thấm câu nói ông chồng lúc trước

- Lô mami !

Hàn Thiên Vũ, năm nay mới bốn tuổi, sở hữu gương mặt sát gái chết người, chưa học hết các lớp mẫu giáo mà đã có lượng fan girl đông đảo ở trường rồi. Cô tự hỏi, liệu đây là gene của anh sao, hồi bé cô cũng được coi là xinh xắn, đáng yêu nhưng đến khi dậy thì mới thực sự là mỹ nhân. Nhưng mà, càng nhìn thằng con trai, cô càng thấy giống một người, chết cha, phong thái này ...không phải giống thằng anh cô hồi nhỏ sao ?

- Ừ, ngồi xuống đây mami pha cho cốc nước cam, đi học mệt lắm phải không con? 

Hàn Thiên Vũ chạy lên nhà vứt cặp lên phòng, còn chưa kịp thay đồng phục đã chuẩn bị go tiếp :

- Thôi ạ, con có hẹn với bác Y Tử bây giờ.

Cô giật mình, dạo này con trai mình làm gì mà chăm chỉ gặp " bác " của nó thế ?

- Bác ý chiều nào cũng dạy cho con võ công mẹ ạ.

Thiên Nhi khẽ cười. Thì ra hiểu nhầm anh trai yêu quý rồi. Hắn giỏi võ như thế, có thời gian dạy kèm cho con trai cô, tốt quá còn gì. Thiên Nhi vội đưa cho con trai cô hộp bánh cupcake mới ra lò, căn dặn :

- Đưa bác hộ mami nhé ! Bảo bác là cho mami gửi lời cảm ơn.

- Dạ.

Bỗng chuông điện thoại reo, cô thấy con trai lập tức bắt máy giọng hồ hởi, tốc độ bàn thờ còn hơn cả khi mấy thanh niên nhận điện thoại của người yêu :

- Alo bác ạ...vâng con đang chuẩn bị đến đây...thôi bác không cần phiền thế đâu ạ phụ huynh em gái lớp con đưa hộ...ngại gì đâu bác,đẹp trai là phải chai mặt mà...

Đây là con trai mới bốn tuổi của cô sao?

- Bác quá khen...vâng con chỉ áp dụng bí kíp võ công tán gái của bác thôi : Đô la chưởng, Kim cương chảo, Biệt thự thần công, sáu múi chân kinh, Đẹp trai thập bát chưởng

Thiên Nhi : "... "

- Trịnh Y Tử, anh không dạy con anh đi, đầu độc con em làm cái gì hả ? "

Hắn : " Y Phàm lạnh lùng quá, không có tố chất tiếp thu tri thức quý báu. Đêm khuya thanh vắng anh chợt nhận ra, Thiên Vũ mới là người phù hợp nhất để trở thành đồ đệ của anh. "

Thiên Nhi : '' Cúttttttttt "

Thằng con trai đã nghe theo tiếng gọi của Đảng làm cho mami nó tức chết rồi. Còn lại mỗi đứa con gái, mà cô quên xừ mất, nó được daddy rất là chiều mà.

- Hàn Thiên Nghi, con rửa mặt rửa mũi ra ăn cơm rồi tối đến nhà ông bà ngoại chơi nhé! Ông bà là nhớ con lắm đấy !!!

- Noooooo hôm nay là thứ bảy, daddy hứa đưa Tiểu Nghi đi xem phim rồi mà.

Con bé nhõng nhẽo nũng nịu đến phát kinh ! Mà chỉ cần con bé hơi nhăn mặt một chút là người nào đó đã sốt sắng hết cả lên. Nhìn vẻ mặt của anh kìa, người ta nói cấm có sai, " con gái là mối tình kiếp trước của bố ", anh vừa dịu dàng xoa đầu con gái, vừa ngọt giọng thì thầm : " Ừ được rồi, bây giờ daddy sẽ đưa con gái đi xem phim nhé. Tiểu Nhi em không cần đợi cơm, bố con anh sẽ ăn ở ngoài luôn. Tối ấm nha ! "

Từ ngữ duy nhất có thể diễn tả tâm trạng lúc này trong cô : uất hận!

Con cái lạnh lẽo vô tình thì đã đành, nay đến cả chồng cũng thế, ngày kỉ niệm hai đứa lần đầu tiên đi chơi với nhau anh cũng không nhớ. Thiên Nhi từ xưa đến nay luôn được chiều chuộng thành hư, nay bị " thất sủng ", quả thực là không thể chịu đựng nổi.

Căn nhà trống trải đến đáng sợ. Thiên Nhi mặt ủ rũ lái xe đi về phía Nam thành phố. Thành phố lúc này đã bắt đầu lên đèn, xe đi với tốc độ cao, gió lùa vào mái tóc cô, khiến cả người cô bỗng chốc cảm thấy vô cùng thanh thản. Khi xưa nếu anh là playboy thì cô cũng phải thuộc hàng playgirl, phóng khoáng, tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì cả. Nhưng từ khi yêu anh, dường như tim cô không còn ở trên người mình nữa, cảm xúc, tâm tư của cô đều đặt trên người anh, có phải...anh đã quên?

Công viên Disneyland hiện ra ngay trước mắt. Thiên Nhi trong chiếc áo sơ mi, quần jeans đơn giản bước ra khỏi xe, thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Cũng phải thôi, với gương mặt trẻ con, đôi mắt ngây thơ trong sáng như thiếu nữ mới lớn, làm gì có chàng trai nào có thể thôi không rung động ?

- Hey girl, tối nay ở đây sẽ tổ chức sự kiện đặc biệt, em không đi với ai, vậy có thể trở thành partner của anh không?

Một chàng trai tóc vàng mắt xanh nhiệt tình đến bắt chuyện với cô. Theo lẽ thường cô sẽ lịch sự cảm ơn sau đó từ chối, nhưng câu nói của anh ta khiến cô bỗng nhớ lại một mảnh kí ức, có lẽ cũng từ rất lâu rồi :

" Hey cô bé, trùng hợp thế hôm nay em cũng đến đây á ? "

" Tôi không nghĩ đây là sự trùng hợp "

" Trùng hợp hay không không quan trọng. Quan trọng là đã gặp nhau rồi, em không có bạn trai, anh chưa có bạn gái, hay bọn mình đi cùng nhau cho vui nhé "

Trịnh Thiên Nhi nhìn người con trai nhe nhởn nhe nhởn trước mặt mình, lạnh lùng đáp :

" Tùy anh !  "

Có trời mới biết ngày hôm đấy cô ngạc nhiên thế nào khi nhìn thấy anh, cũng vui sướng thế nào khi anh rủ cô đi chơi chung. Người con trai này bằng tuổi anh trai cô, nhưng cô học sớm hơn một năm nên cũng coi thể coi anh là bạn. Cô mới chỉ gặp anh một lần duy nhất hôm anh nấu cháo cho cô, cô hoàn toàn không hiểu về anh, cô sợ, một khi đã yêu rồi thì chỉ làm mình đau khổ. Lạnh lùng, là lớp mặt nạ cô lựa chọn để đối diện với anh.

'' Thiên Nhi em mệt chưa? Có cần ngồi xuống nghỉ một chút không? "

Hồi đấy cô rất bướng, trong từ điển của cô cứ anh nói gì thì cô sẽ làm ngược lại. Dường như chỉ cần cô nghe lời là anh có thể thấu được tình cảm trong mắt cô vậy.

" Anh sao cứ em em anh anh mãi thế. Tôi bằng tuổi anh đấy "

Anh không đốp lại cô như mọi khi, chỉ đơn giản kéo cô ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán nhỏ xinh :

" Ừ rồi thế em thích sao "

" Xưng hô bình thường. Anh em nghe ghê chết "

" Được chiều theo ý bà. Ngồi yên đây tôi đi mua nước. Cấm chạy lung tung "

Cô dõi theo bóng lưng anh khuất dần. Bóng lưng cao lớn, vững chắc như vậy, có cô gái nào không muốn được che chở? Rồi cô nhìn thấy anh quay lại, trên tay cầm hai chai nước, miệng nở nụ cười tỏa nắng làm thiêu đốt trái tim cô.

Rồi đột nhiên một chú Mickey xuất hiện. Mickey đưa anh một mẩu giấy nhỏ, bảo anh ghi điều ước của mình thì phải. Cô thực sự không cố ý đâu, cô chỉ là quá tò mò nên đã dùng chút thủ đoạn. Mở tờ giấy ra, ngày hôm đấy có lẽ là ngày trái tim cô khép cửa với các chàng trai khác :

" Ước gì người con gái đi cùng tôi hôm nay luôn hạnh phúc. Tôi thích ngắm nụ cười của cô ấy "

- Này cô gái

Tiếng nói của ai đó phát lên làm cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Nhưng không phải là từ anh chàng đẹp trai lúc nãy mà là từ ... chú chuột Mickey !

Mickey làm điệu bộ cúi chào, đưa cho cô một bông hoa hồng đỏ rực, loài hoa mà cô yêu thích. Thiên Nhi vui vẻ nhận lấy, nhưng khi cô vừa chạm vào bông hoa lập tức biến thành một phong thư một cách kỳ diệu, nét chữ rắn rỏi trên đó khiến cho trái tim bao năm đập vì anh nay còn đập dữ dội hơn.

" If I die or go somewhere far, I’ll write your name on every stars, so people looking up can see just how much you mean to me. "

...

" Không ngờ ở đây lại có thể ngắm sao rõ vậy. Nhìn kìa kia là chòm sao Bắc...Bắc gì đó ý nhỉ ?"

" Bắc Đẩu. Bà này ngốc ! "  

" Tui mới học Tiếng Việt mà, làm sao nhớ hết ngay được chứ? Mà người ta đặt tên cho bao nhiêu vì sao như thế, học đến bao giờ đây? "

" Không cần học "

" ? "

" Bởi vì tôi cũng không nhớ được. Cho nên là tôi sẽ viết tên bà lên tất cả các vì sao, như vậy chúng ta sẽ không bao giờ lạc mất nhau nữa "

Quá khứ như dòng thác ùa về trong tâm trí. Vạn vật xung quanh dường như trở nên vô hình, cô chỉ biết chạy thật nhanh đến bãi đất trống ngày ấy, cô rất muốn được gặp anh.

Nhưng khi gặp anh rồi, cô lại không biết nói gì.

Giờ cô mới thấu, hạnh phúc không phải là những câu nói như " em yêu anh " hay " em nhớ anh "
Em chỉ muốn yên lặng đứng nhìn anh như thế này !

Để nhìn vào ánh mắt anh, em thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đó.