Mọi chuyện tiếp sau cũng khá dễ dàng, Bá Tước phân chia mọi người đi chiếm lại vùng đất bị Thú Nhân đánh chiếm qua, bọn họ thế như chẻ tre không bị cản trở một chút nào mà lấy lại tất cả vùng đất đó.
Đương nhiên sau sự việc lần này đám quý tộc cũng trở nên cảnh giác hơn, bọn họ cho người thường xuyên nhìn chầm chầm biên giới giữa Hắc Ám Đại Xâm Lâm và Đông Bắc Hành Tĩnh để phòng ngừa Thú Nhân đánh úp như lần này.
Cũng từ sau chiến dịch này, Bevis cũng được nhiều người biết đến, ai ai cũng biết hắn lần này góp công sức lớn góp phần đưa đến chiến thắng, không ngại nguy hiểm mà dẫn một đội 200 người đi đánh lén kho lương thực của Thú Nhân được đám binh sĩ đặc biệt danh là Anh Dũng Kỵ Sĩ.
Bọn họ cũng biết được lính được phái ra đi gửi yêu cầu tiếp viện cũng đã bị gϊếŧ sạch, không một ai thoát được vòng quây của thú nhân càng làm cho danh vọng của Bevis càng lên cao. Từ sau cuộc chiến lần này tuy bọn họ là bên chiến thắng nhưng cũng là thắng thảm, lúc đầu có hơn 7000 binh sĩ tham chiến bây giờ chỉ còn lại 3000, 4000 binh sĩ cứ như thế bốc hơi trong vòng một tháng.
Lý giải cho việc này cũng rất đơn giản, lúc trước hắn chỉ nghĩ Thú Nhân chỉ có 1 vạn tên đâu, nhưng từ trong số liệu thống kê hắn cũng biết được Thú Nhân có gần 2 vạn tên, trận chiến lần này cũng là do một phần lớn kỵ binh của Bá Tước gánh team.
Nếu không phải kỵ binh tiếp viện kịp thời, bọn hắn trên đường quay trở lại chắc đã chết sạch.
Đánh ra tên tuổi của Bá tước, có một đội kỵ binh hùng mạnh 500 người dưới sự chỉ huy của Henry thống lĩnh là một tên Sơ Cấp Bạch Ngân Kỵ Sĩ.
Số liệu thương vong chủ yếu không phải chết ở trên chiến trường mà là do điều kiện y tế quá yếu kém, Mục Sư thì lại không có nên các binh sĩ không được điều trị kịp, cứ như thế chết trên giường bệnh. Paul Tiểu đội trưởng cũng đã chết, lúc trước tên này còn nói chăm sóc hắn đâu, dạy hắn hô hấp pháp cái gì nhưng nhìn xem, hắn chết rồi, đúng là chiến tranh không ai biết trước được tương lai.
Đối với tên này hắn cũng không một chút thương cảm, lúc trước còn nghĩ hắn là người tốt nhưng nói chuyện với Center sau hắn cũng biết được tỉ số đổi quân công, đánh vào sự không hiểu biết của binh sĩ tên này đã ăn chặn không ít quân công của mọi người, ai biết tin này trong lòng cũng căm hận sục sôi.
Trong Tiểu đội lúc trước có 30 người, giờ cũng chỉ còn lại 10 người, bọn họ lần lược Landry, Finn thúc, Ralph, Gunn, Elias, Liam, Nathan, Otis, Saint, và cuối cùng là hắn, bọn hắn cũng đều có cùng xuất thân là nông nô, độ tuổi trung bình cũng chỉ tầm 24 tuổi.
Thật ra nhóm bọn hắn là 11 mới đúng, cộng thêm Maxwell nửa, hắn cũng không biết tên này xảy ra chuyện gì, trước lúc hắn xuất phát Maxwell đến gặp hắn cứ nằn nặt đòi theo. Hắn cũng cố rặn hỏi nguyên nhân nhưng tên này một mực không chịu nói, hắn cũng chỉ đành thôi.
Adam Nam tước cũng cho phép hắn đem những người này đi, từ đây bọn họ chính thức tách khỏi Webster gia tộc, gia nhập vào Bevis.
Chính hắn cũng sắp trở thành tân Nam tước mới, mọi người trong lòng ai cũng đều vui mừng mong chờ tương lai tốt đẹp, tuy là vẫn chưa được sắc phong chính thức nhưng cũng không ảnh hưởng bọn hắn trong lòng mong chờ.
Hắn cũng không sợ bá tước vịt nợ, dù sao Bá Tước cũng đã tuyên bố việc này trước mặt tất cả mọi người.
11 người bọn hắn lúc này cũng đang cưỡi ngựa đi đến Bá Tước Lĩnh cùng với đám quý tộc, trên thân ai cũng choàng thêm vài cái áo vì thời tiết lúc này càng ngày càng lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi dày hơn, trừ quân đội của Bá tước, binh sĩ của những quý tộc khác đã trở về lãnh địa của mình.
Những quý tộc nào không phải kỵ sĩ thì trốn ở trong xe ngựa, còn những người là Kỵ Sĩ thể chất tốt thì cưỡi ngựa đi bên ngoài.
Tuy không phải cái loại nóng lạnh bất xăm nhưng cũng tốt hơn người bình thường một chút.
Landry lúc này lạnh nhăn răng răn, tay chân co rúm, những người khác cũng không khác là bao.
“Rốt cuộc là khi nào mới tới đây, chúng ta đã đi 3 ngày rồi”.
Lão Finn mở ra bản đồ nói.
" Không còn xa nữa đâu chắc vài giờ đi đường nữa chúng ta có thể tới nơi "
" Không biết Arrington thành trì ra sao a, từ nhỏ đến lớn ta còn chưa rời khỏi Nam Tước Lĩnh bao giờ " Liam lên tiếng.
Landry " Ta nghe nói nơi đó có nhiều thứ rất ngon".
" Vậy sao, còn ta nghe nói nơi đó có những tòa nhà rất đẹp, diện tích lớn hơn Webster thành rất nhiều".
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, cuối cùng cũng đã đến nơi đập vào mắt mọi người là một tòa thành rất lớn tường cao tầm 10 m.
Nhưng điểm đặc biệt là toà thành rất dài và rộng cũng không biết diện tích là bao nhiêu.
Mọi thứ đều hoàn hảo trong tưởng tượng của đám người.
Nhưng bên ngoài thành lúc này đang có rất nhiều Lưu Dân, bọn họ tập trung ở bên ngoài nhân số rất đông, dựng trăm túp lều tạm bợ.
Bá tước cũng không dám cho bọn họ vào, sợ làm hỗn loạn bên trong thành, mà chỉ phát một ít lương thực cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Hết mùa đông lại thì đuổi bọn họ trở về tiếp tục làm nông nô cày cuốc ruộng đất.
Đoàn người đi ngang qua, đám Lưu Dân thì hai chân quỳ xuống, mặt úp xuống đất không dám nhìn, Bevis trong lòng cứ có cảm giác khó chịu.
Bọn họ từ từ tiến vào trong thành, khung cảnh lúc này thay đổi 180 độ, dân chúng xếp thành hai hàng tụ tập rất nhiều, mọi người đứng đây chờ dưới mùa đông lạnh rét ăn mặc không đủ nhưng trên mặt cũng cố lộ vẽ tươi cười hoan hô đón chào Bá Tước chiến thắng trở về.
Bọn họ cũng không có thời gian đi dạo cái gì, bây giờ trời cũng đã gần tối bọn họ cần thu xếp chỗ ở trước đả.
Nơi ở của bọn họ cũng là ở trong lâu đài của Bá Tước, được đặt ở điểm cuối của Thanh Trì.
Từ xa cũng có thể nhìn thấy được một lâu đài nguy nga tráng lệ hơn của Adam rất nhiều.
Vừa mới đi vào, William Bá Tước đã phân hóa quản gia đi sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
" Rail quản gia người sắp xếp chỗ ở cho mọi người đi "
" Mọi người cứ đi về nghỉ ngơi trước, buổi tối ta sẽ tổ chức yến hội, mọi người có thể tới tham gia".
"Vâng "
Một đám người hầu đi tới dẫn tất cả đi về phía đông lâu đài, sau đó từ từ tách ra.
Hắn được một tên nữ hầu dẫn đến một căn phòng, Bevis đi vào, bên trong có một cái giường lớn, một cái bàn, một cái ghế, cùng một số đồ trang trí nhìn sơ có thể thấy rất mắt tiền.
Nữ hầu đi đến, muốn chủ động cởi trang phục Bevis ra, hắn sợ hải nhanh chóng lui sang một bên.
" Ngươi làm gì?"
Nữ hầu có chút khó hiểu, tại sao vị khách này ứng lại phản ứng như thế, nhưng vẫn lịch thiệp nói.
"Ta chỉ muốn giúp ngài cởϊ áσ "
"Không, Không cần đâu ngươi đi ra đi, có gì ta sẽ gọi ngươi sau "
" Vâng " Nử hầu nghe thế cũng chủ động đi ra, nhẹ nhàng đóng cái cửa.
" Má ơi, con gái thời này phóng khoáng vậy sao?" hắn có chút rùng mình, suýt nữa thì mất đi trong trắng rồi.