Tu Tẫn Hoan

Chương 134: Ác ý





Thư Điện Hợp cũng vì phu thê bọn họ mà nghĩ ra đối sách, nàng đưa đơn thuốc an thai kia cho hai người, nói: "Mười hai tháng mang thai, hiện giờ là tháng thứ tư, như vật còn lại sáu tháng nữa, tẩu phu đầu tiên nên xử lí việc trong quân vụ, tạm thời dừng lại. sau khi sinh hài tử xong, lại nghĩ cách quay trở lại vị trí ban đầu."

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu gặp phải vấn đề phiền toái gì, ta có thể mời Công Chúa hỗ trợ."

Việc này rất là khốn khó với nữ tử, các nàng còn gánh trên vai trách nhiệm sinh con dưỡng cái, một khi thành thân, có con rồi, sẽ không còn được tự do mà lựa chọn cuộc sống của mình nữa. mất đi quyền lợi, hết thảy quy tắc ở thế gian này đều do nam tử lập ra, nữ tử hi sinh, bị xem thường, bị trào phúng, cũng phải cam chịu.

Mười phần ác ý.

Nữ tử muốn bác bỏ những hạn chế này, cần phải hao phí nhiều sức lực, dù có trù tính tốt đến đâu, nỗ lực tới đâu, mất thời gian dài thế nào, cũng uổng công vô ích, giống như Tô Vấn Ninh vậy.

Phùng Chính trong số các nam tử cũng được coi là tốt tính, nếu Tô Vấn Ninh không gả cho hắn, hiện nay có lẽ sẽ gặp phải khó khăn hơn nhiều.

Bây giờ chỉ còn có biện pháp này là ổn thoả. lùi một bước, dù sao vẫn hơn là bỏ đi cốt nhục. nếu Tô Vấn Ninh tiếp nhận việc từ bỏ trong quân doanh này. Ngày sau có lẽ sẽ có một tia tiếc nuối, nhưng cũng không sao, vẹn cả đôi đường. vừa có hài tử, bên kia cũng dễ ăn nói với Phùng mẫu.

Thư Điện Hợp nhìn theo Phùng Chính cẩn thận che chở Tô Vấn Ninh rời đi, biểu hiện của nàng phức tạp, vuốt vết thương trên tay vừa khép lại của mình. Nếu như nàng không đỗ Thám Hoa trở thành Phò mã, nếu như nàng không nữ phẫn nam trang, thì nàng cũng không cam tâm đem chính mình buộc trong hậu viện, cúi đầu làm người sinh con dưỡng cái.

Nàng lắc đầu đem ý nghĩ vô dụng này ném ra khỏi đầu mình. Dư quang liếc thấy cuốn sách Tuyên Thành lưu lại, nắm chặt tay suy nghĩ, làm sao để Công chúa chịu học thuộc sách đây.

Nàng đã lừa dối Công chúa việc giới tính của mình, giờ lại thêm việc thân thế, có lẽ sau này hai người sẽ trở thành kẻ địch đối lập với nhau, nhưng nàng vẫn ho vọng cho dù tương lai nàng không ở bên Công Chúa, nàng ấy cũng có thể sống thoả mái nhất.

Hiện tại có thể ở bên cạnh nàng ấy, không biết ngày mai sẽ thế nào, nàng có phóng tiễn tới mình không? Thư Điện Hợp cũng không muốn nghĩ quá nhiều, việc đó qua một ngày lại tính tiếp đi.

Đối với việc thường ngày nàng rất thích tính toán cẩn thận từng bước một, nhưng đối với Tuyên Thành, nàng luôn không có biện pháp a. làm sao để Công chúa học thuộc sách đây.

Trở lại nơi hai người ngồi trên xe ngựa, Phùng Chính coi Tô Vấn Ninh như đồ sứ dễ vỡ cẩn thận dìu nàng ngồi xuống xe ngựa, sau đó lại căn dặn phụ xe ngựa, đem xe ngựa chạy chậm, không được sóc nảy.

Vẻ mặt hắn mừng rỡ như điên nói: "Chúng ta thực sự có hài tử." không ngừng lặp lại những lời này, giống như là sự việc quá bất ngờ, không tin đây là sự thực vậy.

Tô Vấn Ninh sờ bụng dưới của chính mình, khoé miệng cong lên, cũng cảm thấy thật kì diệu, sau đó nghĩ tới việc gì, trên mặt hiện lên vẻ đăm chiêu.

Phùng Chính nhận ra biến hoá trên mặt nàng, đưa tay ôm nàng vào lòng,hỏi: "Làm sao? Còn đang suy nghĩ việc quân doanh sao?"

"Nàng đừng lo lắng quá nhiều, chuyện này nhất định là sẽ có biện pháp giải quyết." trong lòng hắn đã quyết định, bất luận là ra sao cũng sẽ tôn trọng quyết định của thê tử.

"Không phải." Tô Vấn Ninh lắc đầu, nàng là một người quả quyết, việc mang thai vốn ván đã đóng thuyền, nàng cũng không thể từ bỏ hài tử của mình, cũng không nghĩ tới những chuyện vô ích kia cho tăng thêm phiền lòng.

"Chỉ là đang nghĩ, Phò Mã cùng Công chúa đã thành thân gần hai năm, cũng chưa có con nối dõi, tin tức của hai người họ sớm đã truyền đi, bọn họ chịu áp lực, cũng hơn chúng ta rất nhiều." Tô Vấn Ninh sau khi nói, lo lắng suy nghĩ không biết tình cảnh công chúa cùng Phò mã thế nào.

"Đúng là như thế." Phùng Chính đưa tay nắm lấy tay Tô Vấn Ninh, nói: "Nhưng đây là việc riêng tư của phu thê họ, càng là việc của hoàng thất, chúng ta không nên tò mò, cũng không phải việc có thể quản được."

Tô Vấn Ninh tán thành ý của phu quân, Phùng Chính nghiêng người để tai sát vào bụng dưới của Tô Vấn Ninh muốn thử xem có nghe được động tĩnh của hài tử không, lại cảm giác mình có chút ngốc, mới được bốn tháng, làm sao có khả năng có động tĩnh gì đây.

Bị chính mình làm cho buồn cười, hắn ngồi thẳng lên, lại nghe Tô Vấn Ninh nói: "Ta muốn chờ sau khi hài tử ra đơi, nhận Công Chúa cùng Phò Mã làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, có được không?"

"Vừa vặn ta cũng có ý đó." Phùng Chính ánh mắt sáng lên nói.

Ngày mười lăm tháng bảy, đến ngày mười lăm tháng tám chỉ là một tháng ngắn ngủi. Thư Điện Hợp ngày ngày bận rộn, cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.

Tết trung thu theo thường lệ trong cung tổ chức tiệc rượu, lúc này cũng không có nhiều sứ thần của phiên bang, tiệc rượu cũng rất yên tĩnh và tẻ nhạt rất nhiều.

Tuyên Thành thân phận bị hạn chế bởi lễ nghi chỉ có thể ngồi một chỗ cùng Thư Điện Hợp giấu diếm Lã Mông trò chuyện cùng nhau, kết quả không cẩn thận làm đổ rượu vào y phục, lại theo cung nữ ra ngoài thay.

Thư Điện Hợp đợi nửa ngày cũng chưa thấy nàng trở về, trong lòng không khỏi lo lắng, từ chối không ngừng các đại thần tới mời rượu, đi ra ngoài tìm Tuyên Thành.

ở ngoài điện chỉ có thị vệ mặc giáp cầm kiếm đứng sừng sững, nơi nay cũng an toàn, nàng biết Tuyên Thành ở trong cung từ nhỏ khả năng đi lạc là rất thấp, đứng suy đoán nửa ngày chắc hẳn Tuyên Thành nhớ tới Thái Tử quá cố, đi tới chỗ hoàng tôn rồi, thế là Thư Điện Hợp nhấc bước đi tới chỗ Hoàng tôn xem sao.

Tuyên Thành nàng vẫn chưa thấy, nhưng lại bất ngờ gặp một người.

Thư Điện Hợp thấy được áo đạo bào trắng kia liền đoán ra ai là người đang đứng đối diện mình, nhưng mãi tới tận khi nhìn thấy vẻ mặt của người kia mới cúi đầu hành lễ: "Gặp Cửu Vương."

chapter content



*Thanh bàn ngọc như ý hay còn được gọi là ngọc như ý, mình seach GG nó là cái này.

Hôm nay Cửu vương không cầm theo phất trần mà đổi thành một *Thanh bàn ngọc như ý, thấy Thư Điện Hợp hắn cũng tỏ ra rất kinh ngạc nói: "Làm sao phò mã cũng ở đây." Hai người rõ ràng là chưa bao giờ tiếp xúc nói chuyện qua, hắn lại dùng ngôn ngữ giống như đã đặc biệt thân quen.

Thư Điện Hợp lấy một cái cớ nói: "Chỗ tiệc uống quá nhiều rượu, trong đầu có chút mơ màng, bởi vậy nên ra đây cho bớt mùi rượu."

Cửu Vương cười một tiếng nói: "Đúng dịp, Bản Vương cũng uống quá nhiều nên ra đây cho bớt mùi rượu."

Hắn liếc mắt ra ngoài bóng đêm chủ động mời nói: "Không bằng hai người chúng ta đồng thời cùng nhau đi dạo một chút, Phò mã sẽ không ghét bỏ Bản vương chứ?"

"Hạ quan sao dám." Thư Điện Hợp vốn muốn cự tuyệt, lại bị hắn nói thế, chỉ có thể đồng ý, trong lòng cũng nhấc lên cảnh giá, *lai giả bất thiện

*người tới không có ý tốt.

Bầu trời trăng sáng rọi khắp chốn, hai người đi cùng nhau bầu không khí thập phần vi diệu.

Đi tới ngự hoa viên bốn bề tĩnh lặng, cửu vương xoay người lại, hờ hững hỏi: "Ngày trước bản vương có sai người đưa cho ngươi một phần lễ vật, Phò mã là đã nhận được chưa?"

Thư Điện Hợp nắm lấy ống tay áo, thiếp canh của Bảo vinh kia quả nhiên là hắn đưa tới, trên mặt không lộ ra bất kì trạng thái nào hỏi: "Cửu vương là đưa lễ gì cho hạ quan? Trường sử của phủ Phò Mã chưa nói với hạ quan việc này."

Cửu vương biết hắn là đang cùng mình đánh thái cực, chính mình đưa tới phủ công chúa, liên quan gì tới trưởng sử của phủ phò mã?

Hắn không giận mà còn ôn nhu cười nói: "Cái kia đại khái là tiểu đạo sĩ của Bản vương làm việc thất trách, chưa đem đồ vật tới, Bản vương sau khi trở về liền trách phạt hắn."

Thư Điện Hợp dựa vào ánh sáng của trăng, lơ đãng liếc nhìn đánh giá người trước mặt, từ bề ngoài nhìn vào là một người quân tử nho nhã khiêm tốn, làm người khác đối với hắn không sinh lòng đề phòng. Nhưng dựa vào việc của Đại vương và Bát vương, tranh đấu như vậy, hắn cũng không tổn hại một sợi lông tóc nào, chứng tỏ hắn là người cẩn thận, khiến nàng không thể không đề phòng, huống hồ Lã Mông mê muội tiên đạo cũng là một phần do hắn đề cử quốc sư, lại thêm việc trước khi Thái Tử chết đã nhắc nhở nàng. Nàng biết rõ người này tuyệt đối không giống vẻ bề ngoài, hắn lòng dạ độc ác, thâm sâu khó lường.

Nàng thu hồi ánh mắt, tâm tư chuyển động, càng giao thiệp với người như vậy, càng phải thận trọng, con rắn ngủ đông trong rừng trúc, màu da của nó với trúc không mấy cách biệt nhưng nếu bị nó cắn một cái, độc tố xâm nhập ăn mòn xương tuỷ, thần tiên tới cũng không cứu được.

Cửu vương liếc người bên cạnh, lại nói: "Phò mã có phong thái tiên nhân, ngọc thụ lâm phong là nam tử mà nhiều cô nương đều mong muốn. Bảo vinh từng nói với Bản vương, muốn một phò mã giống như đúc với Tuyên Thành. Bản vương đã đáp ứng nàng."

Hắn lại nói: "Thế nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, phò mã giống như đúc là nàng có ý gì, không bằng trực tiếp cho nàng người thật, một trăm phần trăm là ngươi."

"Phò Mã cảm thấy thế nào đây?" hắn là đang thăm dò Thư Điện Hợp

Thư Điện Hợp ánh mắt lấp loé không yên. Hắn nói vậy trắng trợn là đang mời chào, xem ra đối phương không có ý định ẩn giấu ý định của mình.

Nàng nhếch miệng mỉm cười nói: "Cửu vương thật biết nói đùa, nam tử xuất sắc hơn hạ quan trong thiên hạ này có biết bao nhiêu người. Bảo vinh tuổi tác vẫn còn nhỏ, nhất thời là quá cảm mến. hơn nữa tại hạ có gan to bằng trời cũng không dám một người lấy hai vị công chúa." Nàng dễ dàng đem đối phương thăm dò lại.

Trên mặt cửu vương mang theo nụ cười, đúng lúc thu hồi câu chuyện nói: "Cũng là Bản vương chỉ có thể quay về khuyên nhủ Bảo vinh..."

Hai người cùng nhau khách sáo hai câu, cửu vương cáo từ đi trước, trở về yến tiệc, khoảnh khắc hắn xoay người, hắn thoáng nhìn thấy một góc y phục của Tuyên Thành trong tối, con mắt chuyển động ý tứ sâu xa, sau đó rời đi.

Coi như Thư Thận có xuất sắc về dung nhan hay tài hoa thế nào. Nếu như đặt sai chỗ, ngáng đường của hắn đi, hắn muốn diệt cũng không nương tay.

Cửu vương đi xa, Thư Điện Hợp vẫn đứng tại chỗ, bóng nàng đổ xuống kéo dài. Nàng vuốt ve chóp mũi của mình, mùi vị đan dược day đặc trên người cửu vương, làm nàng có một tia cảm giác quen thuộc, giống như là đã từng ngửi thấy ở đâu đó.

Nhưng đây là lần đầu nàng cùng Cửu vương tiếp xúc chính diện mà nói chuyện, cảm giác quen thuộc này không thể bắt nguồn từ Cửu vương được, vậy thì ở nơi khác, trong đầu lục tung lên cũng không nhớ ra là đã ngửi thấy mùi này ở đâu.

Vừa muốn cất bước rời đi, trong suy nghĩ hỗn loạn bỗng tóm được một tia manh mối. Thư Điện Hợp nhíu mày như ở trong đêm tối bỗng nhiên có một tia ánh sáng.

Mùi vị nàng, là trước khi Thái tử lâm chung nàng ở bên giường Thái tử ngửi thấy. nguyên nhân Thái Tử chết, quả nhiên cùng Cửu vương có liên quan.