Tu Tẫn Hoan

Chương 86: Dòng dõi gian nan



"Cho nên thảo dân lo lắng thân thể của Phò Mã..."

Thư Điện Hợp sớm đã chuẩn bị nói: "Ngô đại phu quả nhiên vô cùng cẩn thận, bỉ nhân quả thật sinh ra vốn đã có di chứng kém cỏi."

Mạch của nữ tử cùng nam tử trời sinh không giống nhau, một đại phu có nhiều kinh nghiệm liền bắt sẽ biết, nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, như là nhiều nam tử trời sinh đã bệnh gầy yếu, cùng mạch đập của nữ tử không khác là bao.

Đều là y giả, nàng tự nhiên thừa nhận thân thể của chính mình không được, liền có thể lừa dối mà qua ải.

Ngô hựu kha thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thân thể Phò Mã làm sao, đều so với việc Phò Mã là nữ tử khả quan hơn nhiều, mà cũng làm hắn khiếp sợ không nhẹ. Chính hắn không cẩn thận lại thăm dò bí mật của hoàng thất, mà cảm thấy thấp thỏm bất an.

"Cái kia Phò Mã có từng trị liệu qua?" Ngô hựu kha ngược lại lo lắng cho thân thể của Thư Điện Hợp. Phò mã cứu bách tính của điền châu, là đại ân đại ức của điền châu, mà hắn cũng thuộc điền châu, đương nhiên không thể không quan tâm an nguy của Phò Mã.

"Nếu Phò Mã có yêu cầu, thảo dân nguyện dốc hết sức."

"Ngô đại phu có chỗ không biết, bỉ nhân cũng từng học qua y thuật, đối với thân thể của chính mình làm sao, biết đến rõ ràng." Thư Điện Hợp từ trên ghế đứng lên, tay phải đưa ra sau lưng, đi dạo nói: "Những năm gần đây thân thể so với lúc còn bé, đã tốt lên rất nhiều, cũng không cảm thấy chỗ nào không khoẻ, Ngô đại phu cũng không cần quá lo lắng cho ta."

Sau khi Phò mã tới Điền châu, vì bách tính mà tự mình chẩn bệnh bốc thuốc, ở trong mắt của Ngô hữu kha thật tốt, lại một thời gian tiếp xúc, hắn biết y thuật của Phò mã so với mình càng giỏi hơn, lại nghe Phò mã nói vậy, hắn cũng yên tâm.

"Phò mã thân thể thiên kim, ngàn vạn lần phải bảo trọng yêu quý. Vốn sinh ra đã mắc chứng kém cỏi, mặc dù không có cách nào có thể chữa trị, nhưng nếu có thể tẩm bổ tốt, kéo dài tuổi thọ cũng không phải là chuyện khó." Hắn từ trong tay áo móc ra một đơn thuốc đã chuẩn bị tốt, đưa cho Thư Điện Hợp nói: "Đây là phương thuốc do tổ tiên thảo dân truyền lại, có công dụng bồi bổ thân thể, thảo dân bây giờ nguyện dâng lên Phò mã, bày tỏ tâm ý."

Phương thuốc truyền từ đời tổ tiên, có bao nhiêu quý giá với một vị thầy thuốc, đưa cho người khác có bao nhiêu quý giá, chỉ là đưa cho nàng lại không có giá trị gì, nàng cũng không có dùng được.

"Chuyện này sao có thể được, nhưng...." Thư Điện Hợp có ý tứ khéo léo muốn từ chối ý tốt của hắn, hắn lại quỳ xuống cầu nàng nhận lấy, còn nói Phò Mã không nhận, hắn liền không đứng lên.

Thư Điện Hợp chỉ có thể bất đắc dĩ mà cầm lấy, vô tình quét qua tên đơn thuốc viết tráng dương, tai nhỏ đỏ lên một mảnh, giống như cầm một củ khoai lang bỏng, nhanh chóng nhét vào trong tay áo, sau đó nâng hắn đứng dậy.

Ngô hữu kha thấy Phò mã nhận lấy, trên mặt hiện lên vui vẻ, nói: "Thảo dân đã vì Phò mã mà thăm dò qua mạch, thân thể ngài ngoại trừ mạch hơi nhược, còn lại đều rất tốt."

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định phải nhắc nhở Phò mã một hồi: "Chỉ sợ sau này dòng dõi sẽ gian nan một chút."

Việc này dù sao cũng chạm vào tự tôn của nam tử, hắn không có cách nào biểu đạt trắng trợn thương hại được, lời nói toát ra tiếc nuối.

Thư Điện Hợp lúng túng ho khan, ánh mắt có ý riêng mà liếc nhìn phía sau tấm bình phong.

Ngô hựu kha ý thức được trong lều còn có những người khác, thu lại được ám chỉ của Thư Điện Hợp, lập tức đổi giọng: "Chỉ là, miễn là Phò mã chú ý ăn uống bồi bổ, vẫn có hi vọng!"

Dưới sự phối hợp của Thư Điện Hợp, hai người một xướng, một hoại, cũng đem đề tài này kết thúc.

Trước khi Ngô hựu kha rời đi, dùng ánh mắt hết sức xin lỗi nhìn Thư Điện Hợp. tiếc nuối người tốt không được trời cao xem thấy, người vì bách tính như vậy mà thân thể lại có khiếm khuyết.

Thư Điện Hợp thật vất vả mới tiễn được người đi, xoay người lại vừa vặn Tuyên Thành từ sau bình phong đi ra.

Nàng sợ Tuyên Thành cầm cố chính mình mà hỏi han, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi lại trên ghế, cầm lấy cuốn tịch đọc tiếp, trong lòng suy nghĩ biện pháp đối phó.

Người luôn ríu rít, lại lặng lẽ đi tới bên người nàng, im lặng mà nhìn nàng, nàng trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt đối diện với mưa to gió lớn này.

"Công chúa..." Thư Điện Hợp mang theo áy náy mà ngẩng đầu lên.

Tuyên Thành đánh gãy lời nói của nàng, há mồm lại hỏi việc không liên quan tới hài tử, mà là mở tay ra đem hai viên ngọc toả đặt trước mắt Thư Điện Hợp.

"Chuyện gì thế này?"

Thư Điện Hợp định thần nhìn lại, hoá ra là Tuyên Thành đưa cho nàng ngọc toả, còn có viên mà sư phụ đưa cho nàng. Bởi vì hai khối ngọc này giống nhau như đúc, nàng sợ nhầm lẫn nên đem ngọc của Tuyên Thành sỏ một sợi dây đỏ để đeo trên cổ, còn viên của mình thì dắt ở đai lưng.

Hẳn là Tuyên Thành nhìn thấy từ trong y phục của nàng rơi ra.

"Trong đó có một khối của Bản cung đưa ngươi, ngươi tại sao lại có một khối giống y như đúc?"

Thư Điện Hợp quan sát vẻ mặt của Tuyên Thành, có nghi hoặc, có không rõ, chỉ là không có tức giận, nàng mới thở phào nhẹ nhõm

Nàng từ trong tay của Tuyên Thành cầm khối ngọc của mình, thẳng thắn nói: "Khối này là do sư phụ để lại cho thần, di ngôn khối ngọc này cùng thân thế của thần có liên quan, thế nhưng thần cũng không rõ tại sao hai khối ngọc lại giống nhau như vậy."

"Thân thế của ngươi?" Tuyên Thành nghe vậy nhíu mày.

Thư Điện Hợp cụp mắt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuyên Thành thưởng thức, từ tốn mà nói: "Thần thủa nhỏ không cha, không mẹ, được sư phụ nuôi lớn, thân thế mà thần nói là có liên quan tới Phụ mẫu." bàn tay của Tuyên Thành trắng sáng, nhỏ nhắn hơn mình, cầm lên mềm mịn, không xương.

Vận mệnh thăng trầm lẻ loi của Phò Mã nàng đều biết, nhưng nàng luôn có cảm giác người trước mắt này gần trong gang tấc, nhưng quanh người lại toả ra sương mù, làm nàng xưa nay không có cách nào tới gần, mà hiểu rõ đối phương được.

Nàng hiểu ma cũng như không hiểu ý tứ của Thư Điện Hợp, nhỏ giọng nói: "Nói cách khác, thân thế của ngươi với miếng ngọc tỏa này có quan hệ, mà khối ngọc tỏa Bản cung đưa ngươi tương tự..." Bỗng nhiên nàng mở to hai mắt "Chúng ta sẽ không phải là huynh muội thất tán nhiều năm chứ?"

Lời vừa nói ra, bản thân nàng đều bị dọa hết hồn,nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thư Điện Hợp, ánh mắt trở nên quỷ dị. Phu thê đột nhiên biến thành huynh muội, vào phải ai cũng cảm thấy không thể chấp nhận được.

Hơn nữa bọn họ thành thân đã lâu như vậy rồi, hai người cùng nhau dắt tay bái thiên địa, còn từng làm nhiều việc thân mật, chẳng phải là loạn luân?

Vẫn là không có chờ Thư Điện Hợp nói chuyện, nàng trước hết phủ nhận cái ý nghĩ kì quái này của chính mình "Không thể, ngươi cùng phụ Hoàng không hề giống nhau."

Dòng dõi của phụ hoàng ít nhiều cũng sẽ có chút ngũ quan giống hắn, hoặc tính cách, đều có đặc điểm của hắn, đều không có ngoại lệ. Nàng nghiêm túc xem xét Thư Điện Hợp, thấy thế nào cũng không có điểm nào giống phụ hoàng.

Đồng thời thành thật thừa nhận, phụ hoàng của nàng cũng không sinh được hài tử tốt như vậy.

Cũng không phải nàng nói xấu phụ hoàng, kỳ thực nàng sinh ra nhìn cũng không tệ... ngược lại không thể! Tuyên Thành lừa mình dối người mà nghĩ.

Thư Điện Hợp cũng đã từng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà khả năng này cũng thật nhỏ bé, không thể xảy ra.

Nàng cong ngón tay lên, búng nhẹ vào chiếc trán trắng mịn kia của Tuyên Thành, để nàng ấy bớt đi suy nghĩ lung tung tự dọa mình nói: "Công chúa khối ngọc này là Thái tử cho?"

Nàng còn nhớ trước đây Tuyên Thành đem ngọc tỏa cho mình cũng có nói qua, vấn đề này nàng cũng muốn hỏi Tuyên Thành từ lâu, nhưng cũng không tìm thấy cơ hội, chi bằng lúc này vừa vặn nói ra để hỏi.

Tuyên Thành gật đầu xác nhận.

"Cái kia Công Chúa có biết Thái tử là từ nơi nào có được khối ngọc này không?" Thư Điện Hợp trong hỗn loạn mà giống như tìm được chút tia sáng có liên quan tới thân thế, máy móc hỏi dò.

"Không biết." Tuyên Thành trên mặt còn xoắn xuýt vấn đề kia, càng nghĩ càng hồ đồ, nói: "Bản cung quay lại sẽ hỏi Thái tử."

"Đã như vậy..." nàng nhìn hai miếng ngọc trên tay hai người, hỏi rõ ràng cái nào của mình, sau đó dùng miếng trên tay của mình đổi lại với Thư Điện Hợp nói: "Vậy chúng ta liền trao đổi ngọc lẫn nhau, coi như tín vật mà từng người bảo tồn." không có cho Thư Điện Hợp từ chối, đem ngọc tỏa của hắn nhét vào trong tay áo của chính mình, lại cầm lấy ngọc bội của mình đeo lên cổ cho Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp vẻ mặt ôn hòa, tùy ý nàng thao túng, còn cho rằng Tuyên Thành đã quên chuyện liên quan tới vấn đề dòng dõi, chính mình may mắn thoát được một kiếp.

Không nghĩ tới Tuyên Thành thời điểm vòng tay ra sau cổ nàng buộc dây hỏi: "Phò mã ngươi yêu thích hài tử sao?"

"Thần...." Thư Điện Hợp nghẹn lời, không biết nên trả lười thế nào.

Tuyên Thành cũng không chờ nàng nói, liền nói tiếp: "Bản cung không thích hài tử...' ngữ khí bình thản nghe không ra tâm tình.

Ngón tay của Tuyên Thành dán vào trên cổ áo chỉnh tề của Thư Điện Hợp, đầu ngón tay chạm tới da thịt nhẵn nhụi trên cổ, hít sâu một hơi, nói tiếp: "Vì lẽ đó Bản cung không muốn hài tử, cũng không muốn chung Phò Mã với bất kỳ ai, coi như là hài tử của chính mình cũng không được."

Lời này nếu đặt ở lúc bình thường, người ngoài nghe thấy sẽ nói công chúa tùy hứng nói lung tung, nhưng chỉ có người bên trong cuộc mới hiểu ro, phần ý tứ của lời nói này có bao nhiêu hàm ý nặng nề.

Thư Điện Hợp vuốt ve ngọc bội trên ngực, từ nay về sau miếng ngọc này chân chính thuộc về nàng, đưa nó nắm ở trong lòng bàn tay.

Nàng không biết Tuyên Thành lúc nãy ở phía sau bình phong, trải qua suy nghĩ thế nào, mới có thể đưa ra một quyết định như vậy, cũng không biết một nữ tử yêu thương trượng phu thế nào mới có thể cam nguyện mà từ bỏ quyền lợi làm mẫu thân.

Nàng trì độn phát hiện, Tuyên Thành đã thay đổi.

Không còn là vị Công chúa tùy ngông cuồng, tùy hứng nữa. Nàng ấy học được cách vòng vo, học được vì người khác mà suy nghĩ, từ chuyện nhỏ nhất, tới chuyện to nhất. Nàng ấy bây giờ chính là mẫu thê tử hiền lương, giống như cả thiên hạ này nam tử nào cũng ước ao có một thê tử như vậy.

Sự lộ liễu, tính cách ương ngạnh bị giấu đi, lộ ra vẻ hiểu chuyện khiến người khác đau lòng.

"Ngươi có chịu cùng Bản Cung một chỗ không?"

Thư Điện Hợp mang theo kích động sôi sục, đem Tuyên Thành kéo tới trước mặt mình, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt di chuyển tới đôi môi anh đào no đủ kia, dùng miệng của mình mà ngậm lấy dây dưa nóng bỏng, ngầm đồng ý với Tuyên Thành.

Nụ hôn mãnh liệt qua đi, hai người luyến tiếc mà tách ra, Tuyên Thành ôm lấy Thư Điện Hợp, mím môi kiên nghị nói: "Liền coi như chúng ta thật sự có quan hệ máu mủ, chỉ cần là ngươi, Bản cung nguyện ý đi ngược lại đạo lý, đi ngược lại trời đất, ai cũng không thể ngăn cản chúng ta cùng một chỗ với nhau." Nói xong lời cuối, nàng hầu như dùng hết khí lực toàn thân.

Vẻ u sầu trên mặt của Thư Điện Hợp được Tuyên Thành hòa tan, không nhị được bật cười. Nếu nàng ấy biết thân phận thật của ta, e sợ các nàng cả đời này cũng không thể làm huynh muội.

Chính mình nghiêm túc như vậy, người này lại dám cười. Tuyên Thành bực bội nói: "Ngươi cười cái gì?"

Thư Điện Hợp đưa tay muốn rời cái ôm của Tuyên Thành nói: "Cười lúc nãy Công chúa còn nói Thần cùng Phụ hoàng không hề giống, giờ lại hoải nghi giữa chúng ta có thẻ hay không là thân huynh muội."

Tuyên Thành bực bội, lầm bầm: "Phụ hoàng có mấy đứa trẻ, liền chính hắn cũng không thể biết được, nói không chắc ngươi thật sự là hắn ở ngoài cung giao hợp ra kết quả đâu?"

"Cái kia, Công chúa là rất hi vọng cùng thần làm thân huynh muội thất lạc?"

Người này lại đào cho mình cái hố,mình mới không có ngu ngốc như vậy mà nhảy xuống. Tuyên Thành cắn một cái ở bả vai của Thư Điện Hợp, lấy vũ lực chiến thẳng xảo ngôn của người kia.

Không cần nói bất kỳ lời gì, các nàng cũng đạt được sự ăn ý hiểu lẫn nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô đại phu: "Ta là ta đổ thêm dầu vào lửa.

Phò mã: được rồi, ngươi cảm thấy ta không được, chính là không được.

Tuyên thành: a, có thật là không được không, bản công chúa cũng chưa được thử.

Editor: Nhiều bạn chắc cũng thắc mắc vì sao Phò mã tình cảm nhạt nhẽo với tuyên thành như vậy, mà tuyên thành lại sâu đậm. xin thưa là người ta đang giả nam đó, nội tâm đang dằn vặt giữa tổ độ và không, sắp tới máu chó lắm nha....