Tử Thần Dịu Dàng

Chương 57: Hắn bị khinh thường



Bọn chúng ngước mắt lên nhìn phía phát ra giọng nói vừa rồi, nhất thời lặng người trong một khoảnh khắc, rồi đồng loạt cả ba cùng phá lên cười ngoặt nghẽo. Âm điệu mang đầy sự chế giễu và khinh thường.

Đối diện với bọn chúng là một nam nhân cao lớn, khuôn mặt anh tuấn đậm khí chất oai hùng cường bạo. Đuôi mắt nheo lại tạo thành một đường hẹp dài rất bất cần, thái độ như chả xem ai vào mắt. Thần thái không nóng không lạnh, không nhìn ra là hắn đang có suy nghĩ gì trong đầu.

Nhưng đối nghịch với khuôn mặt và khí thế bất phàm trong ánh mắt ấy thì... toàn thân thể của kẻ trước mắt thật khó coi. Hắn gầy lộ xương vùng ngực, cả thân thể cao lớn liêu xiêu trong gió tuyết, tựa hồ như sẽ bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào. Hắn ăn mặc phong phanh, trên áo và khóe miệng còn có dính máu.

Cùng là phái mạnh, bọn chúng vừa nhìn là biết kẻ trước mặt có bao phần tinh lực, thân thể suy yếu và chật vật như thế nào.

“ Kẻ ăn mày này! Ngươi ở đâu hiện ra vậy. Muốn giành người với chúng ta sao?”

“ Nhìn cái xác biết đi vậy, ngươi lấy cái gì ra để tranh giành với chúng ta.”

“ Nể tình ngươi là một con ma bệnh sắp chết, bọn ta tha cho. Cút nhanh!”

Ba bọn chúng mỗi kẻ một câu mang đầy tính công kích và sỉ nhục hắn.

Trương Duật nhìn về thân ảnh đang nằm rạp dưới nền tuyết lạnh giá, hai tay bất giác nắm chặt. Đôi mắt chuyển dời tiêu cự rơi vào từng khuôn mặt của kẻ đối diện, khoảng cách không quá xa để có thể nhận thấy trong đôi mắt thâm sâu tăm tối của hắn có bao nhiêu sự lạnh lùng tàn nhẫn.

....



Bên tai Võ Đông Nhiên không nghe ra bất cứ một thanh âm gió thổi rít gào nào nữa, mũi cũng không có cảm giác tê cứng vì khí lạnh, toàn thân được bao phủ một luồng khí ấm nóng dễ chịu.

Thoang thoảng trong không khí có mùi thịt nướng thơm phức, cô chun chun mũi ngửi thì quả thật là bản thân không có nằm mơ mà là mùi thịt chín thật sự. Lâu lắm rồi cô không được ngửi thấy hương vị này, bụng dạ thật thà không nhịn được reo hò ầm ĩ bên trong.\=

Cô từ từ mở mắt.

Khung cảnh quen thuộc hiện ra, là ngôi nhà mà cô và Trương Duật đang ở. Cô nhớ hình như trước khi ngất đi, cô đã nằm ngoài trời gió tuyết còn có ba gã đàn ông xấu tính định giở trò cường bạo hủy hoại cô. Tại sao lại về nhà được, hay đây chỉ là một giấc mơ...

Cô ngồi dậy, thấy trên cơ thể được phủ một lớp cỏ tranh đan, cùng tấm áo cưới của mình, vẫn là mùi hương thân thuộc xộc lên mũi. Cô khẳng định lại một lần nữa là bản thân đã về đến nhà, còn cách nào thì cô còn chưa nghĩ ra.

Giường đất có hơi ấm, chắc hẳn Trương Duật đang nấu gì đó ở phía sau bức tường. Cô khẽ gọi “Duật! Ngươi ra đây!” Cơ thể cô yếu ớt mệt mỏi nên âm điệu khá mềm mại và nhẹ nhàng.

Không đợi sang tiếng thứ hai, bóng dáng của hắn ở phía sau bức tường xuất hiện, đi nhanh đến bên cạnh giường. Tay hắn vừa kịp thời ấn vai cô xuống , không để cô trở người bước xuống giường.

“ Còn lạnh không?” Âm cổ khàn đặc.

Võ Đông Nhiên có chút thản thốt, đôi mắt mở to như muốn xem rõ người trước mặt có phải là Trương Duật hay không.

“ Ngươi bị làm sao? Cổ họng của ngươi...bị đau?” Cô giật mình vội ngưng lại, vừa rồi là biểu hiện quan tâm quá mức rồi.



Hắn khẽ gật, nhưng miệng lại cười nhẹ một cái. Đuôi mắt theo cái mỉm chi thoáng nhanh qua cũng cong lên một cái, thật bình thường nhưng cũng thật lạ lẫm.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy hắn cười, dù chỉ một cái nhếch mép nhẹ thôi, nhưng ánh mắt không còn sát ý thù địch như mấy lần trước, cũng khiến cô thấy dễ chịu thập phần.

Võ Đông Nhiên muốn a lên một cái thật to để biểu lộ tâm tình của bản thân lúc này, vị tướng luôn mang mặt nạ bạc lạnh lùng trong truyền thuyết hóa ra cũng biết cười.

Lòng cô như một mặt nước đêm khuya, u ám tĩnh lặng, đen thăm thẳm giờ này bị một luồng gió mát lướt qua chỉ trong chốc lát lại trở nên dậy sóng, chút lâng lâng kỳ lạ trong người.

Đôi mắt cô long lanh nhìn hắn, đúng lúc cũng bắt gặp cái nhìn vô cùng tĩnh lặng đáp trả. Trương Duật đưa tay ho khan một tiếng.

“ Ăn đi” Một cái xâu thịt giơ ra trước mắt,màu vàng ươm, bề mặt bao phủ một lớp mỡ vàng óng ánh.

“ Ngươi lấy đâu ra!”

“ Ăn đi, rồi nói” Một lần nữa hắn dúi xâu thịt vào tay cô.

Võ Đông Nhiên không khách sáo nữa, nhanh chóng vương tay đón lấy. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay hắn một cái, một xúc cảm kì lạ lan khắp cơ thể.

Cô há miệng cắn một miếng, thật sự là rất rất ngon, có lẽ cô đói quá nên bụng dạ lúc này vô cùng dễ tính, ăn vô cùng ngon lành.