Tử Thần Dịu Dàng

Chương 60: Tâm tư của Trương Duật 2



Đến khi hắn di chuyển càng lúc càng gần, chất giọng yếu ớt của Võ Đông Nhiên truyền đến bên tai của hắn.

Thời khắc nàng nói “Phu quân ta sắp đến rồi!”, khi nghe xong sáu chữ kia hắn mới giật mình chợt nhận ra, chính bản thân mình vì sao lại tức giận.

Ba kẻ đó đang sỉ nhục nàng, nàng lại là “phu nhân” của hắn. Trong nhân gian vẫn gọi nhau cái danh mộc mạc là :Vợ chồng - nàng là vợ, hắn là chồng.

Trương Duật hắn trước giờ chưa từng bao giờ có được thứ cảm giác thân thuộc của gia đình. Cha mẹ hắn mất sớm, hắn là nô bộc từ lúc sinh ra đến năm mười tuổi ở Phủ Lại Bộ Thượng Thư, đến khi được nhận làm con nuôi của Nguyễn Trúc Trinh, cũng chỉ là một cái danh mộng ảo phủ bề ngoài.

Hắn chưa bao giờ có được thứ tình cảm gọi là tình thân.

Trong lời nói của nàng, hắn nghe ra có sự chờ mong, có sự dựa dẫm, nàng là đang chờ hắn đến. “ Chàng ấy sắp đến rồi...” Đây là lần đầu tiên nữ nhân độc mồm độc miệng ấy lại nói chuyện dễ nghe đến như vậy!

Hắn hỏi “ Ai là vợ của các ngươi?” như một lời thách thức khai chiến.

Ba kẻ đó thất thần nhìn hắn, rất nhanh sau đó lại chuyển sang ánh mắt dè bĩu, khinh khi. Đã rất rất lâu rồi, kể từ khi được nhận làm con nuôi của Nguyễn Trúc Trinh chưa có kẻ nào dám nhìn hắn với thái độ như vậy, hắn cười...

Vẫn một bộ dáng ngẩng cao đầu, hai tay khoanh trước ngực

“ Nàng là người của ta.” Lời này quả thật là nói ra trong vô thức, không chút phòng bị hay có suy tính gì.

Trương Duật hắn bỗng thấy phía trên đầu như có ngàn bông pháo sáng nở khắp nơi, bụng bảo dạ chỉ mong Võ Đông Nhiên đừng tỉnh dậy lúc này. Cảm thấy bản thân vừa rồi thật thất thố, nên bất chợt cong cong một đường trên môi cười nhạo chính mình, kín đáo đến mức không một kẻ nào nhận ra.

Một kẻ mặt mày thô kệch bước đến thái độ thách thức



“ Ngươi là ai? Dừng hòng nẫng tay trên của bọn ta. Ai thấy trước thì được cướp trước!”

Hai kẻ còn lại nhao nhao phụ họa theo.

“Bọn tao nhắm nó từ lâu rồi, bữa chợ phiên ở dưới chân núi ở trấn kế bên.”

Trương Duật nhớ đến lần đó Võ Đông Nhiên xuống núi, đến quá nửa đêm khuya ngày thứ hai mới về đến nhà. Toàn thân nhếch nhác, váy áo tả tơi bị xé nát, bộ dáng thất thần vô cùng đáng thương.

Bỗng hắn cảm thấy những kẻ man di này thật chướng mắt, một sự giận dữ như đại hồng thủy bỗng dâng lên không thể khống chế được. Vô thức răng hai hàm ngiến mạnh va vào lưỡi, trong khoang miệng chốt lát ngập tràn mùi vị máu tươi.

“Các ngươi đã... làm gì nàng?”

Tên cầm đầu lúc này mới lên tiếng, giọng điệu cợt nhã, gã cố trưng ra bộ mặt đê mê sung sướng cho Trương Duật xem, hòng dập tắt ý định của đối phương

“ Thì còn làm gì được nữa, ở đây chúng ta đều đã là nam nhân trưởng thành cả rồi. Cái đó ta không nói ngươi cũng tự biết đường mà rút lui đi. Nó đẹp, nó ngon ngọt, nhưng tiếc là...(nhấn mạnh) nó là của ta rồi. Nếu bây giờ ngươi muốn tranh bọn ta cũng không ngại lấy đông hiếp ít.” Nói rồi bọn chúng cười hăn hắt cực kỳ mãn nguyện như thể đã đạt được mục đích. Vì nhìn mặt Trương Duật lúc này đã chuyển sang màu xám tro, trông rất dị hợm.

Chỉ là không ngờ... bọn chúng đã chọc vào một vị tướng, là Đại tướng quân Trương Duật - thống soái của Quân đội Đông A, kẻ nổi tiếng tàn bạo trên chiến trường, trải qua trăm ngàn trận chiến lớn nhỏ ròng rã suốt 18 năm.

Từ trước đến nay, hắn chỉ giết kẻ thù, giặc ngoại xâm, thổ phỉ, tội phạm chiến tranh... chưa từng tàn sát con dân Đại Việt, thậm chí dân chúng có gây lỗi lầm, chuyện gì bỏ qua được hắn vẫn chấp nhận bỏ qua, nhưng những kẻ này đã dám làm một chuyện tày đình.

Muốn hắn tha thứ ư? Không thể!

Kiềm chế ư? Cũng không!



Tay hắn siết chặt, hắn nếu có thanh đao Trường Vũ trong tay chắc chắn dưới sự tác động của sát khí từ nó phát ra, chắc chắn hắn sẽ phanh thây ba kẻ này trong nháy mắt.

Chưa bao giờ hắn thấy phẫn hận như vậy, đêm hôm đó hắn còn làm nàng bị thương, nàng ấy vất vả đi tìm thức ăn về, thậm chí còn mua vải may áo cho hắn, âm thầm chịu đựng sự sỉ nhục lớn như vậy tìm về nhà, còn bị hắn buông lời đả kích rồi xuống tay tàn nhẫn như vậy...

Nội tâm Trương Duật lúc này kịch liệt giãy giụa trong đau xót, tự trách và hối hận.

Bỗng chốc, một trận gió tuyết nổi lên, cây lá xào xạt rung lên, từng tảng băng đóng trên những tán cây xung quanh ào ào rơi xuống dữ dội. Máu văng tung tóe mọi nơi, tiếng kêu la thảm thiết của ba kẻ đàn ông Miêu tộc vang vọng khắp núi rừng.

Mặt của Trương Duật lấm tấm máu tươi, trên tay hắn là con dao đi rừng từng nhát từng nhát giáng xuống.

Miệng hắn gầm lên những lời lạnh buốt, thanh âm khàn khàn như ác quỷ đến từ địa ngục

“ Nàng ấy là vợ của ta.”

Trải qua rất lâu...

Hắn thở dốc đứng lên, vết thương trên lưng vì bị trúng một dao của một trong ba kẻ đó chém xuống vẫn đang chảy máu. Trước kia, hắn sẽ không yếu đuối bất lực như vậy, chỉ là... hiện tại cơ thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, chân tay vô lực mất sức, đến nỗi cầm thanh dao nhỏ cũng cảm thấy thật khó khăn, lấy một chọi ba cũng đã là giới hạn của hắn rồi.

“ Võ Đông Nhiên, con mẹ nó! Nàng mà chết, đừng hòng ta tìm Võ Thừa Khúc cho nàng.” Hắn lầm bầm chửi thề một câu rồi từng bước tiến lại chỗ Võ Đông Nhiên đang nằm, nhẹ nhàng bế nàng lên, chầm chậm về lại căn nhà nhỏ của hai người. Mỗi bước chân đều để lại một giọt máu rơi tí tách từ trên bả vai rớt xuống.

Thân thể thiếu nữ gầy yếu vừa mềm mại như một chiếc gối bông gòn, cả thân thể lạnh buốt nép sát vào lồng ngực của hắn, một chút xúc cảm kỳ lạ lâng trào khắp các ***** ** trong cơ thể, Trương Duật thoáng chốc mặt sa sầm lại chửi thề một câu xỉ vả chính mình.

Bóng hắn vững chãi từ từ biến mất, để lại chiến trường ác liệt trải đầy máu me phía sau lưng.