Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 57: Không có linh căn



Nhân loại trước mặt đây ngay cả phòng ngự ở vảy rắn còn không phá được, nó còn chạy làm cái gì cơ chứ?

Trực tiếp đánh trả luôn!

Không thể trách xà yêu kêu ngạo.

Hồ Kê Minh có thể coi là sân nhà của nó, nó vốn đã chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, đấy còn chưa kể nó còn có một con át chủ bài chưa dùng.

Giết một tu sĩ loài người há chẳng phải là chuyện dễ dàng à?

Chủ yếu là..

So với Lý Trường Sinh vừa già vừa dai, Diệp Phong với cơ thể thuần dương chính là thịt Đường Tăng.

Đối với bất kỳ yêu tu nào muốn mạnh lên một bậc mà nói thì, cái loại năng lượng thuần dương chí cương chí dương này chính là báu vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nếu bỏ lỡ thì thật sự quá đáng tiếc.

"Ha ha ha ha ha ha, chẳng lẽ hôm nay là ngày may mắn của bản tôn à, không chỉ có ba gốc Cửu diệp huyền dương thảo, còn có một vật đại bổ chủ động dâng tới cửa”

Xà yêu tham lam nhìn Diệp Phong: "Nhân loại, bản tôn sẽ không giết ngươi, mà sẽ rủ lòng từ bi giữ lại cho ngươi một cái mạng, mỗi ngày ta chỉ lấy một ít máu tươi của ngươi để ăn thôi. Đây là cơ duyên ngươi tu mấy đời mới có đấy, còn không mau quỳ xuống cảm tạ đại ân đại đức của bản tôn đi"

"Nghiệt súc thật là to gan, ăn thịt người ăn đến lên đầu ta rồi.”

Diệp Phong cười lạnh lẽo.

Trên người con xà yêu này gánh quá nhiều vong hồn vô tội, người chết trong miệng nó chưa đến một vạn cũng phải tám nghìn.

Cho dù không phải vì chuyện trận pháp linh khí bị cần nuốt.

Cái loại tai họa này.

Cũng xứng đáng để giết rồi!

Diệp Phong căm kiếm trong hư không, rồi bình Kiếm Thanh Phong, chém!"

Một cơn gió mát thổi đến, hồ Kê Minh gợi sóng.

Xà yêu sợ đến nỗi vội vàng khởi động số linh lực không nhiều lắm trong cơ thể để bảo vệ mình, nó cảnh giác nhìn xung quanh, đợi mấy giây vẫn chưa có kiếm khí nào quét tới

Nó châm biếm ngay: 'Phô trương quá thể, chẳng lẽ ngươi nghĩ có thể dọa được bản tôn? Đúng là nực cười!"

"Đừng vội, để kiếm bay một lúc đã.”

"Ngươi đừng phí công nữa, bộ vảy của bản tôn được nuôi dưỡng từ long khí, cho dù là tu sĩ Kim Đan của nhân tộc thì cũng chưa chắc đã chém vỡ được, ngươi hãy ngoan ngoãn làm món ăn trong đĩa của bản tôn đi"

Xà yêu vừa dứt lời.

Phía chân trời xa xa lóe ra một đạo hàn quang, gần như là trong nháy mắt, hàn quang đó bay qua khoảng cách mấy nghìn mét vụt tới đây luôn.

Nhìn thấy đạo hàn quang đó, đồng tử của xà yêu lên cuồng co rút, tự nhiên cảm thấy bất an.

"Vù..."

Gió mát quất vào mặt.

Xà yêu có cảm giác thoải mái như đang ngâm mình trong nước phơi nắng, cơ thể mát lạnh rất thoải mái.

Không đúng.

Đột nhiên ý thức được gì đó, xà yêu vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy cái đuôi đang quấn lấy Lý Trường Sinh với Cửu diệp huyền dương thảo nặng rẽ rơi xuống đất.

Lớp vảy rắn kiên cố có thể ngăn được một kích hết sức của tu sĩ Kim Đan kia bây giờ mỏng manh như một tờ giấy, chỗ miệng vết thương phẳng lì láng mịn, máu tươi bản ra tung tóe.

"A a a!"

Xà yêu hét lên thảm thiết.

Đau đớn làm nó mất khống chế điên cưỡng quật cơ thể mình, cái đuôi thế mà lại bị chém đứt trong im lặng...

Không thể nào.

Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Trên đời này tuyệt đối không thể có thanh kiếm sắc bén như thế, nhất định là nhân loại này đã dùng thủ đoạn quỷ dị gì đó!

“Ong."

Diệp Phong cầm kiếm Thanh Phong trên tay.

Thân kiếm run run, phát ra tiếng rừ rừ êm tai như tiếng gió.

Máu tươi trên thân kiếm giỏ xuống mặt đất, cứ giỏ tí tách tí tách nhiễm đỏ một mảng lá rụng.

Kiếm này, là một lão tổ nào đó ở Ngọc Nữ Quan dốc hết tâm huyết, tốn bảy bảy bốn mươi chín năm rèn với thiên thạch mới cho ra được.

Vị lão tổ này không tu đạo pháp, không tu thần thông.

Lấy cơ thể phàm nhân của minh, hao tốn một nửa số tuổi thọ để rèn ra một kiếm, rồi lại dùng nửa đời còn lại luyện một kiếm.

Không có linh căn?

Thế thì chỉ luyện một kiếm, làm cho người phàm làm đến cực hạn.

Một kiếm Thanh Phong.

Có thể chém, vạn vật trên thế gian!
— QUẢNG CÁO —