Tu Tiên À ? Ta Chỉ Muốn Sống Bình Yên Thôi !

Chương 25: Nội chiến vương triều (1)



Chương 25: Nội chiến vương triều (1)

Lâm Phong lướt ánh mắt một vòng quanh đại điện, ẩn bên trong là sự chán nản pha lẫn cảm giác bất lực.

Tình hình hiện tại đã tạm lắng xuống, nhưng vấn đề chính của Thiên Viên hoàng triều vẫn còn đó ngay trước mắt.

Chưa kể đến nội tình các đại gia tộc, chỉ riêng trật tự trong triều vốn đã rất hỗn loạn khi từng phe phái nhỏ dần hình thành và quay ra đấu đá lẫn nhau.

Sóng gió chỉ mới bắt đầu, đặt lên nơi đây một cảm giác ngột ngạt và âm trầm khi tất cả chưa thể tìm được tiếng nói chung.

Mỗi người ở đây vào giờ phút này đều mang trong mình những dòng suy tư, mục đích riêng khi họ muốn nắm phần hơn quyền lực và phần thắng trong tay thay vì cùng nhau bàn kế đối phó Đại Minh.

Phía bên ngoài, bầu trời ngả sắc vàng tươi cùng với ánh nắng chiếu rọi, báo hiệu thời gian đã điểm giữa trưa, trong khi đó thì không khí bên trong lại vô cùng căng thẳng, ồn ào và vẫn chưa thể hạ nhiệt.

Lần nữa khẽ thở dài, Lâm phong cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị để không bị dao động bởi từng lời tố giác, đi cùng với sự ác ý và ý đồ thâm hiểm bộc lộ ra trên mặt từng người.

Khỏi phải nói rằng, việc nhốt mình trong phòng tu luyện lúc này đối ông còn đó thú vị hơn việc chứng kiến cảnh trước mắt.

Thế lực của định đã lộ nanh vuốt, ý định rõ ràng muốn nuốt trọn Thiên Viên hoàng triều và hủy đi công sức muôn đời của tổ đế Bạch Vân Thiên, thế nhưng chính Lâm Phong lúc này lại không thể ổn định tình hình.

Rõ ràng bản thân đã rất cố gắng để từng bước đặt chân lên hoàng vị và cứu lấy vương triều đang trên đà sụp đổ này, thế nhưng từ lúc nào, mọi thứ đang dần trôi tuột khỏi tầm tay và xuôi theo chiều hướng mà chính mình cũng không thể ngờ đến?

Có phải việc quá chú tâm vào tu luyện đã khiến lũ người trước mắt có cơ hội hành động dưới con mắt của ông, để chúng thoải mái ngang ngược và càng thêm khinh nhờn ?

Những suy nghĩ trong lòng khiến vẻ mặt Lâm Phong càng thêm khó coi, cặp lông mày đã nhăn lại và sâu bên trong ánh mắt là đó vẻ u sầu lẫn phức tạp.

Nhận thấy phụ thân đang rất không vui, Vương Khải hiểu rằng đã đến lúc để cất tiếng để trấn an tình hình.

Hắn dù sao đã không còn là kẻ vô dụng như trước, hơn nữa thì đây cũng là thời cơ để tiếp tục thể hiện, chứng tỏ bản thân xứng đáng là người kế ngôi hoàng vị.

Mặc khác, lũ sâu bọ này đúng là đã rất lâu không cảm nhận được sự áp bức, cộng thêm việc thoải mái hoàng hành đã khiến chúng đối phụ thân hắn càng là coi thường.



Lâm Phong tuy thân phận cao quý, nhưng cũng suy cho cùng vẫn là võ giả và còn là người đứng đầu một thế lực nên việc cố gắng thăng cấp tu vi là điều cần thiết.

Xét theo quy luật muôn đời của phàm lẫn tiên giới, kẻ mạnh luôn có quyền lựa chọn, vì thế sau tạm ổn định Thiên Viên, ông vẫn luôn chú tâm tu luyện, không ngừng ép bản thân lĩnh ngộ để sớm ngày đột phá cảnh giới.

Điều ấy vô hình chung tạo ra cơ hội để những kẻ với tâm tư xấu xa có cơ hội để thoải mái hành động, miễn là không bị Lâm Phong bắt gặp.

Còn về Tuyên Nguyên, người nắm ngôi tể tướng và đã cố gắng để không khiến đám quan lại dưới trướng không đi lệch với sứ mệnh của chúng cũng tỏ ra khá bất lực với vấn đề này.

Lũ người này bình thường đều ẩn đi sự ma mãnh, che lấp tâm cơ âm hiểm để âm thầm nhúng tay chia cắt vương quyền.

Nghĩ đến đây, thâm tâm Vương Khải đã liền quyết định nước đi tiếp theo của bản thân.

Hắn bất chợt dứng dậy, chỉ tay xuống phía dưới lũ cáo già bên trái phía dưới mà cất giọng mắng.

-Đủ rồi! Các người quá phận rồi đấy!! Không mở mắt to ra để xem là ai vẫn còn ở đây à?

Lập tức toàn thể đại điện trở nên im lặng, phía võ tướng đồng thời hướng ánh mắt bất ngờ trông lên, trong khi phía ngược lại bọn hoạn quan lại giật mình thon thót.

Tuyên Nguyên đứng trước không tránh khỏi một phen giật mình, bờ môi thoáng nhếch lên.

“Tên nhóc con này cuối cùng cũng chịu hành động rồi à? Thú vị đấy.”

Lâm Phong đang suy tư bất chợt bị lời Vương Khải làm cho choàng tỉnh, thoát ra khỏi đống suy nghĩ ngổn ngan để quay sang nhìn vào.

Ông cũng là không khác gì Tuyên Nguyên, vẫn bàng hoàng chứng kiến đứa nghịch tử thường ngày bỗng đổi ngược, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Điều này vô tình gieo vào lòng Lâm Phong một hạt giống nghi ngờ, khi bản thân là người hiểu khá rõ nhi tử của mình.

Lẽ thường tình mà nói, những thay đổi này đều là cần thiết và chính ông cũng rất hài lòng khi thấy hắn như thế.



Có điều, nó chỉ mới xảy ra trong vòng hai hôm gần đây sau khi Vương Khải tỉnh lại từ lần bạo phát hàn khí.

Không dừng lại ở cử chỉ lẫn điệu bộ khác xa, cả lối suy nghĩ và cách hành xử của hắn cũng đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều, thậm chí còn có chút... ma mãnh.

Vẻ bề ngoài mặc dù không thay đổi, vẫn còn đó sự thân thiện và kính trọng đối với mọi người, nhưng thân người là cha như Lâm Phong hoàn toàn có thể phát giác điều khác biệt.

Ông mặc dù chẳng phải kiểu người cáo già và tính toán, thế nhưng mọi việc thay đổi đều không thể qua khỏi ánh mắt của y, đặc biệt là khi đây là nhi tử mà mình lo nhất.

Trước mắt, suy đoán của Lâm Phong chỉ bao quanh hai khả năng, một là Vương Khải có thể bị đoạt xá, hai là hắn đã vô tình nhận được kì ngộ lúc mê man.

Điều thứ nhất không phải không có khả năng, dù sao thì tu sĩ đạt đến cảnh giới Nguyên Anh liền sẽ có thể xuất ra thần hồn để chạy trốn và tìm cách trùng tu cơ thể.

Ngoài ra thì kẻ địch của Thiên Viên hoàng triều vốn rất nhiều, thậm chí các đại thế lực cũng luôn để mắt đến, bởi vì nơi đây thời khởi nguyên cũng từng là một trong cửu đại thế lực đứng đầu Huyền Vân đại lục.

Mặc dù đã suy tàn, nhưng chắc chắn ẩn chứa bên trong kho tàn của nó có thể là vô vàn pháp bảo lẫn tài nguyên, thậm chí Thiên cấp công pháp như Phần Thiên Quyết, thứ mà Lâm Phong đang tu luyện và là căn nguyên nơi đây.

Tuy nhiên thì suy đoán này lại khá mơ hồ, bởi lẽ không một tu sĩ nào lại muốn đoạt xá kẻ không thể tu luyện.

Như đã nói thì thể chất của Vương Khải cho dù rất bá đạo, nhưng lại không thể hoạt động trên người nam nhân và ngược lại còn hại không cho hắn được phép tu luyện.

Vì thế, việc tên này đạt được kì ngộ hoặc may mắn đã được khai sáng trong lúc mất đi nhận thức dường như thích hợp hơn để lí giải điều này.

Trong quá khứ và dựa trên tất cả thông tin mà Lâm Phong nắm được, việc một cá nhân tình cờ thức tỉnh và trở nên thông suốt hơn sau khi cận kề c·ái c·hết không phải là quá hiếm, thậm chí bản thân ông cũng đã nhiều lần khai phá thêm nhiều kiến thức thông qua nhiều lần chênh chiến và cách lưỡi hái tử thần chỉ trong gang tất.

Bất quá, trước mắt nên tạm thời bỏ qua để giải quyết việc trước mắt, đặt biệt khi mà nhi tử đã phần nào trấn áp tâm tình lũ sâu mọt kia.

Về phần hắn, ông đã định đợi lúc tan triều sẽ tự mình tra hỏi để kiểm chứng suy đoán của bản thân.

Dù sao bây giờ vẫn không phải lúc để bản thân có thể cảnh giác, bởi lẽ nếu để lộ việc này thì vị trí của Vương Khải sẽ lung lay, đặc biệt khi tên này chỉ mới bộc lộ một phần bản thân mình.



Nắm chắc về quyết định của mình, Lâm Phong vừa định mở lời nhưng đã nhanh chóng bị một tên quan lại cắt ngang.

-Thưa tam hoàng tử, chúng thần hiểu rằng bản thân đúng là chút không phải. Thế nhưng.. Hoàng đế vẫn chưa mở lời thì cớ sao ngài lại có quyền lên tiếng?

Sự im lặng lập tức bị phá tan, liền sau đó một số kẻ chớp lấy thời cơ để đổ thêm dầu vào lửa.

-Phải rồi, hắn nói đúng. Người ấy còn chưa nói thì thôi, dựa vào đâu mà ngài có thể trách móc?

-Đúng đó đúng đó! Ngài đây là có ý định làm phản rồi phải không?

-Không biết kính trọng bề trên, đây mà là tam hoàng tử của vương triều ta hay sao?

-Theo ta thấy, nên để hoàng đế đích thân xử phạt, dẫu sao hắn vẫn là nhi tử của ngài.

Mọi ánh mắt ác ý của bọn hoạn quan đồng thời hướng vào hắn, như con rắn chực chờ ngoạm lấy con mồi mà chuẩn bị nuốt trọn.

Cho dù chúng vẫn sợ và kính nể Lâm Phong, nhưng phải nói mồm mép của lũ người này vẫn rất xảo trá và nhanh nhạy, khi mà chúng cố đẩy Vương Khải vào chỗ c·hết chỉ bằng lời nói.

Không quá khó để nhận ra rằng, hành động của chúng vô hình chung bộc lộ rõ sự thối nát và âm hiểm từ bên trong, khi mà hi vọng của Thiên Viên lại bỗng chốc trở thành nỗi thất vọng, chỉ vì lên tiếng trấn an tình hình.

-Loạn ngôn! Các ngươi lấy gì để chứng minh ngài ấy có tâm tình riêng?

Giọng nói đanh thép của Lục Dương vang lên, trực tiếp khiến lũ hoạn quan có chút cảm giác e ngại.

Hắn giờ phút này đã không còn có thể can tâm đứng nhìn đám cáo già tiếp tục hủy hoại hi vọng của Thiên Viên hoàng triều nữa.

Đã rất nhiều lần toàn thể võ quan dưới trướng bản thân cam chịu, để mặc lũ người giả nhân giả nghĩa bên thoải mái xỉa xói và bới móc, chỉ vì bản thân không có nhiều lí lẽ và ranh mãnh.

Nhưng càng im lặng thì chúng lại được nước lấn tới, dẫn đến nộ hỏa trong lòng hắn đã không kìm được mà bộc phát.

Sỉ nhục võ tướng thì thôi đi, đến cả tam vương tử của Lâm Phong, người kế vị ngôi hoàng đế mà chúng vẫn không tha, chứng tỏ lũ người này đã thối nát đến tận bên trong.

Bây giờ hoặc không bao giờ, đã đến lúc để toàn thể quân nhân lên tiếng, đặc biệt khi tình hình nơi đây đang trở nên hỗn loạn sau khi kẻ địch cuối cùng cũng hành động.

Cuộc chiến vương vị giờ phút này đã chính thức nổ ra, và cũng chính Vương Khải là người châm ngòi nó, đặt ra nước cờ đầu tiên nhằm thu tóm lũ thế lực cho bản thân.