Từ Tu Chân Giới Đến Thập Niên 70

Chương 9: Thịt thỏ hầm khoai tây



Bạch Văn Văn không ngờ Hứa Hoan Ngôn lại nhẫn tâm đến vậy.

" Hứa Hoan Ngôn người bỏ qua cho ta một lần đi, ta xin ngươi đấy. Ta xin lỗi không được sao? Ta chưa từng nghĩ tới sẽ giết ngươi đâu. Thật đấy, ta lại càng không thể vì con gà này mà khiến cả nhà mà trở thành phần tử xấu được. Ngươi cho ta một cơ hội thôi, được chứ?"

Bạch Văn Văn khóc lóc nức nở nói.

Hứa Hoan Ngôn hít một hơi thật sâu, lần này Bạch Văn Văn khóc lúc này với lần trước khóc không giống nhau.Ít nhất lần này cô ta khóc vì cô ta thấy có lỗi thật.

“Được rồi, nếu ngươi không đến gặp đại đội trưởng thì phải tự mình viết thư xin lỗi. Sau đó đến đài phát thanh đọc rồi nói rõ rằng ngươi xin lỗi về sự việc gì, ta nghe được sẽ bỏ qua nếu không thì cứ tiếp tục mà làm."

Hứa Hoan Ngôn bóp lấy tay cô ta, không sợ cô ta không đồng ý.

Bạch Văn Văn không ngờ Hứa Hoàn Nhan lại tàn nhẫn đến thế sao cô có thể nghĩ ra biện pháp như vậy?

Nếu cô ta làm điều này, chẳng phải mặt mũi đều ném đi hết sao?

"Hoan Ngôn, chúng ta có thể thương lượng lại lần nữa được không?"

Hứa Hoan Ngôn trực tiếp lắc đầu.

"Bạch Văn Văn, nếu như ngươi không muốn làm. Được, vậy thả con gà này đi trong tay ta cũng không có bằng chứng gì ta cũng không buộc tội ngươi được."

Bạch Văn Văn nghe Hứa Hoan Ngôn nói xong cảm thấy có lí nhưng cô ta tuyệt đối không bỏ con gà lại. Đây là gà của cô ta, cô ta đã lâu không ăn thịt, thật sự không thể để cho nó đi được.

"Được, ta sẽ viết thư xin lỗi."

Hứa Hoan Ngôn biết chắc chắn cô ta sẽ chọn cách này.

Ngày nay để được ăn thịt được thì mặt mũi không có cũng chả sao.

Cô bước tới, nhổ ra hai chiếc lông vũ nổi bật nhất của con gà rừng đồng thời xé một mảnh vải trên người Bạch Văn Văn, quấn lại hai chiếc lông vũ.

Bạch Văn Văn lập tức sửng sốt.

"Bộ quần áo này ngươi hẳn là không thể vứt đi, ta cũng có chứng cớ. Bằng không ngươi ăn thịt gà xong không xin lỗi thì phải làm sao?"

Hứa Hoan Ngôn đã hạ quyết tâm, lông gà rừng vẫn khác với lông gà nhà hơn nữa với điều kiện hiện tại quần áo đều có mảnh vá. Một hoặc hai bộ quần áo một người có thể mặc nhiều năm. Thêm nữa quần áo của cô ta cũng không thể vô cứ mà mang đi vứt. Cô thật sự không có chứng cứ xác thực, cho nên trước tiên chỉ có thể dùng cái này hù dọa Bạch Văn Văn vậy.

Bạch Văn Văn không còn cách nào khác ngoài việc trơ mắt nhìn Hứa Hoan Ngôn làm điều này, sau đó mang chiếc gùi lên lưng rời đi.

Hứa Hoan Ngôn nhìn đồ vật trong tay, hy vọng như vậy sẽ khiến nguyên chủ cảm thấy dễ chịu hơn.

Hứa Hoan Ngôn cũng không quên mục đích cô tới đây, cô tiếp tục đi lên núi lúc này nhặt củi là thời điểm tốt, cành cây khô rất nhiều, trên núi hẳn là có rất nhiều đồ vật, bởi vì phần lớn người dân còn thành thật không dám bước nửa vào trong núi.

Việc săn trộm càng không thể được thực hiện.

Hứa Hoan Ngôn đi thẳng một mạch, trước đây cô từng đi săn, biết thói quen của một số loài động vật. Cô muốn kiếm một con thỏ để ăn, lông thỏ cũng có thể dùng làm khăn quàng cổ cho bà nội nhưng nhất định phải dùng vải may bên ngoài nếu không thì chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện thì hỏng rồi.

Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, cô ấy tìm được một cái hang thỏ và chặn nó ở phía bên kia. Cô phải canh cẩn thận không thể vội nếu không thỏ liền chạy mất. Cuối cùng cô bắt được hai con thỏ béo, trói chân chúng lại tiếp tục lấy một ít củi rồi quay về nhà.

Lúc Hứa Hoan Ngôn đi về trời đã tối, hôm nay cô đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người Bạch Văn Văn.

Hứa Cao Hưng, Hứa Hoan Thịnh và Hứa Cao Quốc đều đã trở lại.

Mọi người biết Hứa Hoan Ngôn đã trở lại còn mang theo thịt về liền đi chạy qua phòng bếp canh sợ thịt im hơi lặng tiếng biến mất.

Lưu Quế Lan cũng đang định bắt đầu nấu ăn thì Hứa Hoan Ngôn trực tiếp cầm đồ của cô đi vào bếp.

Cô ném củi sang một bên rồi ném con thỏ ra ngoài.

" Hoan Ngôn, em, em lấy cái này ở đâu ra vậy? Hai con thỏ đều rất béo đấy?"

Hứa Cao Quốc hào hứng nói, cảm giác như đang chảy nước miếng.

Lưu Quế Lan cũng nhìn thấy lại nghe tiếng cháu trai oang oang cả lên bà liền vỗ vào đầu nó.

"Con nói nhỏ hơn không được hả? Con sợ người khác không nghe thấy phải không? Sao lại nói to thể hả?"

Hứa Cao Quốc bị mắng cũng không tức giận vẫn vui vẻ, chỉ cần ăn được là được.

Lưu Quế Lan đối với điều này cũng không có gì ngạc nhiên. Đại Đội Thượng Liễu vốn vốn ở gần núi. Người xưa nói người dựa núi thì kiếm ăn bằng núi, dựa sống kiếm ăn trên sông. Lại nói nạn đói lúc trước ai mà chả lén lút đi lên núi bây giờ cũng vậy thôi.

"Hai con thỏ béo này nhìn ngon lắm đấy. Con ước tính chúng nặng khoảng vài cân.Hôm nay chúng ta ăn một con trước nhé?"

Cô cũng nhìn mấy đứa nhỏ đều muốn ăn nó.

Hứa Cao Hưng và Hứa Hoan Thịnh tuy không nói chuyện nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

Hơn nữa thứ này thà ăn nhanh đi, để người khác nhìn thấy cũng không tốt.

Hứa Hoan Ngôn không có phản đối nhưng cô vẫn có chút lo.

"Con sợ khi nấu mùi sẽ lan ra khiến người khác ngửi thấy mùi thơm."

Lưu Quế Lan lắc đầu.

"Không sao đâu, họ đều biết bác trai của con là công nhân nên có phiếu mua thịt là chuyện thường.Hơn nữa ai cũng đều biết con đến tiệm cơm quốc doanh làm việc ăn ngon chút cũng không phải là quá đáng, hơn nữa mùi thơm cũng không phải chỉ có mỗi nhà ta."

Những người khác sẽ không nghi ngờ sang chuyện khác.

Hứa Hoan Ngôn nghe bà nội nói vậy liền xắn tay áo lên nấu ăn.

Chu Linh Mẫn đang dọn đồ đạc ở nhà chính, vừa đến phòng bếp thì thấy, ba đứa trẻ ai cũng vây quanh Hứa Hoan Ngôn

"Đây là bắt ở bên kia?" Vừa nói bà vừa chỉ vào sườn đồi đằng kia.

Lưu Quế Lan chỉ Ừ nhẹ một tiếng liền không nói thêm nữa.

Tốt hơn hết là không nên nói nhiều.

Hứa Hoan Ngôn xử lý cái này là vô cùng thuần thục.

Hai con thỏ đã được lột da sạch sẽ, một con được đặt chung với thịt lợn trong giỏ treo, con còn lại để trên thớt bắt đầu chặt thịt.

Chu Linh Mẫn đã bắt đầu đun nước trong nồi.

Hứa Hoan Ngôn chặt thịt xong chờ nước sôi liền cho thịt vào luộc chín.

Sau đó cô lấy ra thả vào chậu nước lạnh, lần này về đến cô còn mang một ít hoa hồi vốn dĩ cô định nấu chung với thịt heo nhưng lần này cô dùng trước.

Hứa Hoan Ngôn quay lại phòng ngủ và cầm theo hoa hồi.

Hứa Cao Quốc bắt đầu nhóm lửa, Chu LInh Mẫn đổ nước trong nồi ra, lau sạch nồi rồi đợi Hứa Hoan Ngôn quay lại.

Hứa Hoan Ngôn nhanh chóng quay lại.

Cô bắt đầu nấu, đầu tiên rang qua hoa hồi rồi lấy thịt thỏ đã ngâm lạnh ra cho vào chảo và bắt đầu xào tiếp đó cho gia vị đảo đều tay rồi thêm nước.

Lưu Quế Lan đang gọt khoai tây, khoai tây gọt xong sẽ nấu chung với thịt thỏ om.

Thường thì khoai nhiều ít thịt nhưng hôm nay lại là thịt nhiều khoai ít.

“Bác dâu cả ơi, có thể đem bánh oa oa đi hấp được rồi.”

Hứa Cao Quốc rất nỗ lực nhóm lửa vì đây là công việc rất vui vẻ.

Sau khi Lưu Quế Lan gọt vỏ khoai tây xong Hứa Hoan Ngôn tiếp tục cắt miếng vừa ăn.

"Vừa rồi con bỏ cái gì vào nồi vậy? Sao bà nội chưa từng thấy qua bao giờ?"

Hứa Hoan Ngôn biết Lưu Quế Lan đang hỏi về hoa hồi thật ra cho đến bây giờ những nguyên liệu này rất ít người biết, đây vốn là dược liệu nhưng đầu bếp giỏi đều sẽ biết những thứ này. Đây đều là do đầu bếp Vu đưa cho cô, cho nên cô mới biết. Sẵn liền cầm một ít trở về.

"Dạ. Đó là một số nguyên liệu mà đầu bếp Dư đưa cho con. Con dùng chúng để nấu ăn."

Lưu Quế Lan nghe vậy gật đầu, chuyến đi này Hứa Hoan Ngôn có thể học được rất nhiều điều, đây thực sự là một điều tốt.

Khi thịt thỏ trong nồi gần sôi thì cho khoai tây vào.Khoai tây đã chín thì giảm nhiệt lại hầm ở lửa nhỏ.

Hầm trong nửa giờ nữa, Hứa Hoan Ngôn múc thịt từ trong nồi ra.

Chu Linh Mẫn cũng lấy bánh oa oa ra bởi vì bánh tương đối nhỏ, một lần hấp cũng không có nhiều. Dù trong nhà có nhiều người nhưng đồ ăn hôm cũng đủ nhiều nên bà chỉ hấp ít bánh thôi.

Ba đứa trẻ còn lại giống như chết đói vậy. Từ khi phòng bếp nổi lửa ba đứa chưa bao giờ rời đây.

Hứa Cao Quốc là người nhanh nhất.

"Bà nội, để cháu giúp bà."

Lưu Quế Lan cười bảo thằng bé mang đồ ăn vào phòng chính.

Hứa Hoan Ngôn đưa các em trai và em gái đi rửa tay trước khi ăn.

Bát đũa cũng dọn xong hết. Nhưng dù đói đến mấy, ai cũng không nhúc nhích đều háo hức nhìn Lưu Quế Lan.

Lưu Quế Lan liền động tay múc cho mỗi người một bát.

"Được rồi, ăn thôi."

Sau khi bà nói xong, tất cả họ đều động đũa.

Hứa Hoan Ngôn cũng rất đói. Thịt thỏ quả thực rất ngon, mùi thịt rất thơm ăn chung với bánh oa oa thì đúng là mỹ vị. Bánh oa oa được đặt trong bát sau đó rưới nước sốt thịt lên, cắn một phát đầu lưỡi liền cảm nhận được mùi thơm cùng nước sốt tỏa ra trong miệng

Đây là lần đầu tiên Lưu Quế Lan ăn một món ăn được chế biến từ những nguyên liệu lạ như vậy. Bà cũng không biết diễn tả thế nào chỉ có thể nói nó rất ngon.

Mọi người đều vô cùng tập trung bát ai người ấy cầm, ăn mà không một lời nói.

Cuối cùng, cả nhà ăn xong liền ngồi phịch xuống ghế. Thoải mái đến mức không muốn cử động chút nào.

Hứa Cao Quốc còn muốn ăn thêm nhưng bụng không có chỗ chứa. Trong bát lớn vẫn còn một ít đồ ăn.

"Không ai trong gia đình mình được phép nói về những gì chúng ta đã ăn hôm nay cho người khác biết bên ngoài, nghe chưa?"

Lưu Quế Lan sau khi ăn xong liền dặn dò bọn họ.

Hứa Cao Quốc tuổi cũng không còn nhỏ đương nhiên biết chuyện này không thể nói ra bên ngoài liền nhanh chóng đáp ứng.

Lưu Quế Lan lại nhìn hai đứa trẻ còn lại.

Hứa Cao Hưng so với Hứa Cao Quốc còn hiểu chuyện hơn tự nhiên cũng hiểu rõ.

Hứa Hoan Thịnh ngày thường cũng không hay nói chuyện, cũng không thích ra bên ngoài chơi.

Hai người đồng thời gật đầu.

Lưu Quế Lan thở phào nhẹ nhõm.

“Gia đình chúng ta phải đoàn kết. Ngày mai hàng xóm có hỏi thì nói là phiếu thịt bác cả mang về. Món thịt thỏ hầm khoai tây hiếm lắm đấy, biết không?”

Lưu Quế Lan gật đầu hài lòng khi mọi người trong gia đình hiểu rõ.

" Để con đi rửa nồi và bát đĩa.”

Chu Linh Mẫn đứng dậy vừa dọn dẹp vừa nói.

Hứa Hoan Ngôn dẫn Lưu Quế Lan về phòng cô.

"Bà ơi, đây là tiền lương của con tháng này được mười tệ, còn đây là phiếu thực phẩm"

Cô đưa tất cả cho Lưu Quế Lan.Lưu Quế Lan nhìn số tiền trong tay. Bà lấy ra hai yệ rồi đưa lại cho Hứa Hoan Ngôn

" Con giữ hai tệ lại cho bản thân đi lần sau chỉ cần đưa cho bà nội tám tệ thôi.”

Hứa Hoan Ngôn nhìn số tiền trong tay lại đưa lại cho Lưu Quế Lan.

“Bà ơi, không, con không cần số tiền này đâu.”

Lưu Quế Lan thở dài.

"Được rôi, bà nội cho con thì con cầm lấy cất cho mình đi. Đây là tiền riêng của con, bà nội đã lấy hơn một nửa số tiền lương của con cũng đã khó xử lắm rồi."

Nói xong, bà lại nhìn mặt Hứa Hoan Ngôn.