Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 1: Thế giới thứ nhất (1)



THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua khe hở của tấm rèm dày, vẽ lên mặt đất ánh sáng vàng dịu, soi rõ những hạt bụi li ti không chỗ ẩn nấp.

"Cốc cốc..."

Tiếng gõ cửa đánh vỡ sự yên lặng trong phòng, hàng lông mi cong vút của thiếu niên đang vùi trong chăn nệm mềm mại khẽ run lên, lộ ra đôi ngươi đen láy rõ ràng. Trong đôi ngươi đen trong veo của thiếu niên lộ rõ vẻ mờ mịt mơ màng.

Tô Đoạn chống cánh tay cứng đờ ngồi dậy, lúc cử động dường như không thể kiểm soát được thân thể.

Chăn tuột xuống eo, cậu lẳng lặng tựa vào đầu giường, nghiêng đầu nhìn ánh sáng từ khe hở cửa sổ lọt vào trong.

Người ngoài cửa đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, nghĩ đến lời dặn dò hãy mở cửa vào nếu không có tiếng đáp lại của quản gia, nên nửa phút sau cửa bị mở ra một cách nhẹ nhàng.

Tô Đoạn chậm rì rì rời mắt khỏi vầng sáng nhạt đó.

Một bóng dáng đi đến trước mặt cậu, đó là một thanh niên mảnh khảnh, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, mặc áo gi lê quần tây đen. Tuy rằng ngoại hình không cường tráng, nhưng tỉ lệ dáng người rất đẹp, vai rộng chân dài, cả người trông như một giá treo áo* di động.

*Giá treo áo: Ý nói dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp.

Chỉ là lúc này giá treo áo có vẻ căng thẳng, toàn thân căng chặt.

Thanh niên đặt khay lên bàn bên cạnh giường, bưng ly thủy tinh trên đó rồi cúi người đưa cho thiếu niên ngồi trên giường, cung kính thưa: "... Cậu chủ, nước ạ."

Tô Đoạn nhìn lướt qua hắn, xị mặt không nói gì, thong thả nhận lấy ly nước, yên lặng uống cạn.

Dòng nước ấm áp chảy xuôi cổ họng, xua tan cảm giác khó chịu vì dậy sớm.

Thân thể này ăn uống rất ít, Tô Đoạn uống chừng nửa ly thì dừng, giơ cánh tay cứng ngắc ý bảo thanh niên hãy mang ly nước đi.

Đầu ngón tay của hai người khẽ chạm vào nhau trong chốc lát, Tô Đoạn chậm tiêu không phản ứng gì, nhưng tay của thanh niên thì khựng lại, suýt nữa đánh rơi cái ly.

Người thanh niên đặt ly trở lại khay, im lặng vài giây rồi thưa: "Cậu chủ, xin hãy để tôi mặc quần áo cho cậu."

Tô Đoạn vẫn không nói gì, nhưng cậu cũng phối hợp chậm rì rì chui ra khỏi chăn, ngồi ở mép giường không nhúc nhích như bị ấn nút tạm dừng, mặc cho thanh niên cởi bộ đồ ngủ bằng vải bông rộng rãi trên người xuống, nửa người trên trắng nõn gầy yếu lộ ra trong không khí.

Hôm nay Tô Đoạn sẽ mặc chiếc áo chui cổ màu nâu nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng đơn giản được chọn từ tối hôm qua, được ủi sẵn đặt bên mép giường, chờ người hầu đến lấy ra.

Thân hình mảnh khảnh dần dần được bao bọc trong chiếc áo sơ mi trơn, Tần Tri quỳ một gối trên sàn, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận cài từng cúc tròn từ dưới lên trên.

Cúc áo sơ mi vừa nhỏ vừa mịn, phải mất nhiều thời gian để cài cúc, chưa kể người cài cúc còn hơi căng thẳng nên cài càng chậm hơn.

Khi thiếu niên không phát cáu thì trông cậu sạch sẽ mềm mại biết bao. Ánh nắng chói chang của buổi sáng vô tư chiếu vào từ cửa sổ sát đất được kéo rèm ra, hôn lên mái tóc mềm mượt xõa tung có vài lọn tóc bù xù của cậu, dường như đến cả ngọn tóc cũng tỏa ra ánh nắng ấm áp.

Thiếu niên bỗng gọi một tiếng: "... Tần Tri?"

Thiếu niên có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, phát âm có hơi mông lung, âm cuối khẽ run, khiến đáy lòng hắn như bị một bé mèo cào nhẹ vào.

Tay Tần Chi run lên, không thể cài nốt cúc áo trên cùng.

Nhìn thanh niên luống cuống tay chân, Tô Đoạn rũ mắt, gọi trong lòng một tiếng: "Hệ thống ơi."

Hệ thống đáp ngay: "Ký chủ thân mến, sao thế?"

Tô Đoạn: "Chắc chắn anh ta chính là người cần chữa trị ở thế giới này à?"

"Ting" một tiếng, hệ thống lấy ra thông tin về Tần Tri, "Tần Tri, nam, một trong rất nhiều con riêng của gia chủ nhà họ Tần ở thành phố A. Vì ngoại hình giống ba bốn phần với người thừa kế chính thức nhà họ Tần nên luôn bị người khác cố ý nhằm vào, đã tới bước đường cùng nên giờ đến làm tôi tớ cho nhà Tô. Không sai đâu ký chủ, chính là người trước mặt!"

Tô Đoạn: "Ừ, tôi biết rồi."

Hệ thống: "Có chuyện gì cứ gọi tôi nha, moah moah yêu nè."

Tô Đoạn không phải xuất thân từ thế giới này, cũng không phải là cậu chủ nhỏ được nuôi nấng trong nhà giàu, thậm chí còn không phải là người.

Thật ra cậu là một cây nấm Phục Linh, một loại thảo dược Trung Quốc đã sống mấy nghìn năm, từ thời Trái Đất tràn đầy linh khí, tu chân thịnh hành, trải qua giai đoạn linh khí dần suy giảm và sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, rồi sống đến thời đại tinh tế bao la rộng lớn.

Chả là cậu khá xui xẻo, sau khi sinh ra linh trí mấy nghìn năm vẫn chưa thể hóa người. Cuối cùng khi thảm họa ập xuống Trái Đất thì chìm vào giấc ngủ say cùng hành tinh mẹ.

Tô Đoạn vốn tưởng rằng mình sẽ ngủ thế này mãi mãi, cho đến tối hôm vừa qua mở mắt ra bỗng phát hiện tứ chi mình nguyên vẹn nằm trên giường lớn mềm mại, làm cây cỏ cậu đây không thể tin được một lúc lâu.

Ngay sau đó một âm thanh điện tử tự xưng là hệ thống đột ngột vang lên trong đầu cậu, giới thiệu tình hình cho cậu nghe.

Hệ thống giới thiệu như sau: "Lịch tinh tế năm 2333, loài người ngoài vũ trụ về lại hành tinh mẹ Trái Đất dựng lại quê hương để tìm lại nền văn minh đã mất. Rồi trong quá trình khám phá di tích cổ đại phát hiện ký chủ đang ngủ say."

Tô Đoạn: "Tôi?"

Hệ thống lấy ra một tấm ảnh, trong đó có một vật thể đen thui được đào ra một nửa trong đất.

Hệ thống: "Ban đầu các nhà nghiên cứu cho rằng ký chủ là một loại nguyên liệu nấu ăn ở Trái Đất cổ gọi là 'khoai tây', bởi vì loại nguyên liệu này vốn đã tuyệt diệt theo sự ngủ say của hành tinh mẹ, thế nên sau khi kết thúc đợt khám phá, nhân viên nghiên cứu đã đưa ký chủ về Thủ Đô Tinh nghiên cứu. Nhưng khi vừa bắt đầu lại phát hiện ra trong cơ thể ký chủ có một loại năng lượng dao động dữ dội."

Tô Đoạn trầm mặc một lúc, nói: "... À."

Bản thể nấm Phục Linh của cậu toàn thân đen nhánh, hình dáng tròn tròn, vì vẻ ngoài khá lùn nên có lúc bị người ta nhận nhầm thành khoai tây đen.

Hệ thống: "Các nhà nghiên cứu lại tra cứu rất nhiều tài liệu thời kỳ Trái Đất cổ đại, phát hiện ký chủ không phải là khoai tây, mà là một loại thực vật dùng làm thuốc bắc có tên khoa học là Phục Linh. Kết hợp với sách cổ thời tu chân của Trái Đất cổ đại và hình mẫu dị năng hiện đại, làm nhiều thử nghiệm nghiên cứu, cuối cùng đưa ra kết luận - Ký chủ là một loài thực vật đặc biệt sắp hóa người!"

Mặc dù Tô Đoạn không hiểu nó đang nói gì, nhưng cảm thấy có vẻ rất ghê gớm, nên rất an tĩnh lắng nghe.

Sức mạnh khoa học kỹ thuật của thế giới tương lai nghe có vẻ rất hiện đại, có thể nghiên cứu ra đầu ra đuôi một thứ phi khoa học như tu chân.

Hệ thống nói tiếp: "Nói chung là sau khi có kết quả nghiên cứu, dựa theo quy tắc yêu thương giúp đỡ đồng bào, viện nghiên cứu vì giúp ký chủ hóa người mà đã nghiên cứu ra tôi!"

Tô Đoạn lễ phép hỏi hệ thống: "Cậu là?"

Hệ thống: "Tôi là Hệ thống rèn luyện khoai tây đen 1.0 của hạng mục Trái Đất cổ đại do viện nghiên cứu dị năng trung ương phát minh, ký chủ có thể gọi số hiệu của tôi là 111, hoặc gọi thẳng là hệ thống."

Nghe được một danh từ nào đó, Tô Đoạn ngớ ra: "... Khoan đã, tôi thật sự không phải khoai tây mà." Hơn nữa cậu cũng không hề đen thùi lùi!

Hệ thống: "Phải, chúng tôi đều biết điều này, nhưng hạng mục nghiên cứu đã lưu rồi, muốn sửa tên thì phiền lắm, nên cậu chấp nhận dùng đỡ nha."

"..." Tô Đoạn rất muốn bày tỏ rằng mình không muốn như vậy chút mào, nhưng thấy cậu chỉ là một tài liệu nghiên cứu thôi, hình như chẳng có quyền phát ngôn gì, vì thế đành phải giữ im lặng.

Trầm mặc được một lúc thì Tô Đoạn đã chấp nhận thực tế, hỏi: "Vậy cứ gọi là hệ thống ư? Xin hỏi công việc của cậu là gì?"

Hệ thống: "Công việc của tôi là thu thập năng lượng dao động trong cốt truyện của thế giới ảo để mô phỏng thiên kiếp. Ký chủ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ở mỗi thế giới là có thể tích lũy điểm kinh nghiệm - Đương nhiên dùng cách giải thích ở thời đại của ký chủ chính là công đức. Chỉ cần tích lũy đủ điểm kinh nghiệm là ký chủ có thể hóa người suôn sẻ rồi!"

Ngay cả thiên kiếp họ cũng biết, Tô Đoạn nghĩ một hồi rồi hỏi: "Nhiệm vụ gì cơ?"

Hệ thống: "Cái này có liên quan đến thuộc tính của ký chủ đó." Vừa nói, vừa không biết móc từ đâu ra một đoạn tài liệu ngắn, giải thích: "Nấm Phục Linh có vị ngọt, tính ôn hòa, thường gặp trong các toa thuốc, vì vậy nhiệm vụ chính của ký chủ là - Chữa bệnh giúp người!"

Tô Đoạn hoang mang, ăn ngay nói thật: "... Nhưng tôi không biết chữa bệnh."

Cậu thật sự không hiểu nổi giữa hai chuyện "cậu là một cây thuốc bắc" và "cậu biết chữa bệnh" thì có liên quan gì đến nhau chứ?

Hệ thống: "Ký chủ đừng sợ! Ký chủ phải tin tưởng vào bản thân!"

Tô Đoạn: "..." Sao tự dưng cậu thấy hệ thống này không đáng tin cậy ấy nhỉ?

Hệ thống giới thiệu tiếp: "Mỗi thế giới đều sẽ có một mục tiêu bị bệnh, chỉ cần ký chủ chữa khỏi căn bệnh đó, điểm chữa trị đạt tới một trăm thì sẽ đạt được điểm kinh nghiệm nhất định - Cũng chính là công đức!"

Nói tóm lại, mọi việc đã đạt được thỏa thuận một cách miễn cưỡng như vậy đấy, mặc dù hệ thống này có vẻ không đáng tin cậy lắm, nhưng dường như không còn cách nào khác ngoài việc đi theo phương hướng của hệ thống.

Dù thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng không hỏng bét đến nỗi ngay cả mạng cũng không giữ được như cậu trước đây đâu...

Theo lời giới thiệu của hệ thống, đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của cậu, mà mục tiêu là Tần Tri, là con riêng của một gia đình giàu có có cuộc đời nhiều thăng trầm, mắc phải hội chứng Stockholm.

Hội chứng Stockholm hay còn gọi là tình cảm con tin, đề cập đến tâm lí vặn vẹo, trong đó nạn nhân có tình cảm với thủ phạm, thậm chí còn giúp đỡ kẻ đã hành hạ mình.

Người mắc chứng Stockholm thường ở vị trí nạn nhân trong một mối quan hệ. Dưới ảnh hưởng của căn bệnh này, họ sẽ có ấn tượng tốt, dựa dẫm vào người đó, thậm chí trở thành đồng lõa của thủ phạm, hơn nữa từ chối người khác cứu mình ra.

Ở thế giới này, "kẻ làm hại" khiến Tần Tri mắc phải hội chứng Stockholm chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Tô.

Cậu chủ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, thân thể lại yếu ớt, ba ngày một bệnh nhẹ năm ngày một trận nặng, từ cấp một đến cấp ba đều được giáo dục tại nhà, lên đại học thì nghỉ học luôn. Có thể nói là được cả nhà cưng chiều nên tính cách nhõng nhẽo vô cùng, chỉ cần là đồ cậu ta thích thì không gì không có được.

Nhưng dù nhà họ Tô nhà cao cửa rộng quyền thế lớn thì cũng không thể nào một tay che trời. Khi cậu chủ nhỏ này thích phải người thừa kế chính thức nhà họ Tần, quấy khóc muốn ở bên đối phương, người nhà họ Tô cũng chỉ có thể cố gắng trấn an không để cậu làm ẩu.

Còn chuyện ở bên Tần Phong, đương nhiên là không thể nào.

Gia nghiệp nhà họ Tần lớn mạnh, thực lực không thua kém gì nhà họ Tô, thân là con trong ruột do người vợ hợp pháp của gia chủ nhà họ Tần sinh ra, Tần Phong từ bé đã được nuôi dưỡng với tư cách người thừa kế. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ thừa kế nhà họ Tần, đương nhiên phải cưới một người vợ môn đăng hộ đối.

Vì thân phận của Tần Phong mà cậu chủ Tô tan vỡ trái tim, quay sang tìm một thế thân, đó là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Phong, Tần Tri.

Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Tần là người cực kỳ đa tình, ngoại trừ một trai một gái do người vợ hợp pháp sinh ra thì con trai con gái riêng không phải hai mươi cũng đến mười mấy, mà trong số đám con riêng này, Tần Tri là người giống ông ta nhất.

Vừa hay Tần Phong trông giống cha mình vô cùng, dẫn đến khuôn mặt của hai anh em cùng cha khác mẹ Tần Tri và Tần Phong giống nhau đến ba bốn phần, nên ai nhìn vào cũng tưởng họ là anh em ruột.

Vì có sự kiêu ngạo của tầng lớp con cháu nhà giàu, Tần Phong vô cùng ghét đứa em riêng trông giống mình đây, bí mật dùng rất nhiều thủ đoạn làm khó hắn, khiến Tần Tri từ sau khi tốt nghiệp đại học đi thực tập ở đâu cũng vô duyên vô cớ bị sa thải, cuối cùng chỉ có thể dựa vào những công việc lặt vặt để kiếm sống qua ngày.

Trong một lần ra ngoài chơi tình cờ gặp Tần Tri, cậu chủ Tô không có được chính chủ sáng bừng mắt, nghĩ cách để khiến tên thế thân này về bên mình.

Song cậu ta vừa có tâm tư dùng người ta như thế thân vừa chê Tần Tri kém quá xa Tần Phong, hết sức coi thường Tần Tri, thái độ không mấy thân thiện với người ta, luôn tìm cách dày vò hắn, trút hết tất cả sự oán hận vì không thể có được Tần Phong lên người Tần Tri.

Suy cho cùng, Tần Tri cũng chỉ là thanh niên non nớt mới ra trường, vốn bị anh cả tra tấn mà chịu áp lực rất lớn, lại còn bị cậu chủ nhỏ này dày vò, hơn nữa giữa lúc đó mẹ bỗng qua đời khiến hắn bị đả kích lớn, lá chắn trong lòng sụp đổ, sinh ra tình cảm con tin với cậu chủ Tô, cũng chính là hội chứng Stockholm.

Mà cậu chủ họ Tô này chính là nhân vật cậu đóng vai ở thế giới này, hơn nữa còn vừa khéo cùng họ tên với cậu, Tô Đoạn.

Theo hệ thống giải thích, đây là vì để Tô Đoạn hòa nhập tốt hơn, mỗi một thân phận cậu xuyên qua đều sẽ trùng tên trùng họ với cậu.

Tô Đoạn một lời khó nói hết: "... Cảm ơn nha." Mặc dù cậu không muốn đặt mình vào một người có vẻ tâm thần không bình thường như vậy.

Hệ thống: "Đừng khách sáo, nhiệm vụ của tôi chính là giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ hãy cố lên nha!"

Tô Đoạn: "..."

Vì đây là thế giới đầu tiên, để cho cậu làm quen với tiết tấu nhiệm vụ, độ khó của thế giới này rất thấp, lúc Tô Đoạn vào đây thì Tần Tri cũng vừa mới đến nhà Tô, ngay cả mặt nguyên thân cũng chưa từng gặp, những chuyện trong cốt truyện chưa kịp xảy ra.

Vì chưa mắc bệnh, thế nên điểm chữa trị ban đầu của Tần Tri cao đến 50 điểm, chỉ cần Tô Đoạn loại bỏ hết tất cả nguy cơ mắc bệnh của hắn thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.

♥ ♥ ♥

Sau khi thăm dò gọi Tần Tri, Tô Đoạn phát hiện mục tiêu trước mắt cứng đờ trong chốc lát.

Có điều cậu không quan tâm Tần Tri có cứng đờ hay không, sau khi trò chuyện với hệ thống xong lại đắm chìm vào cảm xúc mới lạ lần đầu tiên nói chuyện.

Giọng nói thiếu niên trong trẻo dễ nghe, khiến người ta rất thích nghe, nhưng Tần Tri như nghe ra sự uy hiếp trong tiếng gọi ấy, yết hầu bất giác lên xuống hai lần, giọng căng thẳng: "... Vâng, cậu chủ có gì dặn dò?"

Trước khi nhận công việc này, hắn từng nghe nói người mình phải phục vụ tính nết rất tệ, thường xuyên nổi giận vô cớ, không hài lòng là lập tức đuổi việc.

Con trai út của một gia đình giàu có, tướng mạo tinh xảo nhưng sức khỏe không tốt, được cả nhà nâng niu che chở trong lòng bàn tay, có thể tưởng tượng cậu được nuông chiều tùy hứng đến nhường nào.

Hôm qua hắn mới đến nhà Tô, cũng đã nghe vài người hầu kể về vài "Sự tích huy hoàng" của cậu chủ nhỏ. Ngay trước khi y vào phòng, quản gia đã nghiêm túc dặn dò hắn phải cẩn thận, không nên chọc giận cậu chủ.

Thế nhưng cậu chủ nhỏ không hề có đâu hiệu tức giận, rũ đôi mắt đen láy ướt át bình tĩnh nhìn hắn rồi nhanh chóng quay sang một bên, vốn chẳng để ý hắn hỏi gì, như thể vừa rồi bất chợt muốn gọi tên hắn thế thôi.

Tay Tần Tri khựng lại, thấy người ấy không đáp nên từ từ cài cúc áo cho cậu chủ nhỏ.

Hầu hạ Tô Đoạn mặc quần áo xong, Tần Tri tự giác lui ra ngoài.

Tần Tri vừa đi, Tô Đoạn lập tức thả lỏng thân thể đang căng chặt, mất hình tượng dựa vào đầu giường nghỉ một lúc, sau đó điều khiển thân thể của mình vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Đến khi cậu có thể xuống lầu ăn thì đã là chuyện của hai mươi phút sau.

Hai năm nay cha mẹ Tô đều làm việc ở chi nhánh nước ngoài của công ty, rất ít khi về nước chứ đừng nói chi là về nhà, người anh cả duy nhất của Tô Đoạn cũng hay ở công ty, bận tới nỗi chỉ muốn phân thân thành hai người, một tuần khó khăn lắm mới về nhà được một hai ngày.

Vì thế nhà Tô to đùng thế này thường chỉ có một cậu chủ nhỏ ốm yếu bệnh tật cùng một đám người hầu chỉ dám cúi gầm mặt, ngay cả một người để tán gẫu cũng không có.

Tô Đoạn vịn lan can cầu thang, tốc độ chậm chạp như người già đi xuống lầu, rồi cũng chậm rãi ngồi xuống bàn ăn.

Thấy dáng vẻ chậm như rùa của cậu, quản gia quan tâm hỏi cậu có khó chịu ở đâu không, bị Tô Đoạn trả lời có lệ rằng "chưa tỉnh ngủ".

Quản gia không hỏi nữa, im lặng dọn chén đũa cho cậu, Tần Tri thì bưng bữa sáng từ trong phòng bếp ra, cẩn thận đặt trước mặt Tô Đoạn, sau đó lẳng lặng đứng sang một bên.

Cả phòng ăn có ba người, chỉ có một mình Tô Đoạn ngồi.

Vì hệ thống khẳng khái tặng một nửa điểm chữa bệnh, thế nên nhiệm vụ này thoạt trông không khó, nhưng trên thực tế, Tô Đoạn vẫn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ thì đã gặp một vấn đề khó khăn: Cậu không thể kiểm soát thân thể.

Tất nhiên cũng không biết dùng đũa.

Một cây linh thảo mấy ngàn năm không biết nói không biết cử động, tự dưng có tay có chân có thể động đậy, thật sự không thể thích nghi chỉ sau một đêm được.

Nhìn chằm chằm chén đũa trước mặt, Tô Đoạn không khỏi rơi vào trầm tư.

Do dự mười mấy giây, cuối cùng cậu cẩn thận chọn cái thìa có vẻ dễ sử dụng nhất.

Ngay khi cậu vừa cầm thìa lên chuẩn bị ăn thì một người hầu tiến vào thì thầm gì đó bên tai quản gia, quản gia báo một tiếng với Tô Đoạn rồi nhanh chóng rời đi.

Quản gia theo người hầu đó ra ngoài, trong phòng ăn chỉ còn lại Tô Đoạn và đối tượng cần chữa bệnh của cậu - Tần Tri.

Quản gia rời đi, Tần Tri rũ mắt không biết đang nghĩ gì, cằm cứng đờ, Tô Đoạn không thèm để ý đối tượng chữa bệnh có vẻ cảm xúc không ổn này, cẩn thận cầm cán thìa, tập trung nếm thử bữa ăn đầu tiên làm con người.

Đây là lần đầu tiên cậu ăn đồ ăn của loài người, vị giác nơi đầu lưỡi cảm nhận được mùi vị phong phú, khác hẳn với vị ngọt lành của nước linh tuyền.

... Không quen cho lắm, nhưng cảm giác không tệ chút nào, Tô Đoạn liếm thìa, nghĩ vậy.

Dạ dày của thân thể này không tốt, nên quản gia áp dụng chế độ ăn uống rất nghiêm ngặt, bữa sáng vô cùng thanh đạm.

Nhưng tuy là vậy, có lẽ vì ngày hôm qua sau khi xuyên qua tâm trạng khó bình tĩnh, buổi tối không chú ý giữ ấm nên nhiễm lạnh, vừa ăn vài miếng, Tô Đoạn bỗng cảm thấy dạ dày đau đớn khôn xiết, giống như bị một bàn tay to lớn nắm chặt vậy.

Hai tay cậu mất đi sức lực, chiếc thìa do cậu cầm không thạo đụng vào mép chén phát ra tiếng giòn vang, nước canh trong chén văng đầy ra bàn, cả người cậu co quắp vì đau đớn.

Không phải Tô Đoạn yếu ớt mà là bản thân thân thể này không thể chịu đau, huống hồ cậu vẫn chưa quen dùng cơ thể loài người, trong lúc nhất thời không khống chế được phản ứng bản năng.

Quản gia không ở đây, Tần Tri do dự vài giây, thấy thân thể ngã sang bên cạnh sắp trượt khỏi ghế, đôi ngươi hơi co lại, theo bản năng đưa tay ra đỡ.