Vừa dứt lời, người đàn ông trung niên biết mình hơi kích động.
Ở nơi đông đúc như bệnh viện mà gã lại hét lên như vậy, chẳng phải quá thu hút sự chú ý của người khác ư?
Dù sao nhà họ Hà cũng từng thuộc giới nhà giàu, lúc trẻ gã cũng là một người cao quý, giờ lại giống như họ hàng nhà quê đến đây nhận người thân, bị truyền đi thì sao?
Giấu đi cảm xúc quá đỗi thiết tha trong mắt, nhớ lại một thời huy hoàng của gia tộc, trong lòng người đàn ông trung niên dâng lên cảm giác xấu hổ.
Gã cứ ngỡ rằng câu nói của mình sẽ thu hút sự chú ý của đám đông, nhưng thực tế, ngoài người phụ trách thủ tục bên phía cảnh sát lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn thắc mắc thì còn lại không ai thay đổi vẻ mặt, ngay cả thanh niên thanh niên tuấn tú được Nghiêm Thâm nắm tay cũng chỉ ngẩng lên nhìn gã một cái, đôi mắt đen lạnh nhạt lướt qua người gã.
- Gã không biết rằng mặt đanh lại này chính là biểu hiện cao nhất của thanh niên về không hài lòng, người đàn ông trung niên vô thức nghĩ thường ngày cậu cũng vậy.
Người đàn ông trung niên: "..."
Chẳng biết cớ sao không ai để ý đến gã thì gã càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Mấy vệ sĩ cao lớn trái lại đều chú ý gã, chỉ là ai nấy trông đều dữ dằn, ánh mắt không thân thiện, áp lực rất lớn khiến người đàn ông trung niên cảm thấy lạnh sống lưng, không dám tiến tới gần hơn.
Gã không tiến tới, những vệ sĩ cũng không chủ động làm phiền gã, hai bên cứ thế giằng co.
Người đàn ông mặc âu phục xám đậm, giống hệt tình nhân của chị gái năm xưa như không nghe thấy lời gã nói, thậm chí không thèm liếc nhìn gã một cái, nghiêng đầu nói vài câu với trợ lý bên cạnh.
Hắn trông giống hệt người thừa kế nhà họ Nghiêm năm đó, nhưng gương mặt của cháu trai gã trông hờ hững lạnh nhạt hơn, khí thế cũng mạnh mẽ hơn người đàn ông phong lưu đa tình, thường mang nụ cười lãng tử kia.
Còn thanh niên tuấn tú mà cháu trai gã đang nắm tay chắc là người tình của hắn?
Người đàn ông trung niên thầm nghĩ cháu trai của gã ở nước ngoài học được cách chơi đàn ông rồi.
Nghiêm Thâm nom không muốn nhận nhà họ Hà, đây cũng là điều khó tránh khỏi, dẫu sao sau này chị gái gã tâm thần không ổn định, lúc phát điên thì coi ai cũng như kẻ thù giết cha, gặp ai cũng gây họa, ngay cả một người đàn ông trưởng thành như gã cũng bị tát vài cái không kịp trở tay, huống chi là một đứa trẻ không có sức phản kháng.
Bị tra tấn như thế, là ai cũng sẽ hận, sao còn nổi tình cảm mẹ con chứ? Không có tình cảm với nhà họ Hà cũng là rất bình thường.
Nhưng may mà người ngược đãi Nghiêm Thâm năm xưa chỉ có người chị gái bị tâm thần của gã, tuy nhà họ Hà không giúp Nghiêm Thâm, nhưng cũng không tiếp tay cho ác, vẫn còn cơ hội hàn gắn quan hệ.
Gia đình họ nhất định phải nắm lấy cơ hội này!
Suy nghĩ này xoay vòng trong đầu, trên mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ áy náy muốn nói lại thôi, cố tình hạ mình thấp, đầy vẻ áy náy gọi Tiểu Thâm.
Nhưng Nghiêm Thâm vẫn chẳng đoái hoài đến gã, đôi mắt đen lạnh lẽo lướt qua người gã, lạnh nhạt như đang nhìn một vật vô tri vô giác.
Không khí lạnh lẽo như ngưng tụ lại.
Một lúc sau, vẫn là viên cảnh sát ho nhẹ một tiếng, mở lời, phá vỡ bầu không khí ngày càng xấu hổ: "Thưa ông, ông là người nhà của bà Hà?"
Người đàn ông trung niên vội lấy chứng minh thư ra, trên khuôn mặt sượng trân kéo ra nụ cười: "Phải phải, đồng chí cảnh sát, tôi là em trai của chị ấy, ban ngày nhà có việc bận, mãi bây giờ mới có thời gian đến... Nhận người, xin lỗi."
Thật ra chẳng phải bận việc gì, mà là trong gia đình không ai muốn đến nhặt xác của kẻ tâm thần gây họa cho cả gia đình, sau khi nhận được điện thoại yêu cầu đến nhận thi thể của cảnh sát thì đều đùn đẩy lẫn nhau, cuối cùng lấy lý do gã từng được chị gái giúp đỡ nhiều nhất, nhất trí đẩy việc xui xẻo này cho gã.
Vốn dĩ gã không muốn đến, nghĩ rằng có thể trì hoãn thì trì hoãn, đợi có thời gian rồi đưa người đi hỏa táng.
Chỉ là buổi chiều khi đang làm việc, gã sực nhớ ra một câu chuyện nghe từ rất lâu của chị.
Đó là khi Nghiêm Thâm vừa được cha ruột đón đi, người đàn bà bị tình nhân ruồng bỏ và mất con đã phát điên chưa từng thấy, tìm đến nhà họ Hà khóc lóc nhờ họ giúp đỡ đưa con về.
Nhưng họ biết tìm ở đâu đây? Nhà họ Hà đã bị cha ruột của Nghiêm Thâm làm cho điêu đứng, không còn dám chọc giận người đó nữa. Với cả nói thật thì họ cũng không có khả năng đó.
Người đàn bà lảm nhảm một đống điều, người phụ nữ đã làm vô số chuyện sai trái nửa đời trước sau khi tự tay đánh mất con mình, bấy giờ mới hối hận, bắt đầu không ngừng ăn năn sám hối.
Bà nói năng lộn xộn, câu trước câu sau không liên kết khiến người nhà họ Hà không kiên nhẫn nghe. Chỉ có gã vì còn chút tình xưa nghĩa cũ mà nghe một lúc.
Hầu hết đã quên sạch, chỉ có một câu còn nhớ mang máng.
"Phải để lại cho Tiểu Thâm chút đồ... Sau này nó về... Cưới vợ..."
Chính vì sực nhớ ra câu này nên gã mới vội vã đến ngay sau khi tan làm.
Cha của Nghiêm Thâm là một người rất hào phóng với tình nhân. Khi chị gã còn ở bên cha Nghiêm Thâm, quần áo, trang sức không thiếu thứ gì, thậm chí còn được tặng một chiếc xe thể thao trị giá hàng triệu. Sau đó khi cha Nghiêm Thâm về nước xử lý chuyện, còn để lại một khoản tiền lớn để nuôi con.
Những thứ đó đều nằm trong tay chị gã!
Không biết qua hơn hai mươi năm, còn lại bao nhiêu...
Nhưng có còn hơn không. Nghĩ vậy, gã vốn không muốn đi kéo xác mới tích cực đến bệnh viện như vậy.
Kết quả là bất ngờ gặp Nghiêm Thâm, còn rõ là phát đạt!
Cảnh sát xác minh thân phận của gã nói: "Xin lỗi ông Hà, ông đến muộn rồi. Vị này là con trai duy nhất của bà Hà, theo quy định, anh ta có quyền đưa bà Hà đi hơn ông."
Gã đàn ông hoảng hốt, suýt thì buộc miệng hỏi vậy tài sản của chị tôi để lại thì sao?
Nhưng nghĩ lại, Nghiêm Thâm trông còn sáng sủa hơn cả cha của hắn ngày trước, có lẽ gia tài đã tăng lên không biết bao nhiêu, gã không thể có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nghĩ đến tài sản không biết còn lại bao nhiêu của chị.
Nếu có thể hàn gắn quan hệ với người cháu này, dù Nghiêm Thâm chỉ vô tình để rơi ra chút gì cũng đủ cho gã sống sung túc nửa đời sau.
Nhưng có một điều khá lạ là Nghiêm Thâm quay về lo liệu cho mẹ mình, thật ngoài dự đoán của gã.
Theo những gì Nghiêm Thâm bị ngược đãi lúc nhỏ, quan hệ giữa hắn và mẹ chắc chắn không tốt, giờ lại đến bệnh viện nhanh như vậy, chẳng lẽ qua bao nhiêu năm lại chợt nhớ đến tình mẹ con?
... Dù sao thì điều này với nhà họ Hà chắc chắn có lợi.
Suy nghĩ một hồi, gã đàn ông nói: "Không sao không sao, đều là người nhà, ai nhận cũng như nhau. Cậu xem, tôi có thể nói đôi điều với cháu tôi không?"
Cảnh sát không đồng ý ngay mà quay đầu nhìn biểu cảm của Nghiêm Thâm, trưng cầu ý kiến của hắn. Từ thái độ khác nhau của hai người, anh cũng đoán được mối quan hệ gia đình này không hòa hợp lắm.
Lần này biểu cảm của Nghiêm Thâm cuối cùng cũng thay đổi, hắn khẽ gật đầu với cảnh sát, ra hiệu được.
Cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có gì thì mau nói đi ạ, công việc của chúng cháu cũng bận rộn lắm ạ."
Gã đàn ông đáp lời, mắt liếc nhìn đám vệ sĩ như hổ đang rình mồi, vừa lo sợ vừa đi đến gần Nghiêm Thâm, nhưng bị khí thế lạnh lẽo của người cháu áp đảo, không dám đến quá gần.
Gã nuốt nước bọt, nói những lời vừa chuẩn bị trong đầu mấy lần: "Tiểu Thâm à, bài vị của mẹ con phải nhập vào nhà thờ tổ của nhà họ Hạ mới viên mãn, chị ấy dưới suối vàng mới an lòng. Nhân dịp này con cũng hãy về thăm nhà, tâm nguyện lớn nhất của mẹ con lúc còn sống là được gặp lại con một lần, giờ con về tiễn mẹ, tâm nguyện của mẹ con cũng coi như viên mãn. Còn nữa, mẹ con để lại cho con mấy thứ..."
Nghiêm Thâm im lặng nghe gã nói hết, không bày tỏ ý kiến gì nhưng khí lạnh trên người càng lúc càng rõ rệt, làm gã đàn ông trung niên không đoán ra thái độ của hắn, giọng nói không tự chủ nhỏ dần.
Nghiêm Thâm chưa mở miệng thì đã có một giọng nói trong trẻo và nghiêm túc ngắt lời gã.
"Thưa ông, bây giờ là xã hội pháp trị, không thể nghe theo phong tục mê tín phong kiến được, cảnh sát còn đang đứng đây nhìn đấy ạ."
"..."
Viên cảnh sát giật mình, vội dời tầm mắt, giả vờ chăm chú quan sát bức tường hành lang bệnh viện.
Anh chỉ muốn lặng lẽ hóng hớt thôi, không muốn bị kéo vào đâu.
Gã đàn ông nhìn về phía người vừa nói.
Người nói là chàng trai mảnh khảnh được Nghiêm Thâm dẫn theo, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, đôi mắt đen láy to tròn và trong trẻo, giọng nói cũng rất êm tai, chỉ là tính tình có vẻ không tốt lắm, từ khi gặp mặt đến giờ luôn đanh mặt, vừa mở miệng đã nói những lời thiếu tôn trọng người lớn.
Chẳng biết lấy đâu ra tự tin mà nói thế, thật thiếu giáo dục.
Bị một tình nhân nhỏ tuổi hơn chặn họng khiến mặt gã đàn ông trung niên biến sắc, nhưng gã vẫn nhớ việc cấp bách hiện giờ là hàn gắn quan hệ với Nghiêm Thâm, cuối cùng vẫn dịu xuống, nhẹ nhàng khuyên lơn: "Đây là truyền thống hàng nghìn năm, chỉ những người không có gốc mới không vào nhà thờ tổ của gia tộc, cậu nói vậy chẳng phải khiến Tiểu Thâm bất hiếu-"
"Ông Hà." Nghiêm Thâm yên lặng nghe một lúc lâu đột nhiên mở miệng: "Người thương tôi nói đúng, bây giờ là thời đại mới, đừng theo lối cũ của thế hệ trước, tôi sẽ tự lo liệu hậu sự của mẹ, không cần ông bận tâm."
Nghe Nghiêm Thâm nói vậy, tim người đàn ông trung niên chợt trĩu xuống.
Gã chẳng còn tâm trí để nghĩ đến cách gọi đặc biệt mà Nghiêm Thâm dành cho chàng trai, sự dứt khoát trong lời nói của Nghiêm Thâm thể hiện rõ rằng hắn không định nhận thân với nhà họ Hà, khiến gã không biết phải nói gì nữa.
Sau một lúc ngơ ngác, gã vội vàng cầu cứu viên cảnh sát đang quan sát bức tường bên cạnh: "Đồng chí cảnh sát, đây là chị tôi, các cụ trong nhà đang chờ đưa chị vào nhà thờ tổ, sao có thể để chị ấy ở bên ngoài được..."
Cảnh sát bị gọi tên đành phải rời mắt khỏi bức tường, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc đọc khẩu hiệu tuyên truyền chống mê tín phong kiến: "...Ông Hà, thời buổi này rồi thực sự không nên có tư tưởng phong kiến. Chúng ta phải loại bỏ những ràng buộc không cần thiết của thời xưa, giải phóng tinh thần con người, dù sao con người cũng phải tiến bộ theo thời đại mà."
Địa vị của quý ngài Nghiêm Thâm đây rất lớn, cấp bậc của anh thấp, không tiếp cận được thông tin về vị này, nhưng từ thái độ cẩn trọng của cấp trên khi cử anh đến làm thủ tục, anh có thể đoán sơ sơ được sức nặng của Nghiêm Thâm.
Với lại người ta làm thủ tục hoàn toàn hợp pháp, là con của người đã khuất, hắn có quyền ưu tiên nhận thi thể so với các thân nhân khác. Luật pháp không quy định người chết phải vào nhà thờ tổ của gia tộc, nhà họ Hà không có lý do hợp lý để ngăn cản Nghiêm Thâm đưa thi thể đi.
Gã đàn ông nghe cảnh sát đánh trống lảng càng sốt ruột, định nói thêm gì đó thì cửa nhà xác mở ra, một chiếc giường di động được đẩy ra ngoài, thi thể đã được che kín.
Mọi người nhường đường để giường di động đi qua.
Thi thể đã được đưa đi, Nghiêm Thâm tự nhiên cũng không có lý do gì để ở lại.
Nghiêm Thâm vuốt lại lọn tóc bị vểnh lên trên đầu Tô Đoạn không biết từ lúc nào, trước khi rời đi, hắn liếc nhìn gã đàn ông trung niên lần cuối, lời nói ra như tảng băng lạnh giá: "Nếu mẹ tôi còn sống, chắc bà cũng không muốn vào nhà thờ tổ nhà họ Hà."
Việc nào ra việc đó, mẹ hắn không làm tròn bổn phận của một người mẹ với hắn, đó là ân oán giữa họ. Nhưng nhà họ Hà cũng chưa từng làm điều gì tốt đẹp với mẹ con họ.