Nói đi là đi, hôm nay cũng không có việc gì quan trọng, Nghiêm Thâm gọi cho luật sư một cuộc điện thoại, rồi bảo tài xế quay vòng, đi thẳng đến ngân hàng.
Do có mối quan hệ quen biết, chưa đầy nửa giờ sau, hai người đã lấy được đồ mà mẹ Nghiêm Thâm để lại trong két sắt ngân hàng.
Đồ không nhiều lắm, lại vụn vặt, vì có nhiều người ở đây nên Nghiêm Thâm không kiểm tra kỹ, vội vàng để trợ lý thu hết vào một cái hộp nhỏ rồi đem đi.
Tô Đoạn chỉ lờ mờ nhận ra trong đó có một viên đá xanh lục giống ngọc bích, một bức thư, một cuốn album, và một miếng kim loại cũ.
Hai người nhanh chóng mang những thứ này về nhà.
Sau khi về nhà, Nghiêm Thâm không vội mở hộp mà đặt nó lên bàn. Các khớp tay thon dài gõ nhẹ lên hộp, nhìn chằm chằm một lúc rồi quay sang Tô Đoạn, nói: "Để tôi kể cho em nghe một câu chuyện, muốn nghe không em?"
Tô Đoạn đang chăm chỉ pha trà. Cậu pha trà hoa cúc trắng Hàng Châu (1) và cúc nụ (2), những bông hoa nhỏ màu vàng cam được nước sôi ngâm, không lâu sau nở ra những cánh hoa nhỏ nhưng tinh mịn, nổi trên mặt nước như đang sống lại vươn mình ra. Nước trà bị hoa nhuộm ngả sang vàng nhạt, phản chiếu trong suốt và rõ ràng trong ly thủy tinh, không hề vẩn đục, nhìn thôi cũng thấy rất ngon.
(1) Mình thấy cúc này nó giống cúc vàng sao á
(2)
Trà hoa cúc nhẹ nhàng giải nhiệt, Tô Đoạn cảm thấy bây giờ Nghiêm Thâm rất cần nó.
Tô Đoạn đẩy ly trà hoa cúc vừa pha đến chỗ Nghiêm Thâm, những bông hoa nhỏ bên trong đong đưa theo động tác của cậu như những con sứa mềm mại, "Em muốn nghe, uống nước đi anh."
Ngón tay Nghiêm Thâm chạm vào ly nước, cậu bỗng nhớ ra đó, vội vàng bổ sung: "Đợi một lát đã, uống bây giờ sẽ bị bỏng lưỡi."
Nghiêm Thâm gật đầu đáp ừ, cũng pha cho Tô Đoạn một ly hoa cúc nhỏ, đặt trước mặt cậu rồi mới bắt đầu kể chuyện.
Tô Đoạn đã đọc qua trong hồ sơ do hệ thống cung cấp về câu chuyện mà Nghiêm Thâm kể, nhưng cảm giác khi nghe chính người đàn ông kể khác hoàn toàn với việc mình tự đọc. Dù người đàn ông đã lược bỏ nhiều phần quá đỗi thê thảm, nhưng nghe đến nửa chừng, Tô Đoạn vẫn không kìm được rơi nước mắt lã chã.
Nghiêm Thâm khựng lại, tiến lại gần hơn, khom lưng dùng khăn giấy lau đi những giọt nước trong suốt bên khóe mắt Tô Đoạn, miệng còn dỗ dành: "Đoạn Đoạn ngoan."
Dù bề ngoài trông mạnh mẽ, nhưng trong lòng mỗi người đều có những nơi chỉ cần chạm vào là đau. Hồi tưởng lại những chuyện không vui này, tâm trạng hắn cũng không tránh khỏi u sầu.
... Ai ngờ Tô Đoạn vừa khóc, những cảm xúc u sầu đó như quả bóng bị chọc thủng, tan biến hết sạch.
Tâm trạng trở nên bình tĩnh đến lạ, thậm chí còn có gì đó mềm mại lọt vào lòng hắn, như khi hamster làm ổ bị gió thổi đi một mớ bông mịn, nhẹ nhàng lăn vào lòng hắn.
Bé hamster vừa khóc vừa nấc, khăn giấy thấm ướt nhẹp không lau hết nước mắt, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương, ai không biết còn tưởng cậu mới là người có tuổi thơ bất hạnh kia.
Nghiêm Thâm dỗ dành mãi thì Tô Đoạn mới thôi khóc, chỉ là vẫn còn khẽ nấc.
Nghiêm Thâm xoa gò má mềm mại của cậu vỗ về, muốn nhét hạt dưa vào miệng cậu để lấp kín miệng, "Không kể nữa, tụi mình đi ngủ."
Tô Đoạn ấn mũi, rồi lắc đầu nói: "... Đừng mà, anh kể tiếp đi."
Nghiêm Thâm không còn nhiều hứng kể chuyện nữa.
Vài phút trước hắn rất muốn kể.
Những chuyện hắn vẫn luôn giấu kín, không kể cả với bác sĩ tâm lý của mình, nhưng sau khi Tô Đoạn nói với hắn "anh vui lên đi mà", đầu hắn bỗng không kiềm được muốn kể hết những chuyện này cho hamster nhỏ của mình.
Giống như bao người bình thường khác, hắn cũng có những niềm vui nỗi buồn. Khi chịu ấm ức khó kể với ai cũng muốn được cảm thông, được an ủi.
... Nhất là được người mình quan tâm.
Mong muốn thầm kín này đã chôn giấu trong lòng hắn không biết bao lâu, cuối cùng sau gần hai mươi năm đã mọc lên một mầm nhỏ.
Mà người hắn quan tâm đã cho hắn phản hồi ngoài dự đoán.
Sao lại mềm yếu thế này chứ-
Khi lau nước mắt cho Tô Đoạn, Nghiêm Thâm không rõ cảm giác trong lòng mình là gì, dường như bỗng nhiên trở nên trống trải, nhẹ bẫng, nhưng lại hết sức nhẹ nhõm, trong đầu không còn nghĩ đến những chuyện quá khứ nữa.
Khác với cố quên đi trước đây, lần này hắn có dự cảm rằng mình thực sự không còn bận tâm nữa.
Những điều càng trốn tránh và chôn vùi thì càng đâm rễ sâu trong lòng. Khi một ngày nào đó chợt có sự thôi thúc muốn lôi ra xem, nó lại bất ngờ bị ánh nắng bên ngoài thiêu đốt, gió thổi qua liền tan thành tro bụi.
Thay vì bận tâm những chuyện đã qua, tốt hơn là làm sao dỗ dành hamster nhỏ bên cạnh mau nước mắt.
Nghiêm Thâm vứt tờ khăn giấy ướt nhẹp, rút thêm một tờ mới lau mũi cho Tô Đoạn.
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Nghiêm Thâm tăng 10 điểm. Tổng điểm hiện tại là 90. Xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"
Tô Đoạn nấc cụt, nâng ly trà trên bàn lên uống.
Nghe hắn kể mà cậu tức lắm, người làm cậu tức giận dẫu sao cũng là mẹ ruột của Nghiêm Thâm, cậu không thể oán trách trước mặt Nghiêm Thâm, khiến cơn giận bị đè nén trong ngực rồi lại không giải tỏa đi đâu được. Đáng lẽ Nghiêm Thâm phải tức giận nhất lại không hờ hững, còn rảnh rang lau nước mắt và mũi cho cậu.
Nghiêm Thâm chưa dùng đến trà hoa cúc cậu chuẩn bị thì chính cậu đã uống trước.
Nhưng khi nước trà vào miệng, biểu cảm của Tô Đoạn lập tức trở nên kỳ quặc, mắt mở to, trông rất ngạc nhiên.
Nước trà quá nóng, dù đã để nguội vài phút cũng chưa hạ đến nhiệt độ vừa uống, chiếc lưỡi nhạy cảm của Tô Đoạn không uống được đồ nóng, một ngụm đã làm cậu tỉnh cả người, hết cả nấc cụt.
Nghiêm Thâm thấy vậy bèn biết cậu bị bỏng, nhíu mày, vội nắm cằm cậu bảo mở miệng: "A- Há miệng nào, thè lưỡi ra tôi xem."
Tô Đoạn phối hợp thè lưỡi ra, đầu lưỡi có chút đỏ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Nghiêm Thâm nhìn một lát mới thả cằm cậu ra, hỏi: "Đau không em?"
Đầu lưỡi bị bỏng khẽ di chuyển trong miệng hai lần, có hơi trướng đau, vị giác ở đó dường như không còn nhanh nhạy nữa, nhưng triệu chứng rất nhẹ, Tô Đoạn thành thật đáp: "Hơi hơi ạ."
Nghiêm Thâm đưa cho cậu một ly nước mát để cậu ngậm một lúc. Sau đó Nghiêm Thâm ngậm đầu lưỡi của cậu, nếm được vị đắng nhẹ, kiểm tra nhiệt độ của nó so với các chỗ khác không chênh lệch nhiều mới yên tâm, dặn dò cậu: "Lần sau không được hấp tấp như vậy nữa."
Tô Đoạn ừ ừ hai tiếng, giục hắn kể tiếp "câu chuyện" dang dở.
Nghiêm Thâm không còn nặng lòng với quá khứ như trước, nhưng Tô Đoạn muốn nghe, hắn kiên nhẫn kể lại.
Lần này hắn cẩn thận hơn, thấy Tô Đoạn đo đỏ mắt thì cúi xuống ngậm đầu lưỡi cậu, nói là kiểm tra lưỡi cho Tô Đoạn, Tô Đoạn bị gián đoạn như thế đấy, cứ ngơ ngác há miệng cho hắn kiểm tra, không khóc nổi.
Đến khi Nghiêm Thâm kể xong, môi dưới của Tô Đoạn đã hơi sưng đỏ, mang chút quyến rũ sau khi bị trêu đùa.
Kể xong thì Nghiêm Thâm mở chiếc hộp nhỏ ra.
Bên trong có nhiều thứ vụn vặt, có cái đã trở nên cũ kỹ theo thời gian hơn hai mươi năm, nên Nghiêm Thâm chạm vào rất cẩn thận.
Nghiêm Thâm lấy từng thứ ra.
Thứ đầu tiên là thẻ học sinh hồi tiểu học của hắn, vì đã lâu năm nên bức ảnh trên đó đã vàng đi nhuốm màu năm tháng.
Tô Đoạn nhìn đăm đăm bức ảnh của Nghiêm Thâm khi mới khoảng mười tuổi, nhận xét: "Nhỏ quá à." Trông non nớt.
Hồi nhỏ khuôn mặt của Nghiêm Thâm đã thanh tú, hơn nữa vẻ mặt luôn nghiêm nghị kiệm lời, nhưng vì còn nhỏ lại còn trông rất đẹp nên vẫn khiến người ta yêu thích.
Món đồ thứ hai là một cuốn album, phần lớn là ảnh của Nghiêm Thâm trước ba tuổi, có cả ảnh chụp khi được một trăm ngày tuổi. Dù bây giờ Nghiêm Thâm trông cáo già là thế chứ khi còn là em bé cũng chỉ là một cậu nhóc mũm mỉm cởi truồng, nhưng hình như nghiêm túc hơn các em bé khác, trong ảnh cũng không cười, ngay cả cái cằm bầu bĩnh cũng toát lên vẻ lạnh lùng.
Tô Đoạn nhìn mà muốn... Nhéo.
Khi đó cha Nghiêm chưa về nước và chưa hoàn toàn cắt đứt với mẹ Nghiêm, nên bà vẫn kiên nhẫn với hắn, trong một số bức ảnh sẽ có bóng dáng của bà. Nhưng sau khi Nghiêm Thâm ba tuổi, ngoài bức ảnh thẻ học sinh kia ra thì không còn bức nào nữa.
Rõ là Tô Đoạn yêu thích quyển album này vô cùng, lật đi lật lại mãi. Nghiêm Thâm thấy cậu thích thế bèn tặng luôn cho cậu, bảo cậu mang về phòng từ từ xem.
Tô Đoạn lập tức vui vẻ đồng ý, ôm cuốn album cũ cười đến mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, như hamster nhỏ đắc ý vì được nhét đầy hạt dưa trong miệng.
✦✦✦
Hầu hết đều là những thứ nhỏ nhặt, đặc biệt nhất có lẽ là một bức thư và một miếng ngọc bích.
Mẹ Nghiêm đã viết bức thư này mười năm trước, lúc cầm lên tờ giấy phát ra tiếng như sắp rách. Nghiêm Thâm đọc xong không nói gì, gấp lại cất vào hộp.
Cuối cùng là miếng ngọc, màu xanh nhạt, tỏa ra ánh sáng trong trẻo, chất lượng tuyệt hảo, cầm trong tay cảm giác ấm áp.
Trong thư, mẹ Nghiêm nói đây là thứ bà có được thuở còn trẻ, bảo nếu Nghiêm Thâm tìm được cô gái mình yêu thì hãy tặng miếng ngọc này.
Nghiêm Thâm cầm miếng ngọc vuốt hai cái, hỏi Tô Đoạn: "Làm thành mặt dây chuyền nhé?"
Song Tô Đoạn không muốn lắm, tính cậu hơi nhỏ mọn, đã học được nhiều thói xấu của con người nên lòng dạ hẹp hòi đến tận trời xanh. Cậu tỏ rõ sự bài xích với người gây ra vấn đề tâm lý cho người yêu mình, tất nhiên không muốn nhận đồ của bà.
Tô Đoạn ôm album vừa lấy từ tay Nghiêm Thâm, nghĩ ngợi, rồi nỗ lực hết sức để nói uyển chuyển: "Em muốn đồ do chính tay anh tặng."
Nghiêm Thâm cũng chỉ hỏi vu vơ, không nhất thiết phải tặng đồ của mẹ cho cậu.
Không phải hắn không trân trọng Tô Đoạn, mà là hắn không quá quan tâm đến ai là chủ của mặt dây chuyền này.
Có những mối quan hệ một khi đã đổ vỡ thì sẽ mãi mãi đổ vỡ, bỏ lỡ cơ hội hàn gắn, dù sau này có tiếc nuối thì cũng không thể trở lại như lúc đầu.
"Vậy thì không làm nữa."
Tô Đoạn không muốn, Nghiêm Thâm bèn cất lại miếng ngọc và những món lặt vặt khác vào hộp, định bụng mang gửi lại két sắt ngân hàng.
Như nghĩ đến chuyện gì thú vị, hắn cười khẽ, mặt mày giãn ra, nói: "Được rồi, ngày mai sẽ đi chọn một viên ngọc, khắc cho em một con hamster nhỏ đeo lên cổ nhé."
Bé hamster đeo một hamster nhỏ hơn, nghĩ thôi đã khiến hắn không nhịn được cười.
Tô Đoạn thì không hiểu hắn cười gì, còn nghĩ chẳng lẽ Nghiêm Thâm thích hamster? Muốn nuôi một con hả?
Cậu có nên mua một con tặng Nghiêm Thâm không? Có lẽ sẽ làm hắn vui hơn.
Cậu không yêu cầu cao về trang sức, Nghiêm Thâm tặng gì cậu cũng thích nên nhanh chóng không còn xoắn xuýt nữa, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."