Nhận được câu trả lời chắc nịch, trong đầu Nghiêm Thâm tràn ngập hình ảnh bé hamster đeo thêm một con hamster nhỏ xíu, đến mức quên luôn cả những phiền muộn cuối cùng.
Hắn xoa nhẹ mái tóc mềm của Tô Đoạn, sau đó thử độ ấm của ly thủy tinh bằng mu bàn tay, xác nhận lần này nước hoàn toàn không nóng, thậm chí còn hơi mát rồi mới đưa đến môi Tô Đoạn, nói: "Uống chút nước đi."
Rơi nhiều nước mắt như thế, lúc này chắc đã khát rồi.
Một phần tâm trí Tô Đoạn vẫn đắm chìm trong "câu chuyện" mà Nghiêm Thâm kể, một phần lại nghĩ về chuyện Nghiêm Thâm sẽ tặng cậu mặt dây chuyền hình hamster, do đó giảm sự tập trung, không còn nhạy bén với mọi việc nữa, thế nên nghe Nghiêm Thâm nói vậy cậu theo quán tính há miệng, uống một ngụm trà.
Lần này nước không còn nóng, hương thơm và vị đắng hòa quyện vừa đủ, nước trà ấm áp chảy vào miệng, không quá nồng nhưng hương vị được cảm nhận rõ ràng trên đầu lưỡi.
Tô Đoạn nuốt ngụm trà, phát hiện có thứ gì đó mềm mềm nằm trong miệng, nhai thấy dai dai, nhưng vị đắng quá.
Đây là gì...?
Cảm giác hơi giống cánh hoa.
Cậu nhai hai cái, ý thức cũng dần tập trung lại, vài giây sau như nhận ra điều gì, bỗng mở to mắt, miệng không nhai nữa, cả khuôn mặt trở nên hết sức nghiêm trọng.
Khóe mắt liếc nhìn ly thủy tinh trước mặt, trong đó chứa những cánh hoa cúc nhỏ đã ngấm nước, phơi bày hết những cánh hoa của mình, Tô Đoạn chỉ thấy trước mắt tối sầm, như sắp trở thành một củ Phục Linh ngất xỉu.
Cậu tự tay pha trà hoa, còn định để Nghiêm Thâm uống, bản thân cũng đã uống hai ngụm-
Cậu đã làm cái gì vậy chứ?!
Có lẽ do thời gian làm người cũng đã vài trăm năm, không thể gọi là ngắn, với lại cuộc sống làm người sống động hơn nhiều so với khi là thực vật, nên thói quen và quan điểm sống của Tô Đoạn đã dần dần chuyển hướng về phía con người mà chính cậu không nhận ra.
Vừa rồi cậu toàn lo lắng cho Nghiêm Thâm, chỉ nhớ rằng trà hoa cúc có thể làm dịu lòng giải nhiệt, nhưng lại quên mất rằng hoa là một bộ phận không thể diễn tả được với thực vật.
Nhận thức này là bản năng với Tô Đoạn đã làm thực vật mấy ngàn năm, giống như con người cần ăn uống, nhưng trong một thời gian ngắn vừa qua, thế mà cậu lại quên hết những bản năng này...
Điều này chẳng phải chứng tỏ rằng cậu ngày càng thích nghi với thân phận con người của mình sao?
Tô Đoạn lơ mơ nghĩ.
Suy nghĩ có thể gần gũi hơn với con người, về lý mà nói thì đây vốn là một điều tốt, nhưng lúc này cậu đã hoàn hồn, miệng vẫn còn giữ cánh hoa đã nhai hai cái, cậu chỉ cảm thấy như xuất hiện một sự tàn nhẫn đến máu me nên theo bản năng đưa tay bảo vệ phần dưới của mình, cẩn thận bảo vệ hoa của mình.
Nghiêm Thâm cầm ly trà của Tô Đoạn lên, chỉ thấy nước trà màu vàng nhạt, trong suốt, thoạt nhìn không có gì đáng ngờ.
Khi hắn định uống thử một ngụm, Tô Đoạn đã tỉnh lại lập tức kéo tay hắn, năm ngón tay nhỏ nhắn yếu ớt nhưng lần này lại dùng sức khá lớn, khiến tay Nghiêm Thâm trượt trên bàn.
Tô Đoạn kéo tay hắn, đẩy hai ly trà hoa cúc trên bàn ra xa, lắc đầu ra hiệu Nghiêm Thâm không được uống, sau đó chạy đến thùng rác phèo phèo nhổ cánh hoa nhỏ xíu kia ra.
Sau đó nhắm mắt ngẩng đầu lên, nhăn mày, như thể nhìn thêm một chút vào thùng rác sẽ khiến cậu mất mạng.
Nghiêm Thâm: "..."
Nghiêm Thâm cũng đứng dậy đi đến, tưởng cậu không thoải mái, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng anh, lo lắng hỏi: "Hay ăn phải thứ gì không tốt rồi?"
Miệng Tô Đoạn vẫn còn đọng lại vị đắng của cánh hoa đồng loại, ngừng một chút, rồi mới chịu đựng mùi hương khiến cậu sắp ngất đến nơi, khẽ nhếch đầu lưỡi: "... Ăn phải cánh hoa."
"Cúc nụ biến chất ư? Sao lại khó chịu như thế? Để tôi xem nào." Nghiêm Thâm nắm má cậu, nhẹ nhàng bóp một cái làm Tô Đoạn mở miệng, nhưng miếng Tô Đoạn chẳng có dấu vết gì cả, không nhìn ra gì. Nhưng lạ là cái lưỡi nhỏ mềm mịn mà hắn quen thuộc lại rụt vào trong như hơi sợ hãi.
Nghiêm Thâm nhướng mày, không nhịn được cúi xuống mút một cái, đầu lưỡi ngay lập tức nếm được vị đắng.
Hắn nhận ra đây là vị đắng của cúc nụ, trà cúc sau khi pha loãng thì hương thơm và vị đắng kết hợp vừa đủ, nhưng nếu ăn mỗi cánh hoa thì chỉ có vị đắng.
Nghĩ đến khả năng nào đó, Nghiêm Thâm rút lưỡi ra, không chắc hỏi: "Bị đắng à?"
Tô Đoạn do dự vài giây, thuận thế gật đầu, ngoài lý do này ra, cậu không biết phải giải thích thế nào với Nghiêm Thâm.
Không thể nói rằng mình ăn phải phần đó của thực vật nên bị tổn thương tinh thần hơi nhiều được chứ?
Nhìn bé hamster nhà mình gục đầu ủ rũ, Nghiêm Thâm cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng nghĩ mãi không ra, chỉ đành nhéo nhẹ mũi cậu, thấp giọng nói: "Đúng là một bé yếu ớt mong manh."
Tô Đoạn tiếp tục cụp đuôi ủ rũ, cảm giác như linh hồn mình bị rút cạn: "..."
Nghiêm Thâm cúi người mở cánh môi cậu, đầu lưỡi từng chút một liếm đi vị đắng trong miệng cậu, cuối cùng ngậm lấy đỉnh môi* cậu mút hai cái rồi mới nói: "Sau này không được uống cúc nụ nữa, để xa xa ra."
*Cái phần môi hơi chu lên của môi trên í, mấy ní sờ thấy nào nhô lên là nó đó.
Miệng không còn mùi vị đáng sợ kia nữa, cuối cùng Tô Đoạn cũng nhẹ nhõm, cậu liếm cánh môi mình, đưa ra yêu cầu gần như vô lý: "... Vậy anh cũng không được uống."
Dù biết trong thế giới loài người, việc pha trà hoa là rất bình thường, nhưng hôm nay suýt nữa ăn phải cánh hoa cúc để lại trong cậu một ám ảnh quá lớn, Tô Đoạn nghĩ ngợi, cảm thấy mình tạm thời không muốn hôn người đàn ông có mùi trà hoa.
Tô Đoạn: "..." Hầy, sầu ghê nơi.
Nghiêm Thâm không đoái hoài, hắn không có sở thích đặc biệt gì về trà, phần lớn chỉ dùng để tỉnh táo thôi.
"Được, tôi cũng không uống, lần sau Hách Hữu đến, bảo cậu ấy mang hết trà cúc trong phòng làm việc đi." Nghiêm Thâm nói dối không chớp mắt: "Cậu ấy thích uống cái này."
Tô Đoạn: "..." Đây là sở thích kỳ cục gì thế.
♦♦♦
Hiệu suất của giám đốc Nghiêm luôn rất nhanh, nói sẽ làm mặt dây chuyền cho Tô Đoạn thì chẳng mấy chốc đã làm xong.
Nguyên liệu là một miếng ngọc điền hoàng, loại ngọc này có màu vàng đậm, sáng bóng gần như cam vàng là thượng hạng, khối ngọc dùng để làm mặt dây chuyền cho Tô Đoạn chỉ là màu vàng nhạt, chỉ có thể coi là ngọc điền hoàng hạng hai, nhưng khi cầm vào tay thì có cảm giác như mỡ, chất ngọc ấm áp nhẵn mịn, với lại điều hiếm lạ là màu sắc thay đổi dần đều hết sức quy luật, rất vừa ý Nghiêm Thâm nên hắn đã mua để làm mặt dây chuyền cho Tô Đoạn.
*Ngọc điền hoàng: Thứ ngọc có màu vàng được khai thai từ lớp các sâu hai mét dưới các cánh đồng lúa nước dọc hai bên sông Thọ Sơn tại huyện Thọ Sơn, thành phố Phúc Châu, và được đặt tên dựa trên màu vàng của nó. (Theo Baidu)
Hình dạng tổng thể của mặt dây chuyền là một bé hamster đang ôm hạt dưa ngồi trên đất. Bé hamster tròn vo như một quả cầu lông, bốn chân ngắn ngủn. Do chân sau quá ngắn nên chỉ có hai chân trước ôm hạt dưa nhỏ, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn về phía trước, trông như bị chủ bắt gặp đang ăn vụng vậy.
Sau khi nhận được mặt dây chuyền, Tô Đoạn ngắm nghía một lúc rồi chậm rãi nhận xét: "Con hamster này béo quá... Trông còn hơi ngốc nữa."
Nghiêm Thâm mặt không đổi sắc ừ một tiếng, nuốt lời định nói "khắc theo dáng em" vào bụng.
Tuy Tô Đoạn nói con hamster này vừa béo vừa ngốc, nhưng thực ra dù nhìn thế nào cậu cũng thấy nó dễ thương vô ngần.
Người thợ chạm khắc nhóc hamster này chắc chắn là một bậc thầy, chỉ với mặt dây chuyền nhỏ bằng hai ngón tay đã khắc nên dáng vẻ sống động như thật, nhìn từ xa giống hệt một con chuột hamster thật, nếu không chạm vào thấy cứng ngắc thì có lẽ Tô Đoạn đã nhầm không biết bao nhiêu lần rồi.
Người thợ chạm khắc còn khéo léo sử dụng sự thay đổi màu sắc tự nhiên của ngọc khiến phần lưng nối với đuôi của hamster đều là màu vàng nhạt, nhìn từ phía sau giống một miếng pudding mềm mại, nhưng mặt trước của hamster, trừ đầu là vàng nhạt ra thì phần cằm và bụng là màu trắng tinh, giống hệt với một loại hamster gọi là "hamster pudding".
Màu sắc ngọc tự nhiên, sự giao thoa giữa hai màu trắng và vàng hết sức tự nhiên, vừa vặn ở bên hông chuột hamster, như thể hình thành từ thiên nhiên, cho thấy tay nghề chạm khắc của người thợ đã đạt đến đỉnh cao nhường nào.
Ngọc điền hoàng mịn màng, trơn nhẵn như mỡ cừu, tự nhiên mang theo vẻ sang trọng, làm cho nhóc hamster bằng ngọc cũng bóng bẩy, rõ là luôn được người chủ yêu quý.
Trước khi ngủ, Nghiêm Thâm xâu một sợi dây đỏ, đeo mặt dây chuyền chuột hamster lên cổ Tô Đoạn, để cậu mang theo bên mình. Ngọc mịn màng như mỡ cừu, đeo bên mình rất thoải mái, tốt cho sức khỏe.
Tô Đoạn sờ sờ nhóc hamster ngốc trước ngực, chẳng biết sao thấy vui vẻ, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi Nghiêm Thâm, sau đó tựa đầu vào ngực hắn tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
♠♠♠
Mặt dây chuyền mới của Tô Đoạn vừa đeo được một tuần, bộ phim "Thành Ma" đã thông báo định ngày phát hành.
Buổi ra mắt được ấn định vào một dịp lễ tết có lượng người xem rất cao.
Thị trường điện ảnh vào dịp lễ tết chắc chắn cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng dưới tác động của mối quan hệ rộng lớn của nhà đầu tư nào đó, số suất chiếu của "Thành Ma" tại các rạp vẫn vô cùng khả quan, điều này khiến đạo diễn Tạ càng thêm quyết tâm bám chặt lấy nhà đầu tư này, nhanh chóng gửi thiệp mời buổi công chiếu đến hắn.
Tổ chức một buổi công chiếu nhỏ trước khi phim chính thức ra rạp là một trong những phương thức quảng bá phim phổ biến hiện nay. Các diễn viên chính thường sẽ có mặt tại buổi công chiếu, ai không có quan hệ thì đừng nghĩ tới việc vào được, nhất là buổi công chiếu của những bộ phim lớn, các nhà báo, nhà phê bình phim càng phải chen chúc để có thể tham dự.
Tuy nhiên, đối với những người đã đạt đến một tầm cao khác, dù mời họ cũng chưa chắc họ sẽ đến.
Không ngoài dự đoán, lời mời của đạo diễn Tạ đã bị nhà đầu tư từ chối thẳng thừng.
Lúc đầu đạo diễn Tạ hơi thất vọng vì không thể tạo mối quan hệ với đùi của mình, nhưng ngay sau đó lại nghĩ rằng vậy cũng tốt, ông chủ Nghiêm chỉ ra tiền chứ không ra tiếng, cũng không hứng thú với giới giải trí, đúng là mẫu nhà đầu tư lý tưởng trong mắt các đạo diễn.
Trong giới đầu tư hiện nay, không phải ỷ vào vốn đầu tư để nhồi nhét tình nhân nhỏ vào đoàn phim gây rắc rối, thì cũng là dốt đặc cán mai suốt ngày mà lại muốn chỉ đạo kịch bản, một người đỡ làm người ta lo như ông chủ Nghiêm thật hiếm có.
Song điều đạo diễn Tạ không biết là vào ngày công chiếu đầu tiên của "Thành Ma", vị nhà đầu tư "đỡ lo" đã từ chối lời mời dự buổi công chiếu lại dẫn theo ngôi sao nhỏ của mình đến rạp chiếu phim đông đúc để xem suất chiếu đầu tiên của "Thành Ma".