Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 129: Thế giới thứ năm (5)



CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Giang Thầm vẫn chưa phát triển hoàn toàn, cả năm trước lại luôn trong tình trạng ăn không đủ no, nên chỉ cao hơn Tô Đoạn nửa cái đầu.

Tuy cài cổ áo rất cao, nhưng khi Tô Đoạn vẫy cánh tay nhỏ ôm lấy cổ hắn, vô vàn sợi tóc mềm mại vẫn len vào cổ áo, cảm giác ngưa ngứa mát lạnh lan tỏa từ nơi tiếp xúc, tạo ra cảm giác tồn tại rõ rệt.

Trước giờ hắn chưa từng thân mật với ai như vậy, trước đó chỉ từng nắm tay thôi, thỉnh thoảng thiếu niên nhỏ sẽ giống như bé mèo con đến gần hắn, dụi vào vai hắn vài cái cũng đủ khiến hắn cứng người lại.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn ôm chặt người ấy vào lòng đến vậy.

Hương thơm của cậu bé trong lòng là hương cỏ tươi mát, chứa chút vị ngòn ngọt đăng đắng chỉ khi đến gần mới nghe thấy. Có lẽ do mỗi ngày đều uống một ly sữa lớn nên còn pha chút hương thơm nhẹ nhàng của sữa, như bánh sữa nướng mềm mại khiến người ta muốn đến gần cắn một miếng.

Tuy Giang Thầm có đôi chút khó xử và không quen khi thân mật với một sự sống khác như thế, nhưng nhiều hơn cả là cảm giác "thỏa mãn" đang lặng lẽ lan tỏa từ đáy lòng, khiến hắn mong sao có thể dựa vào nhau thế này mãi mãi.

Trong lòng hắn thở dài khe khẽ, chiếc lông vũ lơ lửng yên ổn rơi xuống đáy lòng không gợn sóng của hắn mà khẽ dấy lên chút gợn sóng khẽ khàng.

Ngay cả nhịp tim cũng trở nên rõ ràng hơn.

Chỉ cần là sinh vật có nhu cầu tình cảm thì sẽ cần sự tiếp xúc cơ thể gần gũi để gắn bó tình cảm.

Với những đứa trẻ thì càng như thế, chỉ khi nhận được tình thương thì mới có thể lớn lên khỏe mạnh, mà tình thương này có một phần không thể truyền tải hoàn toàn bằng lời nói, vì thế sự âu yếm từ người thân và người thương trở thành điều không thể thiếu.

Cổ bị sợi tóc cọ ngứa ngáy là thế, nhưng thiếu niên nhỏ trong lòng mềm mại, buông ra chắc hẳn cậu sẽ không đứng vững, nên Giang Thầm cứ ôm ghì, chẳng dám buông tay dẫu chỉ một giây.

Mẹ Tô rất lo, đến gần sờ vầng trán đã hơi ướt mồ hôi của Tô Đoạn, âu lo hỏi: "Bé con, có chóng mặt lắm không? Có muốn nôn không con?"

Do hai đứa trẻ còn nhỏ, nên trò chơi vừa rồi cũng chỉ là chơi cho có, mẹ Tô đã nhờ nhân viên chỉnh ở mức thấp nhất, lắc qua lắc lại hai lần đã dừng mà Tô Đoạn vẫn mặt mày tái mét.

Tô Đoạn tựa đầu vào lồng ngực Giang Thầm, đôi mắt ươn ướt như những viên pha lê được làn nước gột rửa, chẳng hay do sợ sệt hay khó chịu, cậu yếu ớt đáp lời mẹ Tô: "Không nhiều đâu ạ, không buồn nôn, mẹ ơi... Con không sao, để anh ôm con một lát là được ạ."

Mẹ Tô lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tô Đoạn, rồi nhẹ nhàng kéo cánh tay Giang Thầm, nói: "Để dì ôm Đoạn Đoạn cho, Tiểu Thầm mau ra nghỉ một lát đi con."

Giang Thầm trông thì ổn, nhưng đứa trẻ này điềm tĩnh hơn Tô Đoạn, dẫu khó chịu cũng sẽ nhịn.

Dù không sao thật, nhưng Tô Đoạn cứ bám mãi lấy Giang Thầm cũng chưa lớn thì chắc chắn là một gánh nặng.

Nhưng lần này Giang Thầm không nghe theo, mẹ Tô kéo cánh tay hắn mà hắn cũng không định buông. Hắn lắc đầu, thấp giọng nói: "... Con không mệt ạ."

Chỉ cần là người này trong lòng thì ôm bao lâu cũng không mệt.

Thấy hắn kiên quyết, mẹ Tô không bảo buông ra nữa, đành để hai đứa nhỏ dính nhau như sam ngồi xuống băng ghế bên cạnh.

Ngồi xuống rồi mà lưng Tô Đoạn vẫn không thể thẳng, vẫn tựa người Giang Thầm như vũng nước, ánh mắt mơ màng, trông như củ khoai tây mất đi linh hồn.

Để cậu dựa thoải mái hơn, Giang Thầm nghiêng người, chẳng biết ngồi vậy khó chịu nhường nào.

Lúc đầu mẹ Tô rất lo lắng, nhưng thấy Tô Đoạn như vậy vừa thương vừa buồn cười, bà mở nắp chai nước đưa đến bên môi Tô Đoạn: "Bé heo Đoạn Đoạn mau dậy uống nước nào, nếu còn đè nữa sẽ làm anh Giang Thầm của con mệt chết mất."

Đôi mắt híp lại của Tô Đoạn thoáng chốc mở ra: "..." Cậu không phải bé heo đâu nha.

Với lại cậu dựa vào Giang Thầm không phải để bắt nạt Giang Thầm, mà là để chữa bệnh cho hắn đó, qua nỗ lực nắm tay Giang Thầm một tháng trời, điểm chữa bệnh của Giang Thầm đã tăng lên hẳn ba điểm!

Giang Thầm im lặng nhận lấy chai nước, đỡ Tô Đoạn dậy, đưa miệng chai lên gần miệng cậu, nhỏ giọt nước vào.

Tô Đoạn chỉ cần há miệng, hai người phối hợp hết sức ăn ý.

Mẹ Tô muốn chê nhưng nhất thời không biết nên chê từ đâu: "..."

Đứa trẻ này được chiều chuộng đến vậy, sau này chắc sẽ chẳng muốn đi nữa mất.

Tuy hơi bất lực con trai nhà mình "cậy chiều sinh kiêu", nhưng thấy hai đứa trẻ có tình cảm tốt với nhau, mẹ Tô vẫn rất vui.

Nguyên nhân Giang Thầm mắc chứng khó tiếp xúc là do mất lòng tin vào con người, tự khép kín bản thân. Chỉ cần có một ngày hắn xây dựng lại được mối quan hệ thân thiết với người khác, bệnh tình sẽ có khả năng cải thiện, thậm chí khỏi hẳn.

Hắn bằng lòng gần gũi với Tô Đoạn là một dấu hiệu tốt cho bệnh của hắn.

♩♩♩

Đúng là Tô Đoạn không sao cả, nằm nghỉ đáng thương trong lòng Giang Thầm một lát, uống chút nước là đã từ củ khoai tây mềm oặt thành củ khoai tây đứng thẳng.

Mẹ Tô vẫn lo lo, muốn dẫn hai đứa về, nhưng Tô Đoạn hết sức kiên quyết nói mình không sao, còn nhảy hai cái để chứng minh là mình khỏe mạnh, nên mẹ Tô đành thôi không ép.

Nhưng những trò quá kích thích thì hôm nay không được chơi nữa.

Tuy xảy ra chút sự cố do Tô Đoạn tự đánh giá cao bản thân, nhưng nhìn chung chuyến đi chơi công viên hôm nay rất đỗi trọn vẹn. Sau lần đi chơi này, mối quan hệ giữa Giang Thầm và ba mẹ Tô cũng đã gần gũi hơn, dẫu không rõ ràng lắm.

🐣🐣🐣

Ba ngày sau, đã đến ngày khai giảng tiểu học.

Mẹ Tô đã sắp xếp cho Giang Thầm học cùng trường với Tô Đoạn, nhưng trước khi đến Loranda, Giang Thầm đã học trên Tô Đoạn ba khối. Dù có nghỉ học một năm, hắn vẫn cao hơn Tô Đoạn hai khối, nên đương nhiên không học cùng lớp.

Song học sinh trong trường tiểu học không nhiều, mỗi khối chỉ có ba lớp, nên lớp của hai người cách nhau một tầng, không quá xa. Trong giờ ra chơi, họ vẫn có thể gặp nhau.

Các bài học ở tiểu học đơn giản chán ngắt. Tô Đoạn bị lạc lõng giữa một đám trẻ con, lắng nghe những phát ngôn ngây thơ của chúng khiến cậu cảm thấy tâm trí mình sắp bị đồng hóa.

Dù đôi khi cậu cũng hơi trẻ con, nhưng suy cho cùng cậu đã từng là một người trưởng thành chín chắn. Cách suy nghĩ của Tô Đoạn và những đứa trẻ thực sự này vẫn không hoàn toàn phù hợp.

Ngồi cạnh cậu là một cậu bé mũm mĩm có khuôn mặt tròn trịa. Khi giáo viên cúi xuống dạy cho các bạn nhỏ khác, cậu bé dùng bàn tay mũm mĩm của mình chọc chọc Tô Đoạn.

Tô Đoạn quay đầu nhìn cậu bé.

Cậu bé lật sách xoàn xoạt, giả vờ học chăm chỉ, nhưng lén nói chuyện với Tô Đoạn: "Tô Đoạn Đoạn, cậu lại ốm nữa à?"

Trước đây Tô Đoạn vốn đã ít nói, là đứa trẻ yên lặng nhất lớp. Nhưng ánh mắt cậu nhìn người khác vẫn đầy tò mò, đôi khi cậu còn cười, nụ cười ngoan ngoãn và dễ thương trông đẹp hơn bất kỳ đứa trẻ nào trong lớp.

Giờ đây, Tô Đoạn vẫn im lặng, nhưng không còn quan tâm đến người khác nhiều nữa, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

Chẳng lẽ lại bị bệnh nữa?

Tô Đoạn Đoạn là bé trai đẹp nhất trong lớp, nhưng cũng là người có sức khỏe yếu nhất, mỗi tuần trung bình cậu phải xin nghỉ học hai ngày vì bệnh.

Tô Đoạn lắc đầu, nói: "Không, sao cậu hỏi thế?"

Cậu bé mũm mĩm nói: "Trông cậu không vui lắm."

Tô Đoạn: "Ừmmm..."

Không biết từ khi nào cô giáo đã đứng bên cạnh cậu bé mũm mĩm, đưa tay xoa đầu cậu.

Cậu bé lập tức như bị giật mình, chột dạ quay đầu chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt.

Cô giáo là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng môn cô dạy thì chẳng dịu dàng chút nào: Toán.

Toán tiểu học vốn rất dễ dàng, nhưng các nhà lãnh đạo của sở giáo dục thành phố này lại đầy tham vọng. Chẳng biết đã lấy bộ sách giáo khoa toán tiểu học từ quốc gia nào mà từ đó cuộc sống của các học sinh tiểu học bắt đầu trở nên khổ cực.

Cô giáo giúp cậu bé xử lý xong bài tập, sau đó đi đến bàn Tô Đoạn.

Sau khi kiểm tra bài tập của Tô Đoạn, cô giáo ngỡ ngàng, không tiếc lời khen ngợi Tô Đoạn: "Bạn Đoạn Đoạn giỏi quá, làm đúng hết rồi."

Cậu bé mũm mĩm bên cạnh lộ vẻ ngưỡng mộ.

Toán khó quá mà, haiz...

Bề ngoài Tô Đoạn rất khiêm tốn: "Dạ."

Nhưng trong lòng lại nghĩ: Mình đã học xong đại học rùi, nếu bài toán tiểu học mà không làm đúng hết thì mình có thể tự nghiền khoai tây tự sát rùi _(:з」∠)_

Sau một tiết vừa học vừa chơi thì đến giờ ra chơi, cô giáo phát cho các bạn học những chiếc bánh ngọt thơm ngon làm đồ ăn nhẹ buổi trưa.

Bánh được đặt từ tiệm gần trường, vừa mới làm xong nên vẫn còn nóng hổi.

Tô Đoạn thích bánh ngọt, nhanh chóng ăn hết miếng bánh.

Tô Đoạn ăn xong bánh bèn đứng dậy đi vệ sinh và rửa tay. Vừa bước ra khỏi lớp, cậu đã thấy một dáng người quen thuộc.

Bước chân của Tô Đoạn lập tức tăng tốc, nhanh chóng chạy đến bên Giang Thầm, gọi: "Anh ơi!"

Giang Thầm dường như mỉm cười, khóe môi nhếch lên, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Khi Tô Đoạn muốn nhìn thêm một lúc, nụ cười đã biến mất.

Tô Đoạn xoay quanh hắn, tò mò hỏi: "Sao anh lại đến đây vậy ạ?"

"Tặng bánh." Giang Thầm giơ chiếc túi nhỏ trong tay lên.

Tô Đoạn chớp mắt, nói: "Anh giữ lại ăn đi."

Giang Thầm cụp mắt, đặt chiếc bánh vào tay cậu: "Anh không thích ăn, em thích."

Tô Đoạn nở nụ cười, vui vẻ nhận lấy chiếc bánh. Dẫu mỗi thế tính cách của Giang Thầm không giống nhau hắn, nhưng có một điểm chung: không thích đồ ngọt.

Giang Thầm cách lớp găng tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh về đây."

Tô Đoạn vội vàng nói: "Tan học em đợi anh trong lớp nha."

Giang Thầm gật đầu, quay người lên lầu.

Tô Đoạn nhìn theo bóng dáng hắn biến mất ở góc cầu thang, rồi mới ôm chiếc bánh mới nhận về lớp.

Cậu bé mũm mĩm ngạc nhiên: "Tô Đoạn Đoạn, sao cậu lại có thêm một cái bánh nữa?"

Tô Đoạn nói: "Được tặng á."

Cậu bé mũm mĩm ngưỡng mộ vô ngần: "Ăn nhiều bánh sẽ hư răng đấy, để tớ ăn giúp cậu nhé."

Chiếc bánh cô giáo phát quá ít, không đủ ăn. Nhìn chiếc bánh trong tay Tô Đoạn, cậu bé mũm mĩm thèm nhỏ dãi.

Tô Đoạn cảnh giác giấu bánh về phía mình: "Không cần đâu, đây là anh tớ tặng, tớ tự ăn."

Cậu bé mũm mĩm: "Hả?"

Tô Đoạn Đoạn có anh từ bao giờ vậy?