Sau vụ việc "ăn vạ" lần đó, có lẽ vì cú sốc tâm lý, Cao Đại Tráng đã nghỉ học một thời gian.
Lúc quay lại trường, nhóc trầm tính hẳn, có lẽ đã rút ra bài học, không còn dám đến trêu chọc Tô Đoạn nữa, cũng không dám ngang nhiên bắt nạt các bạn nhỏ khác như trước.
Cũng xem như là chuyện tốt.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai năm đã vụt qua. Giờ Giang Thầm đã mười bốn tuổi, trước Tô Đoạn hai năm và lên cấp hai.
Tô Đoạn hơi buồn bã, dù Giang Thầm học ở cấp hai liên thông của trường họ, nhưng tiểu học và cấp hai lại nằm ở hai phía khác nhau, chẳng gần chút nào.
Trường của họ có cơ sở vật chất rất tốt, diện tích cũng không nhỏ, vì vậy để đi từ khu tiểu học sang khu cấp hai phải mất hơn nửa giờ ra chơi, khác xa với việc chỉ mất một phút như trước đây để gặp nhau.
Dù vậy, điều đó cũng không thể ngăn cản họ gặp nhau nhiều lần mỗi ngày.
Mỗi buổi sáng và buổi chiều trong giờ ra chơi, Giang Thầm đều đến trước cửa lớp học của Tô Đoạn đúng giờ.
Đồ ăn vặt của khu cấp hai và khu tiểu học không giống nhau, nên mỗi ngày Tô Đoạn đều có thêm một món đồ ăn vặt mà người khác không có.
Song cậu không nỡ để Giang Thầm nhường hết đồ ăn vặt cho mình. Chỉ cần đó không phải là đồ ngọt mà Giang Thầm không thích, Tô Đoạn sẽ giữ lại một nửa cho hắn, rồi chia phần của mình cho Giang Thầm.
Cứ như vậy, hai người luân phiên đổi đồ ăn cho nhau.
Nhưng đôi lúc cũng có những tình huống đặc biệt.
Chẳng hạn, nếu trường phát những loại trái cây lớn thì sẽ không thể chia đôi được.
Hôm nay thật không may, khu tiểu học phát lê, còn khu cấp hai phát táo đỏ, cả hai loại đều không thể chia được.
Lớp học của Tô Đoạn ở tầng trệt, không xa đó là một chiếc ghế dài, là "địa điểm quen thuộc" nơi hai người thường gặp gỡ.
Ngồi trên ghế dài, Giang Thầm đưa quả táo đỏ của mình cho Tô Đoạn.
Su Đoạn cũng vội đưa quả lê vàng ươm trong tay cho Giang Thầm.
Giang Thầm không nhận, chỉ khẽ nói: "Đoạn Đoạn giữ lại ăn đi."
Tô Đoạn kiên quyết đặt quả lê vào lòng Giang Thầm, nói: "Quả lê này to quá, anh ơi, em không ăn hết đâu."
Giang Thầm nhìn quả lê mà Tô Đoạn phải dùng cả hai tay để cầm: "..." Thôi được, đúng là khá to thật.
Hắn cũng không muốn em mình bị no quá, nên đành nhận lấy quả lê từ tay Tô Đoạn.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế dài, Giang Thầm hỏi han về cuộc sống hàng ngày của Tô Đoạn như thường lệ: "Sáng nay em học môn gì thế?"
Tô Đoạn lí nhí trả lời: "Môn văn ạ, cô bắt bọn em luyện chữ suốt, tay em viết đến mỏi cả rồi."
Thế là Giang Thầm nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa bóp, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền qua đôi găng mỏng đến tay của Tô Đoạn, sưởi ấm đôi tay lạnh giá của cậu giữa không khí se lạnh đầu đông.
Hơi ấm từ lòng bàn tay nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể Tô Đoạn, đến tận ngực trái. Có lẽ vì máu đang nóng dần lên, giờ vành tai bị mái tóc che khuất của cậu chắc đã đỏ ửng. Tô Đoạn khẽ động đậy tay trong lòng bàn tay Giang Thầm, nhỏ giọng nói: "Em hết mỏi rồi..."
Giang Thầm không đáp lời, chỉ tiếp tục nghiêm túc xoa bóp từng ngón tay của cậu. Hắn cảm thấy việc đeo găng tay không mang lại cảm giác tốt nên bèn nhẹ nhàng cởi nó ra.
Bên cạnh ghế dài trồng nhiều loại cây cối khác nhau, cùng với những bồn hoa, tô điểm cho ngôi trường vào mùa xuân và mùa hè trở nên tươi tắn và dễ thương hơn. Nhưng khi mùa thu đến, ngoại trừ một số ít loài cây, hầu hết bắt đầu bước vào giai đoạn tàn úa. Hoa thì tàn, lá thì bắt đầu vàng úa rơi rụng.
Vài ngày trước vừa vào đông, dù trận tuyết đầu tiên của năm vẫn chưa rơi, nhưng nhiệt độ đã giảm mạnh. Tô Đoạn phải mặc áo khoác bông dày, nếu không thì mẹ cậu cũng không yên tâm để cậu đi học.
Phần lớn cây cối trong trường đã rụng gần hết lá, cây nào cũng trơ trọi. Chỉ có những cây thông vẫn xanh tươi rậm rạp, mang lại chút sức sống hiếm hoi cho mùa đông.
Một chiếc lá vàng úa từ cành cây trụi lá trên đầu họ rơi xuống, đáp nhẹ nhàng trên đôi tay đang đan vào nhau của hai người.
Tô Đoạn nhìn nó một lúc, rồi phồng má thổi bay đi.
Chiếc lá gần như mất hết nước rơi xuống đất, dưới bóng dáng hai con người ngồi sát nhau, trông càng thêm buồn bã.
Nhưng chuyện buồn hơn vẫn còn phía sau-
Tô Đoạn thấy chiếc lá thú vị, bèn đưa chân khẽ chạm vào nó.
Nhưng vì quá khô, vừa chạm nhẹ mà chiếc lá đã phát ra tiếng "rắc", vỡ toạc từ giữa rồi kết thúc cuộc đời kéo dài suốt cả mùa xuân, mùa hè và mùa thu dưới chân Tô Đoạn.
Nhìn xuống mảnh lá vỡ vụn, Tô Đoạn chợt cảm thấy hơi có lỗi, cậu lặng lẽ rút chân lại.
"Đoạn Đoạn ơi."
Thấy Tô Đoạn bị một chiếc lá thu hút, Giang Thầm đột nhiên lên tiếng, kéo sự chú ý của cậu trở lại.
Tô Đoạn ngẩng đầu ngay lập tức, đôi mắt đen láy của Giang Thầm đang nhìn thẳng vào cậu, cậu khẽ "hửm?" đáp lại.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Giang Thầm bỗng nới lỏng tay đang nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rồi đưa những ngón tay hơi ướt của mình ra trước mặt Tô Đoạn.
"Trên đầu em có tuyết."
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông này cuối cùng cũng đến.
☃️☃️☃️
Trận tuyết đầu mùa rơi khá dày, những bông tuyết trắng tinh mềm mại rơi xuống, nhanh chóng phủ một lớp mỏng trên mặt đất.
Dự báo thời tiết hôm qua không hề báo trước sự xuất hiện của trận tuyết này. May mà mẹ Tô cẩn thận dặn họ mang theo ô, nếu không hôm nay Giang Thầm đã phải đội tuyết mà về rồi.
Tô Đoạn lấy chiếc ô của mình từ lớp học đưa cho Giang Thầm. Hắn đeo găng tay, một tay cầm ô, một tay giữ quả lê, nhanh chóng bước về phía lớp học của mình.
Đến trước cửa lớp, Giang Thầm chưa kịp phủi những bông tuyết bị gió thổi dính lên người đã thu ô lại, giũ sạch tuyết trên đó, rồi cẩn thận cài chốt.
Chiếc ô có họa tiết caro màu xanh nhạt, cùng kiểu dáng với chiếc ô màu xanh đậm mà hắn vẫn dùng. Ngoại trừ màu sắc khác biệt, chúng hoàn toàn giống nhau.
Một người bạn ngồi cùng bàn vừa quay lại lớp, chọc ghẹo hắn: "Ái chà, cậu Giang lại vừa hẹn hò về à?"
Giang Thầm siết chặt tay cầm ô, liếc nhẹ về phía cậu ta, khuôn mặt hờ hững trước lời trêu chọc đó.
Cậu bạn nhìn chằm chằm vào quả lê to tướng mà Giang Thầm đang cầm, chép miệng: "Hôm nay còn có quà mang về nữa, tiến triển tốt ghê."
Miệng lưỡi trơn tru.
Giang Thầm chẳng buồn để ý, quay người bước vào lớp.
Ngay khi hắn bước vào, lớp học dậy lên một trận xôn xao nhỏ.
... Tất nhiên, sự xôn xao này chủ yếu xuất phát từ các bạn nữ.
Dẫu học sinh cấp hai còn nhỏ cũng đã mười ba, mười bốn tuổi, độ tuổi bắt đầu có khái niệm về giới tính. Giữa các học sinh nam và nữ cũng dần có những tình cảm với người khác giới.
Dù là mùa đông lạnh lẽo, tuyết ngoài trời rơi trắng xóa, nhưng không thể ngăn cản bầu không khí nhiệt huyết của những cậu thiếu niên và cô thiếu nữ đang bước vào thời kỳ thanh xuân rực rỡ.
Ở đất nước này, quan niệm khá cởi mở, trong lớp đã có vài cặp đôi bắt đầu hẹn hò. Các cô cậu khác cũng mơ mộng chuyện tình cảm đôi lứa.
Nhiều cô gái trong lớp đều thầm để ý đến Giang Thầm.
Giang Thầm là một người có dòng máu phương Đông thuần khiết, thực ra gương mặt hắn không hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ truyền thống ở đây. Ngũ quan của hắn không sâu, vóc dáng không vạm vỡ, khí chất lại trầm tĩnh, thiếu hẳn dáng vẻ đầy sức sống, lan tỏa hormone mà người ta thường thấy ở những chàng trai.
Thực tế thì hắn khá gầy, tính cách cũng hờ hững giống như đôi mắt đen và màu tóc đen tuyền của hắn, luôn mang vẻ xa cách, gần như không bao giờ chủ động tạo sự hiện diện.
Ở nơi mà người ta coi trọng sự hướng ngoại, vui vẻ và thích giao tiếp, tính cách này có thể coi là cô lập.
À, còn có tin đồn rằng Giang Thầm mắc chứng rối loạn tiếp xúc, không thể chịu được việc chạm vào người khác, nên hắn luôn đeo găng tay.
Thế nhưng có lẽ đúng như câu "vẻ đẹp đỉnh cao có thể vượt qua mọi biên giới" và "càng bí ẩn, càng ít xuất hiện thì lại càng khiến người ta tò mò", mặc dù có nhiều khuyết điểm về tính cách và mắc chứng bệnh kỳ lạ, Giang Thầm vẫn được các bạn nữ trong lớp vô cùng mến mộ.
Nói một cách dễ hiểu, hầu hết các cô gái trong lớp đều muốn được gần gũi với hắn.
Tất nhiên, do chứng rối loạn tiếp xúc của Giang Thầm, mong muốn này xem ra hơi khó khăn.
Nhưng chính sự khó khăn lại càng thêm kích thích, nếu không có thử thách thì việc theo đuổi còn có gì thú vị nữa?
Nhờ những câu "tường thuật" hàng ngày từ cậu bạn ngồi cùng bàn, Giang Thầm biết khá rõ về những chuyện này.
Nhưng hắn chẳng đoái hoài suy nghĩ của người khác, Giang Thầm ngồi xuống ghế, sau khi đặt ô và quả lê vào chỗ, hắn đeo tai nghe bắt đầu nghe nhạc.
Tai nghe là của một thương hiệu đắt đỏ. Dù ba mẹ Tô rất hào phóng trong khoản tiền tiêu vặt, chỉ cần dành dụm một thời gian cũng có thể mua được, nhưng Giang Thầm không có thói quen sắm đồ xa xỉ. Chiếc tai nghe này là quà sinh nhật mà Tô Đoạn đã dành dụm tiền tiêu vặt mua tặng hắn.
Giang Thầm vẫn nhớ ngày Tô Đoạn tặng quà, chiếc cằm nhỏ hếch lên không giấu nổi vẻ tự hào, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, nói: "Quà sinh nhật tặng anh."
Có lẽ có những việc làm mãi cũng thành thói quen, trước đây Giang Thầm chỉ thỉnh thoảng nghe nhạc, nhưng từ khi nhận tai nghe của Tô Đoạn, hắn bắt đầu thường xuyên sử dụng nó để nghe nhạc. Dần dần, việc đeo tai nghe nghe nhạc đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của hắn.
Nhưng rốt cuộc là nghe nhạc hay là đang nghĩ đến ai, chỉ có Giang Thầm biết.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết càng lúc càng rơi nhiều, từng bông một bay qua ngọn cây. Ánh mắt Giang Thầm dừng lại trên một nhánh cây, không kìm được mà nghĩ: Bây giờ em đang làm gì?
Phải chăng đang ăn quả táo hắn mang cho cậu?
Quả táo không lớn, nhưng miệng Tô Đoạn nhỏ xinh, duyên dáng vô cùng. Theo lẽ thường thì ăn chắc không dễ dàng.
Nhưng Giang Thầm biết, một khi cậu nhóc đó đã thèm ăn thì tốc độ ăn uống cũng khiến người khác phải ngạc nhiên.
— Là một bé tham ăn kín đáo.
Người bạn cùng bàn đi theo sau hắn vào lớp không ngừng líu ríu bên cạnh.
Giang Thầm đang đeo tai nghe nên không nghe thấy gì, chỉ phất tay ra hiệu đuổi đi. Người bạn thấy thế thì há miệng nói to, ý bảo hắn tháo tai nghe ra để nói chuyện. Giang Thầm không thèm để ý, bạn kia bèn chọc tay vào cánh tay Giang Thầm, chọc lần nữa...
Lực chọc nhẹ nhàng, không đến mức khiến người bị chọc nổi giận, nhưng cũng đủ để làm phiền.
Bị quấy rầy mãi, Giang Thầm đành tháo tai nghe xuống, treo trên cổ, liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Có chuyện gì?"
Người bạn ghé sát mặt vào bàn Giang Thầm, hỏi chẳng đầu chẳng đuôi: "Cậu thật sự không có tí cảm xúc nào sao?"
Vừa nói, cậu ta vừa nháy mắt về phía các bạn nữ ở góc lớp, khiến người ta lập tức hiểu ra vấn đề.
Giang Thầm: "..."
Giang Thầm: "Không có. Hỏi xong chưa?"
Nói xong toan đeo lại tai nghe.
"Khoan khoan-" Lân Trác vội ngăn lại.
Lân Trác vội hỏi: "Cậu có biết họ đang đồn gì không?"
Tất nhiên, câu hỏi này chỉ mang hình thức, theo tính tình Giang Thầm thì chắc chắn hắn sẽ không trả lời.
Cậu ta hết sức thành thạo tự hỏi tự đáp: "Các cậu ấy đồn rằng... Cậu đã có bồ rồi, mỗi lần ra ngoài trong giờ nghỉ là đi hẹn hò với cô bạn gái nhỏ!"
Giang Thầm nhíu mày: "... Không thể nào."
Hắn làm gì có bạn gái?
Nếu chuyện này đến tai Tô Đoạn, chắc cậu nhóc của hắn sẽ buồn lắm.
Không kịp nghĩ xem chuyện có bạn gái của mình liên quan gì đến Tô Đoạn, cũng chẳng hiểu tại sao trong tiềm thức hắn lại nghĩ rằng Tô Đoạn sẽ không vui vì điều này. Điều Giang Thầm nghĩ đến đầu tiên là phải chặn tin đồn trước khi cậu nhóc nghe thấy.
Giang Thầm nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu lần sau nghe thấy thì giải thích hộ tôi."
"Tớ nói rồi! Tớ nói cậu chỉ đi chăm em thôi!" Lân Trác kêu oan: "Nhưng các cậu ấy không tin..."
"Haizz, mấy cô gái này chẳng trong sáng gì cả, thế mà không tin trên đời vẫn còn tình anh em thuần khiết, một mực nói là cậu đi hẹn hò!"
Giang Thầm: "..." Không hiểu sao hắn thấy câu này có gì đó lạ lạ.
Giang Thầm xoa trán, cố gắng xua tan cái suy nghĩ kỳ cục vừa loé lên trong đầu, rồi nói: "Thôi, kệ đi."
Hắn định đeo lại tai nghe để tiếp tục nghe nhạc, nhưng ngón tay vừa chạm vào tai nghe thì cậu bạn lắm lời lại réo lên.
"Khoannnnnn—"
Giang Thầm: "...Nói một lần cho xong đi."
Lân Trác hỏi: "Nói mới nhớ, tớ chưa gặp em trai cậu lần nào. Em ấy ngoan lắm, dễ thương lắm đúng không? Bảo gì làm nấy?"
Giang Thầm không hề do dự gật đầu ngay lập tức, còn "ừ" một tiếng, thể hiện sự đồng tình với phỏng đoán của Lân Trác.
Cậu nhóc của hắn tất nhiên là tuyệt nhất rồi.
"Tớ biết ngay mà!" Lân Trác vỗ đùi, thở dài: "Nói thật, tớ nói thế là do em trai tớ nghịch ngợm kinh khủng luôn á!"
"Có lẽ đây chính là "em trai nhà người ta", khi nào em trai tớ ngoan được một nửa em cậu thì tớ cũng mãn nguyện rồi..."
Nghe Lân Trác khen Tô Đoạn, Giang Thầm hiếm khi tỏ ra kiên nhẫn, bàn tay đang đặt trên tai nghe vốn định đeo lại cũng buông xuống, tỏ vẻ sẵn sàng nghe thêm vài câu khen ngợi.
Lân Trác lộ ra vẻ thèm thuồng: "Hay là thế này nhé, lần sau cậu đến gặp em thì cho tớ đi cùng, để tớ cũng được chạm vào cậu nhóc dễ thương đó..."
"Không được."
Nghe Lân Trác dám cả gan muốn chạm vào thiếu niên nhỏ nhắn của mình, sắc mặt Giang Thầm lập tức sa sầm lại, không cần suy nghĩ đã dứt khoát từ chối.
Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, biểu cảm của mình lúc này âm u giống hệt thú dữ bị xâm phạm lãnh thổ. Trong đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía Lân Trác ẩn hiện một sự thù địch gần như bản năng.