Tinh thần hắn tệ đến nỗi ba mẹ Tô cũng không kìm lòng nổi hỏi hắn phải chăng đang gặp khó khăn gì.
Nửa đêm nửa hôm Giang Thầm phải dậy giặt quần lót rồi không ngủ lại được: "..." Khó khăn này chắc không cần nói ra đâu.
Giang Thầm bình tĩnh nhắc lại lý do đã dùng để lừa Tô Đoạn hôm qua: "Do thi không tốt thôi ạ."
Mẹ Tô quan tâm hỏi: "Điểm của cục cưng đứng thứ mấy thế?"
Giang Thầm đáp: "Đứng thứ hai. Trước giờ con đều đứng nhất."
Lời an ủi "Chỉ cần trên trung bình là được, đôi khi dưới cũng không sao, miễn con vui là dì mừng rồi" mắc nghẹn nơi cổ họng mẹ Tô: "..."
Tự dưng an ủi hết nổi.
Bây giờ học sinh cấp hai khắt khe với bản thân đến thế sao?
Bà ho khẽ, lựa lời an ủi hắn: "Đôi khi đứng thứ hai cũng không sao mà, mình cũng nên để cho các bạn khác một cơ hội."
Giang Thầm cụp mắt gật đầu.
Mẹ Tô an ủi tiếp: "Con nên thoải mái hơn, đừng tạo áp lực cho bản thân, đứng nhất hay nhì không quan trọng, chỉ cần con sống vui vẻ thôi."
Giang Thầm đáp: "Cảm ơn dì, con sẽ cố gắng."
Mẹ Tô: "..." Nhưng nhìn vẻ mặt rầu rĩ của con, không giống như thế chút nào!
Ba Tô bỗng lên tiếng: "A Thầm, chú biết con có suy nghĩ riêng, nhưng có những chuyện để tự nhiên thì tốt hơn. Càng cố ép, có khi càng xa vời."
Giang Thầm nắm chặt tay cầm nĩa, vài giây sau mới nhẹ nhàng "dạ", khẽ nói: "Con sẽ điều chỉnh lại."
Ba Tô không nói gì nữa.
Giang Thầm cúi đầu, ăn phần trứng trong đĩa, nhưng tâm trí lại không hề tập trung vào nó.
Chuyện đó... Có thật là nên để mọi thứ diễn ra tự nhiên không?
Chưa nói đến vấn đề giới tính, mối quan hệ giữa hắn và Tô Đoạn vốn chẳng khác gì anh em ruột, đã đủ phức tạp lắm rồi.
Mà quan trọng nhất là Tô Đoạn vẫn còn nhỏ.
Sao hắn lại có thể mơ thấy giấc mơ như vậy được chứ...
Cảm giác tội lỗi đến lạ lùng trào dâng trong lòng, Giang Thầm ăn mà chẳng cảm thấy vị gì.
Tô Đoạn ngồi bên cạnh, nghiêng đầu lo lo nhìn hắn.
Hình như từ sau khi tan học hôm qua, Giang Thầm trở nên rất kỳ lạ.
Không chỉ buồn bã, mà còn ít để ý đến cậu hơn trước.
Trước đây bất kể làm gì, Giang Thầm luôn chú ý đến cậu, nhưng hôm nay, từ bữa sáng đến giờ, Giang Thầm chỉ nhìn cậu có ba lần!
Tô Đoạn nhỏ nhen đếm kỹ từng lần.
Cậu cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Có lẽ ánh mắt cậu biểu lộ sự tủi thân quá rõ ràng, cuối cùng Giang Thầm cũng quay đầu nhìn về phía cậu.
Nhìn đĩa thức ăn trống trơn trước mặt Tô Đoạn, Giang Thầm ngập ngừng một lúc, rồi đẩy đĩa trứng của mình về phía cậu.
Hôm nay hắn hơi mất tập trung, ăn chậm hơn mọi khi, mới chỉ ăn được nửa miếng trứng, nửa còn lại vẫn còn nguyên.
Sau khi đối diện với ánh mắt tủi hờn của Tô Đoạn vài giây, Giang Thầm khẽ hỏi: "Đoạn Đoạn, em muốn ăn cái này à?"
Tô Đoạn nhìn lom lom hắn, xác định hắn đang giả ngốc.
Bình thường Tô Đoạn rất ngoan, trừ khi thức ăn nhiều quá, còn lại cậu không bao giờ động vào đồ ăn của Giang Thầm dù hắn có muốn chia.
Nhưng hôm nay Giang Thầm cư xử thật kỳ lạ, lại còn chẳng đoái hoài đến cậu, làm cậu không vui lắm.
Thế nên Tô Đoạn gật mạnh đầu, giận dỗi xiên nốt miếng trứng còn lại trong đĩa của Giang Thầm lên ăn sạch. Cậu còn ăn cả mấy miếng bông cải luộc bên cạnh, ăn no đến bụng nhỏ tròn vo, không để lại chút gì cho Giang Thầm.
Mẹ Tô bất lực dạy cậu: "Đoạn Đoạn à, đừng vì anh nhường con mãi mà giành đồ ăn của anh."
Rồi bà quay sang Giang Thầm: "Con cũng đừng chiều nó quá, kẻo sau này chiều hư thằng bé đấy."
Nhưng Giang Thầm chỉ lắc đầu, khẽ nói: "Con không ăn hết ạ."
Là lỗi của hắn trước.
Chắc chắn bé con của hắn bị hắn bơ nên mới giận dỗi.
Có lẽ được giáo dục rất tốt, nên Tô Đoạn hiếm khi nổi đóa, lúc giận cũng không biết mắng ai chứ nói chi lúc ra tay cũng chỉ giành đồ ăn của hắn.
- Với lại chính hắn tự đưa cho cậu.
Đúng thật là kẻ muốn cho người muốn nhận, khiến mẹ Tô chỉ muốn trợn trắng mắt. Bà không biết làm sao để bênh vực Giang Thầm, đành thở dài, rồi bảo người giúp việc làm thêm một phần bữa sáng rồi mang đến cho Giang Thầm.
Sau khi ăn sáng xong thì sẽ đi học. Ba Tô tiện đường đi làm nên đưa cả hai đến cổng trường.
Như thường lệ, Giang Thầm tiễn Tô Đoạn vào lớp trước.
Chỉ là dọc đường đến lớp, bầu không khí giữa hai người căng thẳng và ngượng ngập hơn mọi khi.
Khi Giang Thầm quay người toan về lớp mình, Tô Đoạn bỗng gọi từ phía sau: "Anh ơi!"
Giang Thầm chậm rãi quay lại nhìn cậu.
Cậu thiếu niên trông hơi ngập ngừng, ngón tay siết chặt quai ba lô, lí nhí nói: "Nếu anh có chuyện gì buồn, anh có thể nói với Đoạn Đoạn mà."
Trên đường đến trường, Tô Đoạn đã hỏi hệ thống sao Giang Thầm lại trở nên kỳ lạ như vậy. Hệ thống bảo có lẽ do Giang Thầm đang bước vào tuổi dậy thì, còn gọi là thời kỳ phản nghịch.
Trong giai đoạn đặc biệt này, cả thể chất lẫn tâm lý của thanh thiếu niên đều phát triển nhanh chóng, tâm trạng dễ dao động và bất ổn, có thể làm những chuyện kỳ lạ.
Để đối xử với trẻ ở độ tuổi dậy thì, cần hết sức kiên nhẫn.
- Đây là một đoạn trích trong cơ sở dữ liệu của hệ thống về "Cách đúng đắn để hòa hợp với trẻ đang ở tuổi dậy thì".
Tô Đoạn nghĩ kỹ lại, thấy rằng dẫu sao linh hồn của cậu cũng là một yêu quái đã tồn tại hàng ngàn năm, đã trải qua biết bao kiếp làm người, nên cậu chắc chắn đã là một người trưởng thành. Còn Giang Thầm thì không có ký ức và vẫn còn nhỏ, cậu phải biết cảm thông cho Giang Thầm.
Một người trưởng thành không thể so đo với trẻ con được.
Đôi mắt đen láy của Tô Đoạn trong veo vô cùng, như ngọc lưu ly long lanh tròn xoe được nước thấm rửa, giống hệt như trong giấc mơ của Giang Thầm khi hắn đã trưởng thành. Khi ánh mắt cậu đong đầy quan tâm chân thành nhìn ai đó như thế, quả thực thuần khiết và mềm mại đến nỗi chẳng ai nỡ chạm vào.
Sự thuần khiết đó... Khiến Giang Thầm cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giang Thầm cứng người vài giây, khẽ đáp: "Anh chỉ không làm bài thi tốt thôi." rồi vội vã quay người đi.
Hắn chạy trối chết.
Tô Đoạn: "..."
Cậu không giận đâu, hứ.
Nhưng dù có tự nhủ trong lòng rằng không được giận, phải làm một "củ khoai tây bình tĩnh", nhưng có lẽ vẫn còn ở thân thể trẻ con nên cậu vẫn không dằn lòng nổi. Thế nên suốt cả tiết đầu tiên của buổi sáng, Tô Đoạn ủ rũ héo úa ngồi học, trông chẳng khác gì một củ khoai tây mất nước.
Đến cả cô giáo cũng lo lắng hỏi xem cậu có bị ốm không, có cần gọi mẹ đến đón không.
Tô Đoạn cứ hờn tủi suốt cả tiết học. Thế rồi đến giờ nghỉ giải lao, cậu đã đợi mười phút nhưng vẫn không thấy Giang Thầm xuất hiện như mọi khi, lần này cậu nổi đóa thật.
Giang Thầm không đến tìm cậu, vậy cậu sẽ đi tìm Giang Thầm!
Tô Đoạn hùng hổ chạy sang khu cấp hai, tìm đến lớp của Giang Thầm.
Quả nhiên Giang Thầm đang ngồi trong lớp, đeo tai nghe nghe nhạc, mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, có vẻ đang ngẩn ngơ.
Nhìn thấy Giang Thầm đeo chiếc tai nghe mà cậu đã tặng, tâm trạng của Tô Đoạn có khá hơn một xíu, nhưng nói chung vẫn còn giận. Cậu giận dỗi gõ gõ vào cửa sổ.
Thấy Tô Đoạn đến, Giang Thầm ngỡ ngàng, rồi lập tức chạy ra khỏi lớp.
Cả lớp xôn xao vì hành động vội vã của Giang Thầm.
Giang Thầm ra ngoài rất nhanh, nhưng khi sắp đến trước mặt Tô Đoạn, hắn lại chần chừ đi chậm lại.
"Sao Đoạn Đoạn lại đến đây?" Giang Thầm nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn Tô Đoạn có sự phức tạp được che giấu kỹ càng.
Giang Thầm không hỏi thì thôi, nhưng hắn vừa hỏi thì vô vàn ấm ức bao trùm lấy cậu.
Tâm trạng Giang Thầm không tốt, cậu cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, kìm nén buồn bã suốt cả đêm rồi cả sáng, thế mà giờ gặp lại người gây ra tất cả nỗi buồn, cậu không sao kìm nén được nữa.
Chưa kịp nói gì thì nước mắt đã tuôn rơi mất kiểm soát.
Trên đường đến Tô Đoạn đã nghĩ ra bao nhiêu lời trách móc Giang Thầm, nhưng khi gặp người rồi, cậu chỉ nói được mỗi câu.
"Anh bơ em!"
Anh không ngủ với em nữa...
Đi đường cũng không nắm tay em...
— Có phải anh có củ khoai tây khác rồi không?!
Trông thấy hốc mắt Tô Đoạn đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, Giang Thầm ngay lập tức hoảng loạn.
Tim hắn như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, nỗi tội lỗi dày vò suốt từ tối qua đến giờ lại càng nặng nề hơn khiến Giang Thầm bị bao trùm bởi sự tự trách.
Hắn đã làm tổn thương bé con của mình.
"Không mà." Phớt lờ những giằng xé trong nội tâm đã kéo dài suốt cả đêm và buổi sáng, Giang Thầm ôm chặt Tô Đoạn vào lòng, thấp giọng hứa như cam lòng thỏa hiệp: "Anh sẽ không bao giờ bơ Đoạn Đoạn nữa."