Nghe thấy lời nhắc nhở này, Tô Đoạn ngây ra một lúc.
Cậu hỏi hệ thống: "Điểm chữa bệnh tăng hả?"
Rõ là cậu cảm thấy tâm trạng Tần Tri có vẻ không tốt, sao điểm chữa bệnh lại tăng lên được chứ?
Hệ thống đáp ngay: "Ừ, ký chủ có thắc mắc gì không?"
Tô Đoạn nghĩ rồi nói: "Có hơi hơi." Thật ra nhiều lắm.
Hệ thống giải thích: "Điểm chữa bệnh trên người mục tiêu liên quan đến bệnh mà ký chủ cần chữa bệnh. Dù mục tiêu đang ở trạng thái nào, hệ thống cũng sẽ quét và ghi lại lý do chữa khỏi của bệnh này. Trong hầu hết các trường hợp mắc hội chứng Stockholm, 'giam cầm' là một yếu tố thúc đẩy rất quan trọng, mà nhà họ Tô là nơi mục tiêu bị 'giam cầm', giờ hắn rời khỏi nhà họ Tô rồi nên tương đương với việc loại bỏ một yếu tố gây bệnh."
Tô Đoạn không rành về hệ thống ngôn ngữ của con người, cậu chỉ quen những từ hay dùng trong đời sống thường ngày mà mình thường dùng thôi, vì vậy cậu thấy hơi ngơ ngác vì cách giải thích của hệ thống liên quan đến một số chuyên môn.
Thật ra đến giờ cậu vẫn cái biết cái không về bệnh Stockholm này.
Ngay cả tình cảm cơ bản của con người cậu còn chưa hiểu hết thì sao hiểu được những vấn đề tâm lí phức tạp đến vậy.
Cậu nhai đi nhai lại lời giải thích của hệ thống hai lần mới cảm thấy mình hiểu sơ sơ ý của hệ thống.
Thì ra là một nguyên nhân gây bệnh khác mà cậu chưa nhận ra à?
Tô Đoạn đếm rồi nói: "Giờ đã tăng thêm 30 điểm rồi, chỉ còn lại 20 điểm, cứ như vậy thì tụi mình sẽ mau hoàn thành nhiệm vụ thôi phải không?"
Hệ thống nói: "Ký chủ đừng tưởng nhiệm vụ đơn giản như thế, mười điểm vừa tăng không chỉ do Tần Tri rời khỏi nhà họ Tô mà còn do một số thay đổi trong tâm lí của ảnh nữa, cộng lại mới tăng mười điểm chữa bệnh. Nghĩa là điểm chữa bệnh chỉ tăng nhanh ở giai đoạn đầu, càng về sau sẽ khó tăng hơn đó nha."
Tô Đoạn gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Cậu cố gắng sắp xếp logic trong đầu:
Bây giờ, loại trừ nguyên nhân gây bệnh là cậu và nhà họ Tô, sau khi mẹ của Tần Tri phẫu thuật suôn sẻ, điểm chữa bệnh chắc sẽ tăng thêm chút nữa.
Sau đó nữa là Tần Phong - Người thừa kế nhà họ Tần luôn chèn ép Tần Tri. Nếu lần này Tần Tri có thể giẫm nát Tần Phong dưới chân như quỹ đạo trong nguyên tác, chắc điểm chữa bệnh cũng sẽ tăng lên nhiều.
Cơ mà lần này không còn cú sốc bị nguyên thân tra tấn và mẹ qua đời nữa, chẳng biết Tần Tri có còn nghị lực để vượt qua trở ngại Tần Phong hay không.
Dù sao thì một người không rành đối nhân xử thế như cậu cũng cảm nhận được sự chênh lệch thực lực và địa vị giữa Tần Tri và Tần Phong nữa là. Vì vậy Tần Tri muốn đánh bại Tần Phong là một chuyện vô cùng khó.
Có điều dù có lo lắng thì cậu cũng không giúp được gì về chuyện này, Tô Đoạn thở dài nghĩ vậy.
Hệ thống: "Ký chủ đừng lo, điểm chữa bệnh 80 không hề thấp, dù sau này không loại bỏ được tai họa gây bệnh ngầm thì ít nhất ký chủ cũng được xếp hạng C đó."
Tô Đoạn rời khỏi cửa sổ, về chăn nhỏ của mình, nói: "Ừa."
Nhìn thấy hệ thống quan tâm đến nhiệm vụ như vậy, cậu không dám nói ra cậu vừa thở dài không phải vì lo cho tiến độ của nhiệm vụ.
Cậu chỉ lo cho con người mà cậu đã sớm chiều ở bên suốt mười ngày qua thôi.
☞♥☜
Cuộc sống của Tô Đoạn nhanh chóng bình lặng trở lại, thong thả tiến về phía trước.
Tô Tranh ở nhà với cậu mấy ngày lại lao vào bận rộn với đống công việc, thời gian rảnh rỗi vô cùng bất ổn.
Mà Tô Đoạn ở nhà cũng có việc phải làm đấy nhé. Cậu đang rèn luyện kỹ năng điều khiển cơ thể, dần dần không còn đánh rơi đũa mỗi khi ăn nữa, trông chẳng khác gì người bình thường.
Tô Tranh đi chưa bao lâu thì hệ thống nhắc cậu điểm chữa bệnh của Tần Tri lại tăng thêm 5 điểm, nghe nói ca phẫu thuật của mẹ Tần đã hoàn thành, rất thành công.
Với sự giúp đỡ âm thầm của Tô Tranh, Tần Tri đã gia nhập một công ty nước ngoài mà ngay cả Tần Phong cũng không cài cắm vào được, cuối cùng cũng có cơ hội áp dụng những kiến thức học được ở trường vào thực tế.
Thỉnh thoảng Tô Đoạn sẽ thông qua hệ thống quan sát đối tượng chữa bệnh của mình, cậu phát hiện hắn tranh đua hơn cậu tưởng tượng, không những nhanh chóng có được chỗ đứng trong công ty mà còn chống chọi được sự chèn ép cản trở của Tần Phong, tuy cũng có những lúc vấp ngã nhưng sẽ đứng lên và leo lên cao hơn nữa.
Tô Tranh chỉ đưa cho hắn nước cờ đầu*, không thể che chở cho hắn mãi được, đoạn đường sau này Tần Tri sẽ phải tự bước đi.
*Cách để đạt được danh lợi.
Nói chung, điều Tô Đoạn lo lắng đã không xảy ra, mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng thuận lợi.
Chỉ có một chi tiết lạ lùng:
Tô Đoạn hỏi: "Tại sao ảnh lại viết tên tôi nhỉ?"
Tô Đoạn nhìn vào hình ảnh trong màn hình, hỏi hệ thống.
Trong màn hình, Tần Tri tan làm về đến nhà, đang xử lý công việc còn dang dở trong phòng làm việc nhỏ, đột nhiên lấy ra một tờ giấy trắng từ trên giá sách, viết hai chữ "Tô Đoạn" lên đó.
Tay Tần Tri cầm chặt bút, ngón tay siết chặt đến mức nổi gân xanh trên mu bàn tay, nhưng khi đặt bút xuống, hắn lại rất nhẹ nhàng như sợ đè lủng tờ giấy mỏng manh vậy.
Từ nét chữ của hắn có thể nhìn ra đường nét sắc bén, giống như bản thân hắn - Người vừa gây dựng tên tuổi trong đế quốc thương nghiệp vậy.
Tô Đoạn nhớ lại chữ viết xấu như gà bới vô cùng thê thảm của mình, cảm thấy Tần Tri viết tên cậu còn đẹp hơn cậu tự viết nữa.
Hệ thống đáp: "Theo phân tích từ nhiều trường hợp, một người viết tên người khác có lẽ là để khắc sâu ấn tượng về người đó trong đầu, chủ yếu là để duy trì một loại cảm xúc mãnh liệt nào đó."
Tô Đoạn lặp lại lời hệ thống: "Cảm xúc mãnh liệt?"
Hệ thống: "Ừ, có thể là vô cùng thích, hoặc là mối thù hận không thể nào quên, mà cũng còn nhiều cảm xúc phức tạp khác nữa. Nói chung cảm xúc của con người phức tạp và đa dạng lắm, không thể dùng lời để miêu tả chính xác được đâu."
Tô Đoạn chớp mắt, nói: "Tôi nghĩ Tần Tri không hận tôi đâu."
Tuy cậu thường xuyên phiền Tần Tri chăm sóc cậu, nhưng cậu chưa bao giờ ngược đãi Tần Tri.
Hơn nữa một linh vật như cậu tuy rất kém về mặt tình cảm, nhưng bản năng đã được rèn luyện qua mấy ngàn năm khiến cậu hết sức nhạy cảm với những nguy hiểm và những cảm xúc xấu liên quan đến sự an toàn của mình. Ít nhất cậu chưa bao giờ thấy Tần Tri có cảm xúc tiêu cực về mình.
Hệ thống nói: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Không phải hận thì là thích à?
... Hm, cũng không đúng, hệ thống cũng nói còn cảm xúc khác mà, xem ra nó cũng không thể hiểu thấu đáo tình cảm của con người.
Nhìn lần cuối Tần Tri đã cất tờ giấy trắng, lại bắt đầu làm việc, Tô Đoạn chúc hệ thống ngủ ngon rồi tắt màn hình đi ngủ.
♦♦♦
Sau khi bác sĩ bảo vết nứt rất nhỏ trên xương cụt của Tô Đoạn đã lành hẳn, có thể nhảy nhót tung tăng thì lớp dạy kèm lại bắt đầu.
Mỗi ngày dạy kèm năm tiếng, phần lớn là nội dung rất chuyên nghiệp, một mình Tô Đoạn không thể đối phó nổi nên mỗi khi gia sư tới, Tô Đoạn bèn giao cơ thể cho hệ thống quản lý, còn mình thì đi xem phim, không thì ngồi ngơ ngác một mình.
Nói chung cuộc sống rất yên bình - Ngoại trừ việc sau khi học xong cách sử dụng cơ thể thì cuộc sống hơi buồn tẻ.
Có điều Tô Đoạn không phải người ồn ào. Khi cậu còn là một cây nấm, nếu không xảy ra chuyện khiến cậu không sống được nữa, thì việc cắm rễ mấy trăm năm hay cả ngàn năm một chỗ là chuyện rất bình thường, vì vậy Tô Đoạn khá thích nghi với nhịp sống nhẹ nhàng này.
Nếu không bị ai quấy rầy thì cậu có thể ngồi một mình trong vườn cả ngày luôn.
Sau khi mùa xuân trôi qua, đồng loại của cậu không còn khoe bộ phận sinh sản của mình với con người nữa, nên Tô Đoạn vẫn thích ở trong khu vườn tràn ngập mùi hương của đồng loại.
Sau đó những người hầu trong nhà Tô rất ngạc nhiên khi thấy cậu chủ nhỏ không còn nổi nóng nữa, nhà họ Tô cũng không còn người bị sa thải nữa.
Tô Tranh nhìn thấy hết tất cả, nhưng anh không nói gì cả.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ đầu xuân giờ đã đến cuối năm, những hạt bông tuyết rơi xuống.
Hôm nay Tô Tranh ở nhà, anh dạy Tô Đoạn cách xay cà phê.
Nói là dạy chứ thật ra không muốn để Tô Đoạn làm, sợ em trai vụng về làm mình bị thương. Sau khi xay cà phê xong thì pha cho cậu một tách, xem như buổi dạy hôm nay đã kết thúc.
Tô Đoạn nhấp từng ngụm nhỏ cà phê, Tô Tranh cho rất nhiều đường viên và sữa vào nên không hề đắng, có vị như một loại thức uống êm dịu nào đó.
Tô Đoạn nhìn tuyết rơi nhẹ ngoài cửa sổ, cầm tách cà phê uống một lúc rồi chợt ngẩng đầu lên hỏi Tô Tranh: "Anh ơi, năm nay ba mẹ có về không ạ?"
Tô Tranh cong khóe mắt nhìn cậu, tuy độ cong không lớn nhưng lại làm dịu đi nét lạnh lùng cứng cỏi của anh: "Về chứ, mẹ nói... Mẹ đã đặt vé máy bay ngày 19 rồi, định cho em một bất ngờ cơ."
Nhưng vừa thấy ánh mắt mong ngóng của em mình, niềm vui bất ngờ đó không kiềm chế được mà tự anh nói ra.
Tô Đoạn dừng một chốc, siết chặt tách cà phê, nhỏ giọng hỏi: "Không thể về sớm hơn nữa ạ?"
Tô Tranh thấp giọng nói: "Bên ba mẹ chắc đang sắp xếp công việc, nên khó về sớm hơn."
Nhưng điều khiến anh bất ngờ là Tô Đoạn rất bướng bỉnh về chuyện này, nhìn anh năn nỉ, nhẹ nhàng nói: "Nhưng... Em muốn ba mẹ về sớm hơn, lâu lắm rồi em chưa gặp ba mẹ mà..."
Lâu lắm rồi Tô Đoạn mới quấy đòi như thế, dù anh biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng nhìn đôi mắt đen ươn ướt như ngâm nước, trông có chút bướng bỉnh của em trai, Tô Tranh chẳng nói nổi lời từ chối.
Anh xoa đầu em mình, thỏa hiệp: "Được rồi, giờ anh sẽ gọi điện cho mẹ. Đoạn Đoạn nhà chúng ta nhớ mẹ rồi nè."
Nhìn Tô Tranh gọi điện thoại, Tô Đoạn mới yên tâm đôi chút.
Tô Đoạn đã biết từ lâu chuyện năm nay cha mẹ Tô sẽ về ăn Tết.
Thực ra, Tô Đoạn không chỉ biết năm nay cha mẹ Tô sẽ về nhà họ Tô mà còn biết trên chuyến bay về nước họ sẽ chết trong một vụ tai nạn máy bay, đây là những gì được viết trong thông tin thế giới.
Tô Đoạn hỏi hệ thống cho chắc: "Như vậy có bị vi phạm quy tắc không?"
Hệ thống nói: "Tôi cũng không biết nữa, nhưng trong quy tắc nhiệm vụ đúng là không có quy tắc 'không được thay đổi số của những mục tiêu không thể thay đổi'."
Tô Đoạn đáp: "Ừa." Dẫu sao cậu cũng đã quyết định làm thế, dù thật sự vi phạm quy định thì cậu cũng sẽ không thay đổi quyết định đâu.
Cậu khá chậm chạp về mặt tình cảm và không dễ chấp nhận người khác, nhưng việc cha mẹ Tô Đoạn thường xuyên gọi điện thoại và video trong gần một năm vẫn khiến Tô Đoạn nảy sinh một số tình cảm gắn bó với họ, khó mà cắt đứt.
Tô Đoạn làm nũng và năn nỉ đúng là có ích, không biết Tô Tranh đã nói thế nào với cha mẹ Tô mà khi đưa điện thoại sang cho Tô Đoạn, mẹ Tô đã ngọt ngào hứa với cậu sẽ về nhà Tô trước trưa ngày 18.
Tô Đoạn yên tâm, nói với mẹ Tô: "Dạ, mẹ ơi, con ở nhà đợi mẹ về."
Song sự thật chứng minh cậu đã yên tâm quá sớm.
Tuy cha mẹ Tô đã đến sân bay trong nước an toàn vào sáng ngày 18, nhưng họ gặp phải một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng trên đường từ sân bay về nhà Tô.