Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 54: Thế giới thứ hai (15)



NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC

"Sao thế? Em không thích à?"

Mọi chuyện diễn ra như dự đoán và suôn sẻ, nhưng không ngờ nó lại bị kẹt ở bước cuối cùng.

Đúng là Tô Đoạn hơi có ý kiến, nhưng nói thẳng ra có vẻ hơi tổn thương người ấy, Odrosse rất nghiêm túc mời cậu nên cậu không thể tùy tiện từ chối.

Odrosse đưa tay sờ cằm, nghiền ngẫm nói: "Mặc dù bây giờ Riuigne thoạt trông xanh xao nhàm chán, nhưng khi mùa hoa đến sẽ rất đẹp. Nó vẫn chưa mở cửa với bên ngoài, chúng ta có thể đến đó chơi riêng."

Vừa nói, hắn vừa gợi lên những bức ảnh chụp hành tinh này trong mùa hoa nở, vì thế thứ hiện ra trước mắt là một hành tinh được bao phủ đủ sắc màu như hồng, đỏ, lam, tím,... Những cánh hoa đủ màu sắc tầng tầng lớp lớp đan xen như những tầng mây thướt tha yểu điệu, trông mềm mại và mộng mơ, tựa như một bức tranh thủy mặc được vẽ hoàn chỉnh trên bề mặt hành tinh.

Tô Đoạn: "..." Không, em cảm thấy nó xanh hơn rồi.

Thấy nô lệ nhỏ vẫn không đáp lại, vẻ mặt hắn trông như buồn rầu hơn, Odrosse dừng một chốc rồi tắt thông tin trên hành tinh này: "Không thích thì không đi nữa, tụi mình đổi hành khác."

Tuy không biết sai ở đâu nhưng có vẻ lời mời đi du lịch lần đầu tiên có lẽ sẽ kết thúc trong thất bại.

Hắn phải nhìn lại và suy ngẫm xem rốt cuộc sai ở đâu.

Tô Đoạn vẫn đang xoắn xuýt, nghe vậy vội nói: "Không phải không thích!"

Cậu dừng nói một lúc rồi lí nhí nói: "Nhưng... Tụi mình có thể ở hành tinh đó lúc nó màu xanh không? Em khá thích màu đó, ừm thì... Khỏe mạnh!"

"Hửm?" Odrosse cất tiếng ngờ vực nhẹ. Riuigne xanh mướt là mùa bình thường, cảnh sắc kém đẹp hơn mùa nở hoa, tuy hắn không nghiên cứu về hoa nhưng hắn vẫn biết những lẽ thường cơ bản này.

Thẩm mỹ của nô lệ nhỏ nhà hắn có vẻ hơi khác với người thường...

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Odrosse thỏa hiệp hôn lên lông mày hơi cong của nô lệ nhỏ: "Nghe em hết, thời gian còn dài, em cứ chọn từ từ."

Bất kể đi đâu thì hắn chỉ cần ở bên người ấy, dù là Riuigne lúc bình thường cũng sẽ có rất nhiều cảnh đẹp để ngắm nhìn.

Tô Đoạn thở phào, vội gật đầu lia lịa.

Cứ để đó trước đi... Lỡ như sau một thời gian Odrosse sẽ quên mất hành tinh kỳ lạ có nhiều hoa thì sao!

Tinh hạm tiếp tục bay về phía trước, rời khỏi khu vực Thủ Đô Tinh, khung cảnh bắt mắt trở thành vũ trụ hắc ám rộng lớn lạnh lẽo, phần lớn thời gian đều yên tĩnh cô độc cực kỳ, chỉ thỉnh thoảng mới lộ ra một góc vành đai thiên hà xa xa lóe lên những tia sáng nhỏ bé, rồi lại lặng lẽ biến mất khi tuyến đường tiếp theo thay đổi.

Giờ thứ tư sau khi rời khỏi khu vực Thủ Đô Tinh, hạm đội bắt đầu thực hiện bước nhảy mãnh liệt và nhanh chóng qua hố sâu, sau lần nhảy thứ ba, Tô Đoạn nhanh chóng thấy khó chịu.

Tuy chỉ hơi choáng váng nhưng Odrosse vẫn quả quyết gọi quân y.

Tô Đoạn bị quấn trong chăn, nghiêm cấm không được xuống giường trước khi bác sĩ đến. Cậu khó nhọc rút hai tay ra khỏi chăn, cố gắng giải thích: "Em chỉ choáng váng có mấy phút, bây giờ không còn choáng váng nữa rồi, không cần phiền phức vậy đâu anh."

Tinh thần thể của Odrosse luôn ở bên cạnh cậu, cách ly cậu khỏi phần lớn cảm giác khó chịu bởi bước nhảy, nên phần mà cậu cảm nhận được vốn đã rất nhỏ rồi.

Odrosse nhét lại hai cánh tay khó khăn lắm mới rút ra được vào chăn, rồi cúi xuống, môi mỏng hôn lên khóe môi cậu không cho từ chối, nói: "Không được, lát nữa còn nhiều bước nhảy hơn, nếu khó chịu thì phải mau chữa, không thể trì hoãn."

Tô Đoạn mở miệng, phiền não dừng lại: "..."

Cậu muốn nói rõ với Odrosse hai phút choáng váng của cậu tương tự như lúc cậu thức dậy hay mông lung, còn lâu mới đến nước phải gọi bác sĩ. Nhưng dù cậu nói gì Odrosse cũng không lung lay, kiên quyết ấn cậu nằm lên giường.

Cậu không phải là người khó chịu thì sẽ không nhịn nổi, như vậy mới là gây thêm phiền phức cho Odrosse, nhưng khó chịu ở mức này thì không cần phải lo lắng như vậy.

Chỉ tổ tốn thời gian của bác sĩ thôi.

Trong lúc Tô Đoạn khổ não làm sao thuyết phục Odrosse bỏ ý định gọi bác sĩ thì bác sĩ hiệu suất cực nhanh đã gõ cửa phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ mở ra, một bóng dáng quen quen bước vào.

"Nào nào nào, để ta xem ngươi bị gì, đã nằm trên giường luôn rồi, nghiêm trọng dữ vậy hả?" Arvid chó đội lốt người* mặc áo blouse trắng, tay xách một bộ dụng cụ y tế màu bạc, trông thì cũng ra dáng thiên sứ cao quý bước ra chiến trường.

*Chó đội lốt người (Nhân mô cẩu dạng): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong phẩm chất thấp kém (tính xấu như chó:))))

- Nếu lờ đi việc chiếc áo cẩu thả mở đến cúc thứ ba và mái tóc vàng sáng không hiểu sao rối bù.

Tô Đoạn mở to mắt, giật mình khi thấy Arvid xuất hiện trên tinh hạm, cậu nhớ Arvid làm ở viện nghiên cứu mà sao giờ lại làm bác sĩ rồi nhỉ?

Hệ thống giải thích: "Arvid vốn học chuyên ngành y học, vượt qua khảo nghiệm lâm sàng, có chứng chỉ nghề y. Khi chiến sự bận rộn, nguồn lực y tế eo hẹp, thỉnh thoảng các nhà nghiên cứu kiêm quân y là chuyện thường thấy thôi."

Tô Đoạn: "Ra vậy."

Odrosse liếc nhìn em trai mình từ trên xuống dưới, nhưng không trách anh ăn mặc không chỉnh tề mà nghiêng người sang một bên, lộ ra Tô Đoạn trên giường.

Arvid lấy máy kiểm tra ra, đôi mắt xanh biếc nhìn Tô Đoạn mấy giây, khóe mắt hơi cong lên hỏi: "Khó chịu ở đâu nè?"

"Chóng mặt." Tô Đoạn vẫn chưa kịp trả lời thì Odrosse bên cạnh đã nói trước.

Arvid cúi đầu, kết nối máy kiểm tra với một số vị trí trên cánh tay Tô Đoạn, khỏi động rồi hỏi tiếp: "Chóng mặt bao lâu?"



Odrosse trả lời chính xác: "2 phút 19 giây."

"..." Arvid ngừng vài giây, rồi tận chức tận trách hỏi: "Ngoài chóng mặt ra còn gì nữa không? Còn có phản ứng nào khác như sốt, tay chân mỏi nhừ, hốc mắt sưng,..."

Odrosse nhìn Tô Đoạn trên giường, nhận được một cái lắc đầu kiên quyết thì thấp giọng nói: "Hết rồi."

Arvid: "..."

Nhìn mà coi anh trai bảo bọc người ta thành cái gì kìa, anh cứ tưởng nô lệ tóc đen khó chịu đến nỗi không xuống được giường cơ đấy, còn đang thắc mắc sao tinh thần thể của anh hai không bảo vệ được một người chứ.

Kết quả thì sao-???

Sau khi thầm niệm ba lần trong đầu "Đây là người đàn ông chi trả hai lần tiền cơ giáp cho mi đấy", Arvid kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt.

Chẳng biết có phải ảo giác của anh hay không mà từ ngày anh bị đánh trong phòng huấn luyện cơ giáp vì con rồng của anh theo bản năng đánh hơi được nô lệ tóc đen, hình tượng anh trai cao lớn dần sụp đổ trong lòng anh...

Máy kiểm tra hoàn thành trong mười mấy giây, "bíp" một tiếng rồi dừng lại, Arvid nhìn xuống số liệu phía trên rồi đọc ra kết luận: "Di chứng của bước nhảy hố sâu không thể xem là nhỏ đâu đấy, nghĩa là khoảng năm phút trước khi em đến, thân thể của cậu ấy đã hoàn toàn tự hồi phục."

Ngụ ý là: Chẳng bị sao cả.

Mặt Tô Đoạn bỗng đỏ bừng, đã nói với Odrosse đừng gọi bác sĩ rồi mà.

Thế là cậu thở dài, ngượng ngùng nói: "Xin, xin l... A."

Odrosse nhẹ sức nhéo cổ tay cậu, ngắt ngang lời xin lỗi chưa kịp nói hết.

Arvid cũng biết điều xua tay: "Không cần đâu, dù sao ta cũng đang nhàn rỗi, vẫn chưa ra chiến trường."

"... Lỗi." Song Tô Đoạn vẫn ngoan cường nói ra chữ cuối.

Odrosse: "..."

Arvid không nhịn được bật cười, anh không lấy máy kiểm tra ra khỏi cánh tay Tô Đoạn mà kết nối thêm vài giao diện với nó rồi nói: "Ta sẽ kiểm tra độ nhạy cảm của thuốc cho ngươi."

Tuy nghe không hiểu gì cả nhưng Tô Đoạn vẫn phối hợp ngồi yên, lần này kiểm tra hơi lâu nên hơi khó chịu, phải năm phút sau máy mới dừng lại.

Khi dụng cụ được lấy ra, cả cánh tay Tô Đoạn tê rần, Odrosse nhẹ nhàng xoa cho cậu, khi xoa đến gần khuỷu tay thì phát hiện có một lỗ kim khó thấy, chau mày hỏi: "Đau không em?"

Tô Đoạn ngây ngốc lắc đầu: "Không đau ạ." Cậu không có cảm giác kim đâm vào, nếu Odrosse không chỉ cho cậu xem thì e là đến khi nó lành cậu cũng chẳng biết.

Hắn hỏi Arvid đang dọn dụng cụ: "Đây là gì?"

"Dấu kim do thu thập bộ gen để lại, bộ gen sẽ bị vô hiệu hóa bởi chất khử trùng sau khi chiết xuất và phân tích." Arvid liếc nhìn hắn, rất muốn ra chiều khinh thường với cái kẻ trông gà hóa cuốc như hắn: "Đâu phải anh chưa bao giờ làm... À phải rồi, đã lâu rồi anh không làm xét nghiệm độ nhạy cảm với thuốc, anh muốn làm xét nghiệm không?"

Giây tiếp theo, Arvid bác bỏ đề nghị của mình: "Thôi, hôm nay anh tranh thủ đến phòng y tế, kiểm tra toàn thân trước khi ra chiến trường."

Odrosse ừ một tiếng.

Arvid mở kết quả kiểm tra của Tô Đoạn trên thiết bị kết nối riêng, càng xem lông mày càng nhíu chặt.

Sự thật đã chứng minh lần kiểm tra này rất cần thiết, kết quả cho thấy nô lệ tóc đen trước mắt có nhiều mức độ dị ứng với 30% số thuốc hiện đang lưu hành trong đế quốc.

Thật đúng là... Khó nuôi quá đi mất.

Arvid đối chiếu danh sách, mất một lúc mới kê mấy lọ thuốc.

"Đây là một số loại thuốc có thể làm dịu đi di chứng của việc nhảy hố sâu, trong vòng mười phút nếu cảm thấy hơi choáng váng thì không cần uống, đến khi toàn thân sưng tấy, đau nhức và sốt thì uống. Thể chất của cậu ấy chênh lệch với thể chất trung bình của người dân đế quốc, em đã đánh dấu liều lượng riêng, đừng uống dựa theo chỉ dẫn, có vấn đề gì thì cứ hỏi em bất cứ lúc nào." Arvid lấy thuốc từ trong hộp y tế ra, viết nhãn lên từng lọ rồi đưa cho anh trai mình một viên.

Odrosse giải thích từng liều lượng cho Tô Đoạn xong thì nhét tất cả vào nhẫn không gian trong tay Tô Đoạn.

Arvid liếc nhìn nhẫn không gian trên tay Tô Đoạn, khi nhìn rõ hoa văn trên đó là hoa diên vĩ thì mở to mắt.

Trong hoàng cung, chỉ có hoàng hậu Sophie mới sử dụng kiểu nhẫn không gian này.

Vì vậy nguồn gốc chiếc nhẫn không gian này đã rõ ràng rồi.

Tính đến thời điểm này hôm nay, anh mới chỉ gặp nô lệ tóc đen này có hai lần, lần đầu gặp thì anh đang bận bị đánh, không rảnh chú ý nhẫn trên tay Tô Đoạn trông ra sao, hồi nãy kiểm tra cho Tô Đoạn cũng dùng tay kia nên mãi vẫn không nhận ra.

Mãi đến khi Odrosse cho thuốc vào bên trong, anh mới phát hiện ra điểm đặc biệt của nhẫn không gian này.

Ngay cả đồ mẹ để lại cũng rơi vào tay người đó luôn sao?

Có vẻ anh hai đã lún sâu với nô lệ tóc đen này rồi.

Odrosse có vẻ bất mãn khi anh cứ nhìn nô lệ nhỏ của hắn, nói ám chỉ: "Còn chuyện gì cần chú ý nữa à?"

Arvid rất biết điều: "Không ạ, em đi trước đây, nhớ đến phòng y tế kiểm tra nhé."



Tuy cơ thể con người tiến hóa đến ngày nay đã gần như miễn nhiễm hoàn toàn với phóng xạ vũ trụ, nhưng vẫn có xác suất cực kỳ nhỏ có gen bị thay đổi, để tránh những nguy hiểm có thể xảy ra bởi thuốc sau khi bị thương trên chiến trường, các quân nhân phải được kiểm tra định kỳ khi ở biên giới.

Để chặt chẽ hơn, trước khi ra chiến trường cũng phải kiểm tra cơ bản.

Có điều Arvid quan tâm như thế không phải vì chuyện đấy, tiến hóa đến mức của Odrosse sẽ không bao giờ bị phóng xạ vũ trụ ảnh hưởng, sở dĩ anh giục Odrosse kiểm tra như vậy chỉ vì-

Sau khi chi trả tiền cho cơ giáp, anh bơm vốn mới vào dự án nghiên cứu, dự án đã tạo ra bước đột phá cuối cùng, nhu cầu cấp thiết bây giờ là cần một số bản sao mô gen của đối tượng nghiên cứu.

Odrosse gật đầu, "Bước nhảy đầu tiên kết thúc ta sẽ đến đó ngay, chắc khoảng ba giờ chiều."

Arvid: "... Được."

Còn lí do vì sao phải đợi đến khi giai đoạn đầu của bước nhảy kết thúc ấy à?

Tất nhiên là vì ở bên nô lệ tóc đen rồi. Đối với đáp án rõ rành rành thế kia, Arvid từ chối hỏi.

Là một quý ông độc thân, anh không muốn rảnh rỗi sinh nông nổi đi tìm cơm chó ăn đâu.

Hành trình của tinh hạm kéo dài bảy ngày, xét đến khoảng cách từ Thủ Đô Tinh đến phòng tuyến biên giới, và lượng lớn vật tư chở theo trên chiến hạm vận tải, khoảng thời gian tới nơi ngắn đến khó tin.

Tất nhiên cái giá phải trả là những bước nhảy lỗ sâu với mật độ và cường độ cao.

Ở giai đoạn sau, quả nhiên Tô Đoạn đã xuất hiện di chứng mà Arvid đã nhắc đến, khớp xương nhức đến nỗi không thể nhấc lên, nên nửa đêm, Odrosse đã lo lắng thức dậy đút thuốc cho cậu.

Những loại thuốc đó có tác dụng tức thì, Tô Đoạn uống đúng giờ trong hai ngày cuối cùng không thấy khó chịu nữa, chỉ là tinh thần vẫn ủ rũ, vừa xuống tinh hạm đã được Odrosse ôm hờ đưa cậu phòng ngủ trong căn cứ nghỉ ngơi.

Hắn không muốn nô lệ nhỏ bị lộ trước mặt người khác quá nhanh nên vẫn đi lối đã mã hóa.

Vì thế sau khi nhận được tin tức nguyên soái sắp đến, các sĩ quan cấp cao đã phấn chấn chờ trong phòng họp, nhưng sau khi trễ tròn hai mươi phút thì họ mới trông thấy nguyên soái xuất hiện ở cửa.

Kể từ cuộc tấn công bất ngờ đó, họ khẩn trương củng cố phòng tuyến tiếp giáp với với khu B và nâng mức độ cảnh báo. Nhưng kể từ đó, đám dị thú không còn phát động cuộc tấn công quy mô lớn vào phòng tuyến nữa, thỉnh thoảng sẽ có đám nhỏ nhưng quy mô cũng vô cùng bình thường.

Đám dị thú đó vẫn thể lực cao hơn trí tuệ như trước, chẳng hề theo đàn và xảo quyệt như trong video giám sát đêm đó.

Như thể cuộc tấn công tàn bạo và âm thầm ngày hôm đó chỉ là ảo giác của họ vậy.

...

Hội nghị kết thúc, Mạc Tây bị ai đó câu cổ tò mò hỏi: "Chả phải nguyên soái đến lúc bảy giờ rưỡi sáng sao? Sao gần tám giờ mới đến họp vậy?"

Truyền thống của Odrosse là tổ chức họp ngay khi đến biên giới, từ khi xuống tinh hạm đến phòng họp không quá mười phút, hôm nay hắn đến muộn đúng là chuyện lạ thường.

Nhưng nguyên soái vẫn nghiêm túc lạnh lùng như xưa, như không có chuyện gì xảy ra, nên không ai dám đối mặt hỏi vấn đề này.

"..."

Mạc Tây cạn lời thoáng chốc, đẩy cái cổ tay đang câu trên vai anh ta: "Sao ta biết được? Đâu phải lúc nào ta cũng đi theo nguyên soái, ta là phụ tá chứ không phải trợ lý riêng ok?"

Thật ra thì anh ta biết, nhưng nói cái lý do "nguyên soái đi dàn xếp nô lệ nhỏ ngon lành mà anh ấy dẫn theo" cũng chả ai tin.

Dám cá là anh ta sẽ bị kéo đến sân tập để "dạy cho một bài học" vì đã đùa giỡn nguyên soái.

Anh ta chẳng muốn tự chuốc khổ đâu.

Dù sao người ấy ở đây thì sớm muộn gì họ cũng sẽ biết thôi.

Có khi còn kinh ngạc đến há hốc mồm rớt cằm nữa cơ.

"Được lắm, kín miệng ghê." Đồng đội vỗ mạnh vai anh ta, sau khi nhận được ánh mắt sát khí hình viên đạn từ Mạc Tây thì chột dạ xoa vai cho anh ta, lầm bà lầm bầm: "Không nói thì thôi, còn hung dữ nữa chứ."

Đúng như Mạc Tây chửi thầm, dù anh ta không nói thì nguyên nhân hôm đó nguyên soái đến muộn cũng bị người ta biết.

Chỉ cần người còn sống thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, huống chi Tô Đoạn không thể ở phòng ngủ của Odrosse mãi mãi.

Vì vậy Odrosse không định mãi mãi che giấu sự tồn tại của cậu, sau khi Tô Đoạn đã khỏe hẳn, có tinh thần thì hắn bắt đầu dẫn cậu ra ngoài hoạt động.

Ví dụ như đến căng tin ăn.

Vật tư cho phòng tuyến của đế quốc Deler vô cùng dồi dào, lần này họ tiếp viện rất nhiều rau tươi, dự trữ đủ lương thực cho toàn quân trong nửa tháng, vì vậy trong căn tin luôn là bầu không khí vui mừng.

Nhưng bầu không khí này bỗng sượng trân khi nguyên soái của họ bước vào cùng một thiếu niên tóc đen.

Nhìn khuôn mặt thanh tú sạch sẽ của thiếu niên, rồi lại nhìn bàn tay của nguyên soái thân mật ôm vai của thiếu niên một cách chiếm hữu chẳng nhầm đi đâu được, hầu như mọi người đều dại ra quên mất món rau quý giá và hấp dẫn trước mặt.

___

19/12/2023.

22:47:01.