Hầu như mọi người đều nghi ngờ mắt mình có vấn đề nên theo phản xạ định hẹn lịch khám thị lực ở phòng y tế.
Nếu không phải họ nhìn nhầm thì sao vị nguyên soái lạnh nhạt, cấm dục, còn có thói sạch sẽ của họ lại thân mật ôm một người như vậy?
Mãi đến khi chiếc ghế bị kéo ra, phát ra tiếng két nhỏ thì bầu không khí mới như bị nhấn nút khởi động.
Nhìn thấy nguyên soái chẳng những choàng tay qua vai thiếu niên tóc đen mà còn săn sóc kéo ghế ra cho cậu, ấn vai cậu ngồi xuống, trong nhà hàng vang lên tiếng kim loại va lạch cạch.
Có người sơ ý đánh rơi chén đũa trên tay, có người còn lố hơn, kinh ngạc đến độ làm đổ toàn bộ đĩa ăn, đổ đồ ăn ra khắp sàn.
- Rồi lặng lẽ rớt nước mắt trong lòng.
Rau được cung cấp với số lượng có hạn cho mỗi người mỗi ngày, làm đổ một phần thì hôm nay chẳng có phần thứ hai đâu.
Vì vậy, nhất thời hắn ta không biết nên cảm thấy buồn vì nguyên soái đã phản bội tổ chức độc thân, hay cảm thấy tiếc cho số rau vô tội chết trên đĩa của mình.
Tô Đoạn bị Odrosse nhẹ nhàng ấn vai ngồi xuống, toàn thân cứng đờ căng chặt.
Vì cậu đang căng thẳng.
Trong căng tin có ít nhất hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào cậu, là một cây nấm Phục Linh không có cảm giác tồn tại, cậu chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm cùng một lúc như thế.
Vì linh lực chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình nên lần nào Tô Đoạn cũng chọn một nơi rất vắng vẻ, càng ít người và động vật chú ý đến cậu thì càng tốt. Vì vậy bỗng dưng đối mặt với nhiều ánh mắt dò xét khiến cậu lập tức bồn chồn chỉ muốn lấy lá non che lại rồi trốn đi thôi.
Nếu không có bàn tay của Odrosse ấn lên vai cậu, mãi truyền hơi ấm cho cậu để cậu an tâm hơn một chút thì e là cậu đã rút rể bỏ chạy.
Odrosse bảo cậu ngồi sát tường bên trong, mình thì ngồi ngoài, thân thể cao lớn che đi phần lớn ánh mắt dòm ngó rồi nói: "Không sao, họ không có ý xấu."
Tô Đoạn nhỏ giọng dạ một tiếng, âm cuối run run, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn hắn, đôi mắt đen như ngấn nước.
Ấy vậy mà sợ đến thế...
Tuy biết nô lệ nhỏ khá hướng nội, nhưng không ngờ cậu sợ người lạ đến vậy, Odrosse bỗng thấy hối hận vì đã đưa cậu đến đây.
Chỉ vì thỏa mãn cái dục vọng tuyên bố trước mặt người khác của mình mà khiến nô lệ nhỏ bé của hắn phải chịu đựng nỗi sợ đến vậy.
Odrosse đặt tay lên mái tóc đen mềm mại của cậu, hơi cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai lần rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi em, ta đưa em về."
Khi hắn đặt tay lên đầu Tô Đoạn, trong nhà ăn lập tức vang lên tiếng hít hà hết đợt này đến đợt khác.
Đúng là sống lâu trên đời chuyện gì cũng có thể thấy, nguyên soái lạnh lùng của họ vậy mà cũng biết xoa đầu người ta.
...
Ngay lúc nguyên soái định dẫn nô lệ nhỏ của mình rời khỏi nơi khiến cậu cảm thấy bất an này, Tô Đoạn giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, từ chối lời đề nghị: "Không, cứ ăn ở đây đi ạ."
Đôi mắt vẫn ngấn nước nhưng giọng điệu lại kiên định đến lạ.
Cậu không thể trốn sau lưng Odrosse mãi được, Odrosse mới là người cần được chữa bệnh, cậu không thể dựa vào sự yêu thương của hắn mà cứ yên tâm làm người được che chở.
Huống chi chỉ bữa ăn ở nơi đông người thôi, đâu phải lên núi đao xuống biển lửa, chả có gì phải lo lắng... Tuy những người này trông hơi niềm nở quá.
Odrosse có vẻ vẫn chưa yên tâm, nhưng Tô Đoạn đã hạ quyết tâm, nên sau khi thoáng suy tư thì hắn vẫn chọn tôn trọng ý kiến của cậu, dời tay xuống nhẹ nhàng chạm vào bầu má mềm mại của cậu, sau đó dùng thiết bị kết nối mở thực đơn rồi đưa cho người ấy: "Vậy được, hãy chọn món em muốn ăn đi."
... Lại thêm tiếng hít hà lớn hơn nãy.
Nhân lúc nô lệ nhỏ đang nhìn xuống thực đơn, Odrosse ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh với vẻ đe dọa.
Sợ uy thế của hắn nên các binh sĩ có mặt đành nhìn đi nơi khác, nhưng khi Odrosse lại cúi đầu thì lại nhìn sang như măng mọc sau mưa.
Nhưng là con người thì ai cũng có cái nết ngồi lê đôi mách, dẫu nguyên soái đáng sợ là thế nhưng mọi người vẫn dám mạo hiểm hóng hớt chuyện chấn động thế kỷ chỉ có một lần này.
Cơ mà thật ra Odrosse cũng đành hết cách với hành vi của họ.
Phạt... nhiều người như thế chắc chắn là lạm dụng chức quyền. Tuy quyền lực trong tay hắn lớn thật nhưng không thể dùng để phát tiết ham muốn cá nhân được.
Hắn đành phải dùng ánh mắt cảnh cáo để họ bớt bớt lại.
Điều kiện trong căng tin của quân đội rất tốt, có thể so với các nhà hàng tầm trung ở Thủ Đô Tinh nên đương nhiên cũng có phục vụ đồ ăn.
- Tuy nhiên, do nhân lực có hạn nên chỉ cung cấp cho sĩ quan cấp trung úy trở lên, binh lính thường vẫn phải tự đi lấy.
Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được bưng lên, Tô Đoạn im lặng nhai rau củ, chậm rãi chứ không còn căng thẳng nữa, thỉnh thoảng khẽ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nhà ăn một chút.
Nên việc gặp phải ánh mắt của một số binh lính là điều khó tránh khỏi.
Nhưng những binh lính đó nom còn sợ hãi hơn cậu, khi thấy cậu nhìn thì vội vàng cúi đầu xuống, thậm chí còn hoảng sợ hơn cả khi đối mặt với cảnh cáo của Odrosse.
Những người lính này đang nghĩ: Đó là người đặc biệt của nguyên soái kìa, loài quý hiếm như vậy trông như một bông hoa nhỏ trong nhà kính vậy, lỡ như cậu bị đám đàn ông tay chân thô như họ dọa thì sao?
Ngẫm lại cũng thấy sầu.
...
Sự phân công trong hệ thống đóng quân phòng tuyến rất rõ ràng, khi không xảy ra chiến tranh quy mô lớn và trường hợp khẩn cấp, Odrosse chỉ cần sắp xếp đại cuộc nên không bận bịu mấy.
Tương tự, binh lính cũng không bận lắm, sau khi hoàn thành huấn luyện và tuần tra hàng ngày, họ vẫn có một ít thời gian rãnh rỗi.
Trong quân đội có rất ít trò giải trí, tinh thần của các chiến sĩ luôn trong trạng thái trống rỗng quanh năm, dẫn đến việc họ... Nhiều chuyện hơn người thường.
Bữa trưa chưa kịp kết thúc thì một tin đồn nóng hổi mới ra lò nhanh chóng lan truyền trong quân đội.
"Nghe chưa nghe chưa? Nguyên soái dẫn một thiếu niên tóc đen đến nhà ăn ăn trưa. Nghe nói điệu bộ vô cùng thân mật, thật đấy hả?"
"Đương nhiên là thật, chuyện này nói xạo thì có nghĩa lí gì? He he he tôi kể cậu nghe lúc ấy tôi ngồi gần lắm, mọi người đều đang nhìn cậu ấy, nguyên soái tức lắm nhưng không ngăn được ha ha ha ha!"
"Trông đẹp hông?"
"Tất nhiên đẹp rồi! Cậu ấy mềm như bắp cải nuôi trong nhà kính vậy đó, đôi mắt đen tuyền, chỉ nhìn thôi cũng mất hồn." Thật ra không đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc như lời thổi phồng, nhưng đối tượng của nguyên soái thì đương nhiên phải tự động thêm bộ lọc rồi.
"Vậy cậu có mất hồn không?"
"Bấm nút biến đi nhá! Không hề! Bộ cậu muốn tôi bị nguyên soái chèn ép hay sao mà hỏi thế? Cút cút cút."
"... Tóc đen mắt đen, đó là nô lệ mà, quý tộc sao lại yêu một nô lệ chứ?" Có người lạnh lùng nói.
Binh lính trong quân đội phần lớn đều là dân thường, vì chính sách nô lệ của đế quốc trong những năm gần đây ngày càng chặt chẽ hơn, giá cả nô lệ cũng dần tăng lên, mức sống của họ vẫn chưa đủ cao để mua nô lệ, nhưng nói thật thì họ không bận tâm lắm về thân phận nô lệ của Tô Đoạn.
"Nô lệ thì sao? Nguyên soái yêu ai thích ai là chuyện của anh ấy! Chả lẽ chỉ vì chuyện này mà hoàng đế tước bỏ quyền thừa kế của nguyên soái hay gì?"
"Được được được, mấy người là quý tộc cao quý được chưa, đâu phải chuyện ở bên một nô lệ là chuyện hiếm hoi gì đâu, mấy hôm trước tin tức còn đưa tin, cơ mà về quý tộc nào ấy nhỉ?... Dù sao cũng chỉ là cái giấy đăng ký kết hôn thôi, bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vậy, có thêm cái tờ giấy thì cũng có khác gì đâu."
"Chuyện này không hề bình thường! Nguyên soái phải thừa kế ngôi vị hoàng đế, không thể ở bên một nô lệ được! Mấy người đang ngụy biện thôi!" Thanh niên lên tiếng đỏ mặt tức giận, mặt mày cậu ta trông thanh tú, làn da trắng, nổi bần bật giữa đám binh lính đen khác nhau.
"Được được được, ngài thì hay rồi, hay là đến trước mặt nguyên soái hỏi thử xem anh ấy có bằng lòng vứt bỏ nô lệ kia kết hôn với cậu không nhé?"
Tâm tư nhỏ nhặt của cậu ta bị vạch trần một cách vô tình, trong mắt thanh niên hiện vẻ cáu bẳn, lạnh lùng nói "bất chấp lý lẽ" rồi rời khỏi đội tụ tập bà tám.
Odrosse không hề có ý giấu diếm, tin túc lan truyền trong quân đội thì bên hoàng đế tự nhiên cũng sẽ mau chóng nhận được tin tức.
Hai ngày sau, vào đêm khuya, Odrosse định dẫn nô lệ nhỏ đi tắm thì nhận được yêu cầu liên lạc video cực kỳ hiếm hoi từ hoàng đế bệ hạ.
Hắn hơi nhíu mày, trong lòng loáng thoáng có dự cảm không lành. Odrosse xoa đầu nô lệ nhỏ, dặn dò: "Ta đi ra ngoài nhận cuộc gọi, em tắm trước đi, đừng chờ ta." Vốn dĩ hắn muốn dẫn người ấy cùng đi tắm uyên ương, rồi ăn người luôn, nhưng bây giờ thì hết hy vọng rồi.
Tô Đoạn ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu nói: "Em tắm xong sẽ lên giường chờ anh."
Dù hiểu nô lệ nhỏ không có ý ám chỉ với hắn, nhưng nhìn đôi mắt đen tuyền trong trẻo như ngọc đã được rửa sạch kia khiến Odrosse vẫn cảm thấy cổ họng căng thẳng, dừng một lát mới nhẹ nhàng đẩy cậu vào phòng tắm, "Mau đi đi em."
Odrosse bước nhanh đến phòng khách, bấm nút nghe máy.
Khuôn mặt giống hắn đến bảy phần của hoàng đế xuất hiện trong hình chiếu.
Hoàng đế cũng giống hắn, đều là người vô cùng dứt khoát, vừa kết nối liên lạc thì thẳng thắn đưa ra mệnh lệnh: "Hãy mau chóng xử lý nô lệ bên cạnh ngươi đi."
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước khi nghe máy nhưng đôi ngươi của Odrosse không khỏi co lại khi nghe thấy mệnh lệnh tàn khốc như thế.
Phải cố gắng lắm Odrosse mới kiềm chế được bốc đồng mắng cha, trầm giọng nói: "Người đừng gây rối vô cớ như vậy."
Đôi mắt xanh giống hắn lạnh nhạt nhìn hắn: "Ta không muốn một ngày nào đó truyền thông đưa tin tai tiếng khó nghe của hoàng đế tương lai với một tên nô lệ."
Nghe hoàng đế chẳng chút thương tình nói thế, trong lòng Odrosse dâng lên cơn giận: "Chế độ nô lệ sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy bỏ, đến lúc đó ta sẽ kết hôn hợp pháp với em ấy."
Hoàng đế nói: "Vậy đó cũng là chuyện sau này, còn bây giờ, Odrosse, là một hoàng trừ*, hẳn ngươi cũng có đầu óc, biết mình chịu trách nhiệm mặt mũi của hoàng thất!"
*Người được xác định sẽ thừa kế ngôi hoàng đế.
"Nếu ngươi thích nô lệ đó thật, ngươi sẽ không đẩy tên đó đến đầu ngọn gió của kẻ địch, suy cho cùng thì ngươi cũng chỉ vì thỏa mãn cái sự ích kỷ của mình thôi chứ chưa hề có ý thức trách nhiệm!"
Odrosse hít một hơi thật sâu, tức giận đến nỗi tay cũng khe khẽ run.
Không phải hắn không đau khổ khi phải tận tay khắc dấu nô lệ lên người mình yêu quý nhất.
Dù hắn đã chuẩn bị đầy đủ, quá trình cũng sẽ không đau, nhưng chính sự tồn của dấu khắc đó là bằng chứng chứng minh Tô Đoạn thua kém một bậc.
Odrosse không nhịn nổi nữa, xé mặt với hoàng đế: "Vậy người thì sao? Người thì có trách nhiệm quá rồi, lúc trước khi mẫu thân bệnh nặng, rốt cuộc ai là người qua quýt vì bận rộn công việc?"
"Ngươi câm miệng!" Hoàng đế như bị chọc giận điên, mất đi chút phong độ cuối cùng, gần như quát lên với con trai của mình: "Odrosse! Đồ điên vô cảm! Ngươi có tư cách gì nhắc đến mẫu thân của ngươi?!"
Rồng của ông cũng xuất hiện sau lưng, phát ra tiếng gầm gừ nhẹ uy hiếp Odrosse.