Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 77: Thế Giới Thứ ba (14)



NGÀY THỨ MƯỜI BỐN NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Chẳng biết tự bao giờ răng nanh đã trở nên sắc nhọn, máu từ từ chảy vào yết hầu, truyền nhiệt độ của cơ thể khác theo.

Nóng, ngọt... Khẩu vị được thỏa mãn, cơn giằng xé bồn chồn trong cơ thể dịu đi đôi chút, mái tóc mềm mại bên cổ con mồi nhỏ quét qua má hắn, giống như những chiếc lông vũ mỏng quét qua, mang theo sự vỗ về.

Những thành mạch máu vốn đã căng ra đến mức sắp vỡ tung bắt đầu giãn ra, những đường gân nổi lên trên cổ và cánh tay cũng hơi hồi phục, mong muốn tiêu diệt thứ gì đó không ngừng dâng trào trong cơ thể bị dòng nước quét qua, theo sau là một cảm giác trướng do một luồng năng lượng lớn tràn vào cơ thể.

Vigrit theo thói quen dự trữ nguồn năng lượng này, trong hai năm qua, vì trì hoãn quá trình lớn lên để được ở cạnh con mồi nhỏ lâu hơn, việc lén giấu năng lượng trong máu đi sau mỗi lần ăn dường như đã trở thành bản năng, dù mất dần lý trí cũng theo phản xạ làm thế.

Nhưng trước đây lần nào hắn cũng chỉ uống mười ml máu, đây là lần đầu tiên có nhiều năng lượng đổ vào cơ thể hắn trong mười phút, hắn chỉ kịp dự trữ được hơn một nửa, nửa còn lại vẫn nhanh chóng chảy khắp người, khiến cơ bắp và xương cốt nóng lên.

Thân thể được hắn ôm trong lòng hơi run lên vì mất máu, bàn tay của Lotta trưởng thành đang đỡ bàn từ từ giơ tay ấn vào tấm lưng gầy gò của con mồi nhỏ, giam cầm cậu chặt chẽ, từ bị động hoàn toàn trở thành chủ động.

... Hệt như du khách kiệt sức đang đi trên sa mạc thì gặp một con suối trong vắt, sự thèm khát kêu gào muốn nhiều hơn nữa, nhưng linh hồn vẫn mang máng nhớ rằng không được làm hại nó. Vì thế sau sự thôi thúc ban đầu, Lotta trưởng thành dần dần hút chậm lại, chỉ là chiếc răng hóa răng thú sắc nhọn vẫn chưa muốn rút ra, đầu lưỡi tham lam liếm láp vào giữa hàm răng sắc nhọn và vết thương, như đáng thương hút lấy từng chút máu rỉ ra từ vết thương.

Sau đó ý thức như rơi vào hư không, Lotta thành niên chỉ mang máng nhớ rằng mình đã dùng chút sức lực cuối cùng buông con mồi nhỏ ra, rồi kệ sách khổng lồ trước mặt bỗng thu nhỏ lại, trở thành kích thước vừa vặn với cơ thể hắn.

Tô Đoạn bỗng được buông ra: "..."

Nhìn thứ đột nhiên lớn hơn mình gấp mười mấy lần, cậu đứng đó, chậm chạp che lại bên trái cổ vẫn đang chảy máu, mờ mịt hỏi hệ thống: "Hệ thống ơi, bệnh của Vig Chít chuyển xấu ư? Sao lại biến về dạng thú rồi?"

Giống như nguyên lý đặc trưng là những người thú càng già sẽ bị suy giảm khả năng tự chủ, đôi khi không thể kiềm chế để lộ một phần dạng thú của mình, thì những người thú trẻ cũng sẽ đột ngột biến về dạng thú khi chúng vô cùng phấn khích.

Nguyên lý phát bệnh về gen trên người Vig Chít cũng là không kiềm chế được sự phấn khích, hành vi mất kiểm soát, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử vì tiêu hao quá độ.

Biến thành dạng thú là một trong những biểu hiện của sự hưng phấn.

Vậy... Máu của cậu thế mà vô dụng ư?

- Hay vì lượng máu quá ít?

Nhưng bây giờ Vig Chít đã biến về dạng thú khổng lồ, dù ngồi xổm trước mặt cậu và ngoan ngoãn cúi đầu như một con mèo lớn, nhưng sự chênh lệch hình thể gấp mười mấy lần vẫn khiến cậu không thể ép Vig Chít dùng cái miệng to hơn cái đầu cậu uống máu được.

Tô Đoạn lập tức âu lo, định mua rau chân vịt phiên bản nâng cấp để ấn đầu đút cho Vig Chít uống "viên thuốc" có thể loại trừ mọi tình trạng xấu trong thân thể mà lần trước cậu chưa kịp uống.

Dù ra sao thì thuốc này chắc sẽ hữu ích.

Nhưng câu trả lời của hệ thống đã kịp ngăn lại hành động vung tiền như rác của cậu: "Ký chủ đừng lo! Kết quả kiểm tra cho thấy tinh thần hưng phấn và tốc độ lưu thông máu của mục tiêu đang dần giảm xuống. Đây là dấu hiệu bệnh tình chuyển biến tốt hơn. Sở dĩ đột nhiên biến thành dạng thú chắc là vì lượng lớn năng lượng chứa trong máu ký chủ đột nhiên chảy vào cơ thể mục tiêu, khiến hắn sinh trưởng lần hai nên mới sinh ra hưng phấn."

Ra là vậy...

Nhanh chóng đọc được thông tin "Đang chuyển biến tốt hơn" từ lời giải thích của hệ thống, Tô Đoạn nhìn vào đôi mắt xanh băng có chút trống rỗng của Vigrit, cậu chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Không sao thì tốt.

Mãi đến giờ cậu mới có tinh thần quan tâm đến vết thương của mình.

Sau khi phát bệnh, Vigrit đã cân nhắc hơn nhiều những gì cậu dự tính, khi cắn cũng tránh được động mạch cảnh, nếu mà bị cắn phải sẽ chảy máu rất nhiều, thế nên hắn chỉ cắn vào mạch máu nhỏ bên cạnh thôi.

Bởi vậy, tuy rằng Lotta trưởng thành đã mút cổ cậu rất lâu nhưng hệ thống phát hiện lượng máu chảy thực tế chỉ dưới 500ml.

Có lẽ chỉ hơn lần trước cậu tự lấy máu một chút, có hơi thiếu máu, nhưng không hề có hậu quả gì nghiêm trọng hơn.

Răng nanh của Vigrit cắm không sâu, vết thương trên mạch máu nhỏ xíu. Tô Đoạn bỏ ra năm điểm kinh nghiệm để mua thuốc trị thương cấp thấp nhất trong hệ thống, xử lý vết thương sao cho miễn cưỡng không chảy máu - Chuyện xảy ra trong phòng sách hôm nay chắc chắn không thể giấu được hoàng đế, nên cậu không thể chữa lành hẳn vết thương được.

Dù rằng trực giác mách bảo vị trưởng bối dày dặn kinh nghiệm này chắc chắn đã nhận ra điều kỳ lạ ở cậu, nhưng Tô Đoạn vẫn không dám biểu lộ ra, ít nhiều gì... Cũng muốn cố gắng giờ vờ đôi chút.

Trong lúc Tô Đoạn và hệ thống đang can thiệp vào hệ thống theo dõi trong phòng sách, cắt đi khoảng thời gian cậu xử lý vết thương, thì Lotta trưởng thành ngồi trước mặt cậu lại bắt đầu cử động.

Năng lượng dâng trào trong cơ thể khiến nó phấn khích đến lạ, hơn nữa, nhìn thấy mọi thứ có một tầng sương máu trước mắt khiến nó cảm thấy cực kỳ khó chịu, Lotta trưởng thành cơ bản đang bị bản năng chi phối từ ngồi bỗng đứng dậy, cái đuôi mạnh mẽ cáu kỉnh quất vào kệ sách bên cạnh-

Sau tiếng "rầm" và "cốp" lộn xộn, kệ sách gần nhất rung chuyển hai lần rồi đổ xuống.

Dẫu kệ sách làm dựa trên sức mạnh của tộc Lotta thì cũng không thể chịu nổi đòn tấn công ác ý như thế này từ một Lotta trưởng thành.

Khi một bóng đen khổng lồ bao phủ như ngọn núi, Tô Đoạn sợ tới nỗi run tay, suýt nữa bỏ che chắn màn hình theo dõi trong phòng sách.

May mà Vigrit vẫn nhớ phải bảo vệ cậu dù mất ý thức. Hắn thấy thế bèn nhanh chóng vung đuôi, kệ sách đang đổ về phía cậu đã đổi hướng và rơi xuống đất.

- Sau đó chẳng có gì lấy làm lạ khi nó va vào một kệ sách khác, rồi rơi xuống đất cùng nó.

Tô Đoạn: "..."

Lotta trưởng thành đang cần trút hết năng lượng dư thừa như đã ghiền trò chơi đập phá giá sách này, sau khi gầm gừ trầm thấp một tiếng trong cổ họng thì quay người, mục đích rõ ràng là đi đến một kệ sách khác.

"Vig Chít!" Tô Đoạn lo lắng gọi.

Nhưng Lotta thành niên chỉ quay đầu lại, đôi mắt thú xanh băng đỏ ngầu liếc nhìn cậu, rồi thấp giọng chíp một tiếng, sau đó vung đuôi đánh đổ kệ sách thứ ba xuống đất.

Tiếng động lớn không ngừng vang lên trong phòng sách, nhưng do hệ thống theo dõi bị che nên chủ phòng sách không hề hay biết.

Ngơ ngác nhìn phòng sách bừa bộn trước mắt, Tô Đoạn cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi.

Cậu rất muốn mua rau chân vịt để cản Vigrit, nhưng bây giờ không kịp nữa - vì Lotta trưởng thành cực kỳ nhanh nhẹn. Sau khi đẩy ngã kệ sách thứ ba bèn nhanh chóng vung đuôi nhảy sang nơi khác, Tô Đoạn chỉ nghe thấy tiếng kệ sách liên tục ngã xuống chứ chẳng hề trông thấy Lotta thành niên đâu cả.

Nơi đây là phòng sách riêng của hoàng đế... Hoàng đế là người thích sưu tầm và đọc sách, ngoài sách giáo dục cho trẻ con thì nghe nói có rất nhiều thư tịch và tài liệu không còn xuất bản nữa, không thể thấy trên thị trường.

Thế mà giờ đây, hầu hết những thư tịch được người chủ yêu quý ấy đã rơi xuống thành từng cuốn cùng với kệ sách chứa chúng, trông thê thảm vô cùng.

Điều may mắn duy nhất có lẽ là chất liệu làm sách rất chắc chắn, ném thông thường sẽ không dễ bị rách hay hư hỏng.

Dẫu mấy hôm nay ở cùng, hoàng đế luôn rất bao dung với cậu, nhưng Tô Đoạn không chắc liệu đối phương có thể duy trì vẻ mặt ôn hòa khi biết phòng sách của mình đã thành ra thế này hay không.

Tô Đoạn khó khăn hỏi trong đầu: "Hệ thống ơi... Làm sao đây... Trong trung tâm mua sắm có đạo cụ nào có thể khôi phục phòng sách về lúc đầu không?"

Khó lắm đấy, mỗi một kệ sách đều cao hơn mười mét, chứa ít nhất mấy ngàn quyển sách. Dù chỉ đổ một kệ sách thì cậu cũng không thể khôi phục lại trong hôm nay, khỏi nói còn đổ nhiều như thế.

Hệ thống nói: "Xin lỗi ký chủ, trung tâm không có đạo cụ nào có chức năng tương tự."

Im lặng đến lạ mười giây, hệ thống bỗng nói: "Nhưng ký chủ à, cậu mất máu nhiều quá, lúc này đáng lý là xỉu rồi đó."

Tô Đoạn im lặng một chốc, ra chiều đồng ý với suy nghĩ của hệ thống: "... Cậu nói đúng."

Ngẫm nghĩ làm sao lại lo lắng dặn dò: "Nếu Vig Chít có chiều hướng xé sách, hoặc nếu mất trí sau khi ngài Alberta đến, xin cậu hãy đánh thức tôi, cảm ơn."

Hệ thống: "Ký chủ yên tâm! Lần này hệ thống nhất định sẽ trông chừng thật tốt thay cậu!"

(☆ω☆)

Khi ý thức quay về, thứ hiện ra trước mặt Vigrit là hai kệ sách khổng lồ đã đổ đè lên nhau, móng vuốt của nó đang bị đè trong khoảng trống giao nhau.

Sau khi rút móng vuốt đen tuyền của mình ra khỏi kệ sách, Lotta trưởng thành theo phản xạ nghiêng đầu, vươn lưỡi chải mớ lông rối bù trên móng vuốt, ký ức về lúc mất ý thức dần ùa về.

Đẩy kệ sách thành hình vuông, hình tam giác, giao nhau, những thứ này không quan trọng... Quan trọng là con mồi bé bỏng của nó đâu?

Nó hoảng sợ kêu "chíp", lông trên người Lotta trưởng thành dựng lên, chóp mũi liên tục chun lại, tìm kiếm con mồi nhỏ của mình trong đống kệ sách và thư tịch rơi đầy đất.

Không biết con mồi nhỏ sao rồi... Nó nhớ láng máng dường như nó đã gặm cổ con mồi nhỏ rất lâu.

Dẫu ấn tượng cuối cùng trong trí nhớ là con mồi nhỏ ngơ ngác đứng đó nhìn nó, không chảy đầy máu cũng không đầy vết thương, tinh thần trông vẫn ổn, nhưng việc nhận ra "mình lại tổn thương con mồi bé bỏng" vẫn khiến đôi ngươi thú của Lotta thành niên co lại thành một đường thẳng, tim đập trở nên đau đớn.

Không được tổn thương.

Rõ là đã hứa trong lòng rồi mà...

Lần theo mùi, Lotta dừng lại trước chồng sách như tạo thành một ngọn đồi.

Khứu giác nhạy bén mách bảo nó rằng con mồi nhỏ bé của nó hẳn đang ở dưới đống sách.

Liệu chồng sách nặng như vậy có đè bẹp con mồi nhỏ bé mong manh không?

Dù nôn nóng vô cùng, nhưng để tránh gây ra tổn thương lần hai trong quá trình đào, Lotta trưởng thành vẫn nghiêng đầu cẩn thận quan sát sự phân bố của chồng sách, mới vươn hai móng vuốt ra cẩn thận đào sách lên.

Chẳng mấy chốc một cái hố tròn lạ lùng được đào ra từ ngọn đồi.

Tuy rằng chồng sách phía trên nhìn rất nhiều, nhưng thật ra ở bên dưới, kệ sách rơi xuống tạo thành một khe hở khéo léo, con mồi nhỏ của nó đang yên lặng cuộn tròn trong không gian nhỏ bé này, trên người thoạt trông sạch sẽ và có mùi máu rất nhẹ.

Hắn cẩn thận vươn cổ ngửi cần cổ con mồi nhỏ hai lần, xác nhận hơi thở chóp mũi vẫn còn, Lotta thành niên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nó chưa kịp thở phào xong, phía trước bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Một cái bóng mảnh khảnh nhưng không hiểu sao lại toát ra khí chất u ám bước tới bao phủ móng vuốt đang đặt trên chồng sách của nó.

Cơ thể căng thẳng trước ý thức, Lotta thành niên ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt thú màu ngọc lục bảo sâu thẳm như phủ một lớp băng.