Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 87: Thế giới thứ tư (2)



Nghiêm Thâm ngây ra như phỗng.

Hắn cảm nhận được từ lúc xuống máy bay hôm qua, đặt chân lên mảnh đất này, trạng trái tinh thần của hắn có gì đó không ổn lắm, cảm xúc phấn khích đến lạ lùng, lại cực kỳ dễ bị chọc giận. Vốn chỉ là một tiệc xã giao bình thường nhưng giờ phải dùng hết sức để kiềm chế bốc đồng muốn nói và mắng chửi người khác.

Hắn không lạ gì với sự hưng phấn bất thường và cảm xúc dâng trào này. Hắn đã trải qua nó rất nhiều lần trước đây, đó là dấu hiệu của cơn hưng cảm bắt đầu.

Buộc phải kìm nén bản thân và ngụy trang giữ thái độ bình tĩnh và thờ ơ thường ngày, sự cáu kỉnh trong lòng hắn lên đến đỉnh điểm trong bữa tiệc vừa kết thúc, để tránh mất bình tĩnh bên ngoài, hắn chỉ định đến đây xem cho có lệ rồi rời đi.

Hắn không ngờ vừa hạ cánh sẽ phát bệnh nên không mang thuốc từ nước ngoài về. Biện pháp tốt nhất lúc này là mau chóng rời khỏi đây rồi đi gặp bác sĩ.

Trên đường đến phòng riêng, hắn đã hẹn gặp một bác sĩ tư nhân trong nước sau hai giờ nữa. Tính quãng đường lái xe, hai mươi phút sau từ đây đi đến đó chắc là vẫn kịp.

Dẫu sao cũng chỉ là đầu tư một bộ phim, hắn không quan tâm đến việc hay người trong giới giải trí, chỉ cần có thể kiếm được tiền thì hắn không quan tâm điều gì khác nữa.

Nếu không phải tình cờ tiệc xã giao vừa rồi ngay trên bữa tiệc này, hắn sẽ không đồng ý lời mời.

Nghiêm Thâm vốn nghĩ vậy, nhưng vừa vào cửa phòng riêng đã trông thấy một đôi mắt đen láy không hề nao núng nhìn hắn, những cảm xúc dâng trào trong lòng muốn đột phá của hắn chợt dừng lại trong giây lát, rồi từ từ rút đi như thủy triều.

Tuy chưa rút đi hoàn toàn, giống uống rượu độc giải khát nhưng cũng đủ để hắn nán lại nơi này trong chốc lát.

Hắn hơi lấy lại bình tĩnh, dưới lời mời mọc nhiệt tình của đạo diễn, hắn khẽ gật đầu ngồi xuống ghế chính.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt như ngọc lưu ly đen được rửa sạch sẽ đó chưa bao giờ rời khỏi hắn.

Sau khi ngồi xuống, người bạn bên cạnh giần giật môi, huých nhẹ vào cánh tay hắn, lấy làm lạ nhìn hắn như kiểu "Anh điên rồi sao còn chưa đi bộ muốn khóc lóc om sòm trước mặt mọi người hả".

Nghiêm Thâm: "..."

Là một trong số bạn bè ít ỏi của hắn, vị nhà đầu tư này biết rõ bệnh của hắn, mà vừa rồi chính hắn cũng bảo với đối phương mình cần đến bệnh viện một chuyến.

Ngờ đâu kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, bây giờ thế mà lại ngồi yên ở đây, điệu bộ trông nghiêm túc với bữa tiệc này lắm.

Nhưng trong lúc phát bệnh tinh thần của chủ tịch Nghiêm thường không cân nhắc theo lẽ thường, bình tĩnh làm lơ ám chỉ của bạn mình rồi lại lần nữa chuyển sự chú ý sang thanh niên tóc đen đang ngồi trong góc, cách xa hắn một khoảng.

Thanh niên đang ngồi rất ngoan ở đó, vẫn hơi ngẩng đầu nhìn hắn, cảm xúc trong mắt dịu dàng, không những không hoảng loạn khi bị bắt gặp đang nhìn trộm hắn mà còn mím môi, khẽ mỉm cười với hắn.

- Đúng là một người lạ lùng, thoạt nhìn mềm mại và vô hại, thế mà lại không hề sợ hắn.

Còn cười nữa chứ.

Mà điều kỳ lạ hơn nữa là hắn không hề cảm thấy chán ghét người này mà lại có hứng thú đến lạ với cậu.

Bình thường Nghiêm Thâm sẽ không thèm liếc nhìn người chủ động đến gần mình thế này, nhất là khi hắn phát bệnh thì sẽ càng bực bội muốn chỉnh chết người luôn.

Nhưng lần này có vẻ khác.

Không biết có phải do ảnh hưởng của bệnh hay không, khi bị đối phương dòm lom lom, thế mà hắn cầm lòng không đậu nảy sinh cảm giác... Vui vẻ và thỏa mãn.

Khi nhận được nụ cười khe khẽ, đáy lòng phảng phất có thứ gì đó vỡ vụn ra từng mảnh.

🧁🧁🧁

"Rối loạn lưỡng cực là tên viết tắt của rối loạn hưng - trầm cảm. Đây là một chứng bệnh trong đó trạng thái hưng cảm và trầm cảm xuất hiện dưới dạng tương tác và hỗn hợp. Ở một mức độ nào đó có thể nói là sự kết hợp của hai chứng bệnh." Tô Đoạn vừa ngắm người yêu, vừa nghe hệ thống phổ cập kiến thức bên tai: "Nguồn gốc của căn bệnh này vô cùng phức tạp, sẽ phát tác nhiều lần trong cuộc đời người bệnh, thời gian mắc bệnh mỗi lần từ hai tháng đến sáu tháng. Nhưng tùy tình huống cụ thể mà có thể không giới hạn ở phạm vi này."

Tô Đoạn: "Ừ ừ."

Đạo diễn bắt đầu trò chuyện với Nghiêm Thâm. Người đàn ông dời mắt đi, hơi rũ xuống, vẻ mặt thờ ơ đáp lại.

Vì muốn nghe hệ thống giảng giải về bệnh tình của người đàn ông, không được phân tâm, nên Tô Đoạn cũng rũ mắt, lại nhìn xuống khăn trải bàn.

Hệ thống nói tiếp: "Hiện tại mục tiêu chữa bệnh đang ở giai đoạn thứ ba của chứng rối loạn lưỡng cực trong đời. Lần này mục tiêu bắt đầu từ trạng thái hưng cảm."

Tô Đoạn hơi lo, nói năng lộn xộn hỏi: "Thì ra ảnh đã phát bệnh rồi, ảnh có bị thương không? Tôi nên làm thế nào đây?"

Hệ thống nói: "Đúng thế ký chủ, nhưng ký chủ đừng lo, chỉ cần mục tiêu không có hành vi tự sát, loại bệnh này bình thường không gây nguy hiểm đến tính mạng, cậu cứ từ từ thôi."

Bấy giờ Tô Đoạn mới yên tâm đôi chút: "Tốt tốt." Sau đó lại hết sức tò mò hỏi: "Trạng thái hưng cảm... Là sao?"

Hệ thống vô cùng chuyên nghiệp tiếp tục phổ cập khoa học: "Hưng cảm là một bệnh tâm thần rối loạn cảm xúc. Đặc điểm chủ yếu là cảm xúc dâng cao hoặc dễ cáu kỉnh. Nó cũng đi kèm với hưng phấn, nói nhiều, tăng động, tăng ham muốn tình dục. Những lúc nghiêm trọng có thể sẽ sinh ra ảo giác, hoang tưởng, bồn chồn."

Tô Đoạn dành nửa phút để cố gắng hiểu lý giải của hệ thống, rồi tổng kết: "Vậy là bây giờ Nghiêm Thâm vô cùng hưng phấn và dễ tức giận hả?"

Hệ thống đáp: "Là vậy đó ký chủ."

Tô Đoạn ngẩng đầu nhìn người đàn ông thờ ơ, cậu ngẩn ngơ: "..."

Rõ là trông không hưng phấn hay tức giận gì mà, hết sức bình tĩnh hoà nhã, bình tĩnh xiết bao.

Nhận được ánh mắt của thanh niên tóc đen, Nghiêm Thâm đang hơi nghiêng đầu nghe đạo diễn nói, ánh mắt bỗng nhạy cảm trông sang, bốn mắt nhìn nhau với Tô Đoạn.

Hàng lông mi dài như lông quạ rũ xuống, đôi mắt đen nhánh trông có vẻ bình tĩnh và kiềm chế.

Vì còn hơi mờ mịt, Tô Đoạn nén lại cảm xúc, mường tượng lại biểu cảm "khiêu khích" mà mình từng nhìn thấy rồi trừng mắt cực kỳ hung dữ liếc nhìn người đàn ông.

Nghiêm Thâm ngây ra, chẳng hiểu vì sao thanh niên tóc đen hồi nãy còn cười với hắn bỗng mở to đôi mắt như hạt thủy tinh, còn chứa chút tủi thân nhìn hắn.

Mình làm gì chọc ẻm buồn hả...?

Chủ tịch Nghiêm không nhịn được nhíu mày, nghĩ mãi vẫn cảm thấy với vẻ ngoài hoàn hảo và phong độ nhẹ nhàng chắc sẽ không để lại ác cảm cho người ta, nên người sai không phải là hắn.

Ẻm bị người ta bắt nạt chắc luôn.

Ánh mắt hắn đảo quanh bàn ăn, thấy thanh niên tóc đen ngồi trong góc, rõ là bị cô lập, trong lòng hiểu tỏ tường.

Hai người ngồi cách hơn nửa bàn mắt đi mày lại biết bao lần, người bạn ngồi cạnh Nghiêm Thâm dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Bảo sao mà Nghiêm Thâm vừa vào bỗng không muốn đi nữa, ra là coi trọng người trong đây. Nhanh nhất tại ﹎ Tr𝖴𝙢Tr𝘂 y𝑒n.ⅤN ﹎

Chẳng biết cái vị bác sĩ tư nhân được hẹn kia có tức chết hay không...

Nhưng anh vẫn nhớ khi Nghiêm Thâm phát bệnh sẽ biểu hiện như kẻ thiểu năng trí tuệ và tự luyến như đầu óc bị nhúng nước, nhưng cũng đâu phải kẻ đi trêu chọc con nhà người ta nhỉ?

Lần này bị làm sao thế?

Cậu bạn sầu ghê nơi.

Anh không thể mạnh mẽ kéo Nghiêm Thâm rời đi được, khoan nói đến trong mắt người khác sẽ ra sao, nếu bây giờ anh dám cưỡng ép Nghiêm Thâm, kết quả cuối cùng có lẽ sẽ là người bệnh nóng nảy này không chịu nổi mà đáp trả lại.

Dẫu ra sao thì vẫn phải nghĩ cách xoa dịu cảm xúc của Nghiêm Thâm trước thôi.

♡ ♡ ♡

Đạo diễn hàn huyên có chừng mực với Nghiêm Thâm một chốc thì giới thiệu các diễn viên chính và diễn viên phụ trên bàn ăn, tất nhiên không dám làm gì thêm, chỉ đơn giản gọi tên một lần. Nghiêm Thâm gật gật đầu với các nhà đầu tư khác rồi thôi.

Sau khi giới thiệu người cuối cùng phía trước Tô Đoạn thì dừng lại, giải thích thân phận của Tô Đoạn quá phiền phức, với lại bỗng dưng đổi người khác đi thay đúng là khó hiểu, các ông chủ chưa chắc muốn nghe.

Nghiêm Thâm nhíu mày, thầm nghĩ thanh niên tóc đen quả nhiên bị cố ý cô lập, bèn định mở miệng chống lưng cho cậu.

Nhưng hắn chưa kịp nói thì giọng của người bạn bên cạnh cất lên: "Đạo diễn Tạ, chẳng phải vẫn còn một người chưa giới thiệu ư? Kìa, ngồi ở đằng kia."

"À à." Đạo diễn có vẻ không ngờ đối phương sẽ chủ động hỏi về Tô Đoạn, bèn cẩn thận giải thích: "... Đây là người mới trong tay nam chính Tạ Trúc của chúng tôi, tên là Tô Đoạn. Hôm nay Tạ Trúc bỗng không khỏe nên không đến được, bèn cho cậu người mới này một cơ hội mở mang tầm mắt ấy mà."

Đạo diễn cười nói: "Còn nhỏ, mặt non, không giỏi bắt chuyện*."

*Đạo diễn nói thế vì sợ bạn anh công có ý xấu với em.

"Khí chất khá tốt đấy." Người bạn cười nói: "Đến đây ngồi nhé?"

Anh vừa dứt lời, cả căn phòng yên tĩnh trong nháy mắt.

Ý của câu này đã rất rõ ràng, rõ là lười che giấu. Ở đây không ai không hiểu ý của anh, nhất thời, trong mắt vài minh tinh không được coi trọng hiện lên đôi chút không cam lòng và ghen tị.

Tuy mục đích của bữa tiệc này không phải để dẫn mối, nhưng điều đó cũng không ngăn cản một số người đến dự bữa tiệc có suy nghĩ này.

Vẻ mặt của nhà đầu coi trọng Tô Đoạn, định nhận cậu cũng thay đổi.

Giữa các nhà đầu tư với nhau cũng có sự khác biệt, những nhà đầu tư còn lại trên bàn không cùng đẳng cấp với hai ông chủ lớn kia.

Nếu đối phương coi trọng Tô Đoạn thì phỏng chừng gã ta không còn cơ hội nữa.

Tuy không phải chuyện gì to tát nhưng vẫn khó tránh khỏi hơi buồn bực, miếng ăn đến miệng còn rơi mới tức chứ.

Người bạn như không nhận ra bầu không khí trong phòng là lạ, tự nhiên chỉ vào vị trí bên phải Nghiêm Thâm, nói với phục vụ: "Nào, dời ghế qua bên đây."

Anh ngồi ở bên trái Nghiêm Thâm nhìn chằm chằm hắn, bảo người mới trẻ tuổi được Nghiêm Thâm coi trọng ngồi bên phải hắn, anh không tin Nghiêm Thâm không hài lòng điều này.

Ông chủ đã lên tiếng, cũng không có lý do gì để làm mất mặt người ta, vì vậy dù tâm trạng có phức tạp, nhưng sau khoảng lặng ngắn ngủi, mọi người bắt đầu di chuyển, điều chỉnh vị trí nhường chỗ cho Tô Đoạn.

Thế là chẳng mấy chốc, đạo diễn ngồi bên phải Nghiêm Thâm trở thành Tô Đoạn, mọi người lùi lại một ví trí so với đạo diễn.

Tuy không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng tâm trạng Tô Đoạn vẫn rất tốt vì được ngồi cạnh người thương của mình.

Vì vậy cậu không nhịn được nhích mông ngồi xuống mép ghế để gần hắn hơn nữa.

Chú ý đến động tác nhỏ của thanh niên tóc đen, Nghiêm Thâm cụp mắt, che đậy tia sung sướng quái gở trong mắt, vẻ mặt bình thường đón lấy ánh mắt của thanh niên.

Thanh niên tóc đen nhìn đăm đăm hắn, ánh mắt không hề giấu giếm muốn đến gần hắn, thẳng thắn đến nỗi khiến hắn kiềm lòng chẳng đặng muốn vươn tay ôm thanh niên đến bên mình, dính chặt lấy để thỏa mãn nguyện vọng của chàng trai.

Chỉ là chút lý trí còn sót lại bảo hắn không được thất lễ như thế ở bên ngoài, nên mới miễn cường kiềm chế xốc nổi muốn làm gì đó.

Nhìn nhau với người vẫn có vẻ rất bình tĩnh một lúc, Tô Đoạn bỗng nhớ ra gì đó, chớp chớp mắt, hỏi hệ thống trong đầu: "Đạo cụ tôi mua ở thế giới trước đã có tác dụng rồi phải không?"

Hệ thống đáp: "Đúng vậy ký chủ. Đạo cụ đặc biệt "Tôi là thuốc" mà cậu bỏ ra 100 điểm kinh nghiệm để mua ở thế giới trước đã phát huy tác dụng. Mỗi bộ phận trên cơ thể cậu hiện tại đều có tác dụng chữa bệnh. Xin ký chủ hãy sử dụng hợp lý nhen~"

Tô Đoạn: "Ừ ừ."

Đổi chỗ xong, phục vụ cũng bắt đầu bày đồ ăn lên một cách trật tự ngay ngắn, phòng riêng dần dần có vẻ bận rộn.

Nhân lúc không ai chú ý, Tô Đoạn khẽ nâng tay trái đang buông của mình lên, dùng khăn trải bàn che lại rồi từ từ chạm vào người bên cạnh theo vị trí khóe mắt nhìn thấy.

Đầu ngón tay mềm mại chạm vào đùi mình, thật ra cách một lớp vải âu phục nên cảm giác không rõ ràng lắm, nhưng khi quá đỗi tập trung chú ý thì cảm giác bị vuốt ve khe khẽ bỗng tăng lên nhiều lần, biến thành cảm giác ngứa ngáy khó nhịn như sắp ép người ta phát điên lên.

Thân thể Nghiêm Thâm cứng ngắc, đồng tử co lại, yết hầu cũng không thể khống chế lăn lên xuống.

Một trong những biểu hiện lâm sàng của chứng hưng cảm là sự gia tăng tính bốc đồng ở phương diện nào đó.

Chỉ với một cái chạm nhẹ, một người vốn cả khả năng tự chủ rất tốt như hắn thế mà lại không khống chế được sự xao động trong cơ thể.

Vì ở gần nên người bạn thấy rõ mồn một mọi việc xảy ra dưới tấm khăn trải bàn: "..."

Mẹ nó, đau mắt quá bây.

Nhưng tính ra thì người mới trẻ tuổi trông hơi ngốc này đúng là thức thời ngoài dự đoán của anh luôn.

Quả nhiên, dẫu vẻ ngoài thoạt nhìn đơn thuần là thế, nhưng trong giới này chẳng có ai sạch sẽ cả.