Tô Đoạn ngẫm nghĩ thoáng chốc mới hiểu ra Nghiêm Thâm đang nói ai.
Lúc đầu cậu không ưa gã tí nào, nhưng sau khi gặp Nghiêm Thâm, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào người đàn ông này, không hề nghĩ đến Tạ Trúc và quản lý của anh ta, nếu người đàn ông không nhắc tới chắc phải đợi đến khi quản lý của Tạ Trúc liên lạc với cậu thì cậu mới nhớ ra điều này.
"Không phải." Tô Đoạn nghĩ rồi nói: "Anh ta không phải quản lý của em, là người khác. "
"Là quản lý nhưng không phải của em?" Nghiêm Thâm trầm ngâm đôi chút, bàn tay vốn nắm tay Tô Đoạn hơi lỏng ra, lật bàn tay nhỏ hơn trong lòng bàn tay ra, dùng đầu ngón tay thon dài nhéo nhẹ lòng bàn tay mềm xèo của cậu, hỏi: "Thế quản lý của em đâu?"
Ngay cả lúc tham gia xã giao cũng không do chính quản lý của mình đưa đến mà phải nhờ quản lý của người khác làm hộ. Hoàn cảnh của thanh niên có vẻ còn tệ hơn hắn nghĩ.
Tô Đoạn bị nhéo thấy ngưa ngứa, nhưng không dám lấy ra, cậu gật đầu thành thật nói: "Em không có quản lý."
"..." Giám đốc Nghiêm cảm thấy cái suy đoán "Bé đáng thương vô hình bị quản lý ức hiếp" hình như đã sai lệch rất nhiều với thực tế ngay từ đầu, hắn nhíu mày, chần chừ hỏi: "Em không phải minh tinh ư?"
Vậy bữa tiệc do đoàn phim "Thành Ma" tổ chức, Tô Đoạn ngồi trong đó, dù thay minh tinh khác đến thì lẽ ra cũng là minh tinh mới phải.
Tô Đoạn thật thà nói: "Không phải, em là người đóng thế của anh Tạ. Hôm nay anh ta không khỏe nên để em đi."
Nói ra chuyện đóng thế đến dự tiệc nghe không hay lắm, sẽ rất tệ nếu ông chủ cảm thấy người ta chiếu lệ vì chuyện này, thế nên đạo diễn đã chọn cách nói ậm ừ "người mới" lúc giới thiệu với Nghiêm Thâm, vậy sẽ nghe chính quy hơn.
Thật ra bảo là người mới cũng không hẳn là nói dối, so với các ngành khác trong giới này thì ranh giới giữa đóng thế và minh tinh diễn viên khá mờ nhạt, có rất nhiều minh tinh trong giới giải trí làm đóng thế rồi được debut cũng không ít.
Hắn mắc chứng rối loạn lưỡng cực nhưng năng lực tư duy cơ bản vẫn còn đó. Chỉ suy nghĩ một lát thì Nghiêm Thâm đã thông suốt logic trong đó.
Nhưng hắn vẫn còn một thắc mắc, vì sao nam chính tên Tạ Trúc kia lại để một kẻ đóng thế dự một bữa tiệc quan trọng đến vậy?
Dìu dắt người mới trong giới cũng gắng gượng cho qua, nhưng dìu dắt đóng thế của mình... Nghiêm Thâm tự hỏi nếu hắn là Tạ Trúc thì sẽ không có tư tưởng cởi mở vậy đâu.
Trừ khi anh ta muốn thu được lợi ích nào đó từ điều này, hoặc tránh một số phiền phức.
Dựa vào trực giác được mài giũa từ lâu khi tiếp xúc với thương trường, Nghiêm Thâm nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ của chuyện này.
Hắn lại nắm lòng bàn tay đã bị mình nhéo nãy giờ, hỏi chàng trai tóc đen ngoan ngoãn: "Trước khi em đến, Tạ Trúc hay người quản lý có dặn dò em điều gì không?"
Tô Đoạn nhớ lại quản lý lặp đi lặp lại một số câu lúc trên xe, nói: "Quản lý bảo em phải thành thật nghe lời, hãy nhớ ơn của ngài Tạ."
Cậu chưa méc chồng bao giờ, đây là lần đầu tiên nên không biết có méc thành công không.
Không hiểu sao hơi căng thẳng.
"Đừng sợ." Bàn tay to rộng của Nghiêm Thâm kéo cả tay cậu qua, ngón cái khẽ đi lên, vuốt ve làn da non mịn bên trong cổ tay cậu, thấp giọng nói: "Muốn nói gì thì nói, tôi đang nghe đây."
Nhìn ánh mắt khích lệ của hắn, Tô Đoạn một hơi méc hết: "Trước khi anh vào, có một người cứ nhìn em lom lom."
"... Em không thích ánh mắt của ông ta."
Nghiêm Thâm đang vuốt ve cổ tay cậu thì khựng lại, đáy mắt hiện lên vẻ u ám. Hắn cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi khẽ giọng hỏi: "Ông ta ngồi ở đâu?"
Quả nhiên đúng như hắn đoán, chuyện này không đơn giản như vậy.
Ít nhất với thanh niên tóc đen thì không đơn giản. Hắn chưa bao giờ tham gia vào mấy quy tắc ngầm đó, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu gì.
Lần này Tô Đoạn nói rất nhanh, nhìn là biết đã có chuẩn bị sẵn, như một bé trăm phương ngàn kế méc thành tinh: "Ngồi phía bên phải đạo diễn, cách đạo diễn một người, cũng là nhà đầu tư trong đoàn phim."
Nghiêm Thâm sờ móng vuốt của bé méc thành tinh, hồi tưởng lại theo miêu tả của cậu.
Vì đang trong giai đoạn phát bệnh nên khả năng quan sát hoàn cảnh của hắn đã giảm đi, không mấy ấn tượng với người mà Tô Đoạn nói, giờ nhớ lại hắn còn chẳng nhớ đối phương trông ra sao.
Nhưng nếu hắn không có ấn tượng, lại ngồi ở vị trí đó, có lẽ không phải là nhân vật lớn ghê gớm gì.
Lát nữa về nhà gọi điện thoại hỏi Hách Hữu. Anh ở trong nước đã lâu nên chắc sẽ biết thân phận người đó.
"Được, tôi biết rồi." Nghiêm Thâm nói: "Tôi sẽ bảo người điều tra."
Tô Đoạn chớp mắt, thấy mình méc thành công bèn kiềm lòng chẳng đặng mím môi cười khe khẽ, khóe mắt cũng khẽ cong lên, nói: "Cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn." Nghiêm Thâm giơ tay sờ khóe mắt của cậu, dung mạo của thanh niên không đẹp đến nỗi khiến người ta thảng thốt, đôi mắt cũng vậy, cùng lắm chỉ trông sạch sẽ trong veo, nhưng mỗi khi cậu cười, đôi mắt đen láy trong veo ấy lại như hổ phách chất chứa những vì sao, khiến người ta muốn tiến đến hôn cậu.
Nghiêm Thâm nghĩ thế, và cũng làm như thế.
Cánh môi chạm vào vùng da mềm mại nơi khóe mắt thanh niên, nhẹ nhàng mổ, lại ngậm vào miệng mút vài cái, cuối cùng vươn đầu lưỡi liếm khóe mắt, để lại vết ướt.
Hắn đứng dậy, cánh tay ôm quàng vai Tô Đoạn, kéo cậu tựa vào lòng mình, cúi đầu thầm thì: "Tôi nhận quà cảm ơn, em để ý không?"
"Không ạ." Tô Đoạn đáp lí nhí, có lẽ vì khóe mắt ướt nên hơi rin rít, cậu giơ mu bàn tay dụi dụi khóe mắt.
Làn da của cậu quá đỗi mẫn cảm, chỉ bị ngậm vào miệng mút vài lần, vùng da ở khóe mắt dễ dàng đo đỏ.
Bây giờ bị mu bàn tay dụi vào nên càng đỏ hơn.
Nhìn thanh niên tóc đen càng dụi càng nhếch nhác, Nghiêm Thâm đưa tay nắm cổ tay mảnh khảnh của cậu để ngăn lại, rút một tờ khăn giấy mềm mại ở hộc đựng đồ ghế trước, khẽ khàng ấn lên vùng da nơi hắn vừa để lại vết ướt, dùng lực nhẹ nhàng nhất lau sạch.
Sau đó nâng bàn tay vừa dụi khóe mắt của Tô Đoạn lau cho cậu.
Tay còn lại của Tô Đoạn nắm tay vừa dụi khóe mắt của mình, như bé hamster* nhỏ xíu bị nhồi hạt dưa lúng túng, nói: "Cảm ơn."
*Hông kiếm được hình hamster bị nhồi dưa nên thay bằng hình này nha.
Nghiêm Thâm vẫn nói: "Không cần cảm ơn."
Bảo không cần cảm ơn mà vẫn đòi quà cảm ơn.
Nghiêm Thâm lại cúi đầu, hôn lên khóe mắt bên kia của cậu, nhưng lần này hắn không đưa lưỡi ra mà chỉ ấn nhẹ lên khóe.
Không cọ nhưng ngứa, vừa để ý lại càng ngứa hơn, Tô Đoạn không nhịn được đưa tay dụi dụi, cậu cảm thấy khóe mắt mình sắp bị hôn hỏng luôn rồi.
Nghiêm Thâm bắt lấy tay cậu, không cho cậu dụi, hỏi: "Em có ký hợp đồng với Tạ Trúc không?"
Hai tay Tô Đoạn đều bị bắt, trở thành một bé hamster bị tịch thu hạt dưa còn bị nắm móng vuốt, cậu lắc đầu đáp: "Không ạ."
Nguyên thân không đến từ công ty chuyên đóng thế, chỉ vô tình bị quản lý của Tạ Trúc phát hiện rồi bảo cậu làm người đóng thế cho Tạ Trúc, không có quy trình tuyển dụng chính thức.
Nghiêm Thâm: "Không ký thì tốt, sau này đừng làm đóng thế nữa... Em muốn có vai diễn của mình không?"
Tô Đoạn không trả lời ngay. Với nguyên thân, câu hỏi này chắc chắn đáp án là có, nhưng với cậu thì lại không chắc lắm.
Thật ra cậu hơi hứng thú với công việc sắm vai những nhân vật hư cấu mà trước đây cậu chưa từng tiếp xúc này, nhưng hiện giờ Nghiêm Thâm đang bị bệnh, phải có người cạnh bên, nghe đâu đóng phim rất bận, còn phải đi theo đoàn phim đến những nơi rất xa, chắc chắn phải chia xa với Nghiêm Thâm rồi.
Nghĩ đến đây, cậu không muốn đi lắm.
Diễn xuất thì muốn diễn lúc nào chả được, công việc so với người thương thì người thương quan trọng hơn.
Không đúng, quan trọng hơn nhiều.
Tia sáng đầu tiên lóe lên trong mắt cậu đã lọt vào mắt Nghiêm Thâm, trước khi Tô Đoạn nói không muốn thì hắn đã lên kế hoạch cho cậu.
"Chờ mấy ngày nữa tôi sẽ tìm công ty cho em, tôi có một người bạn làm về ngành này, sẽ xử lý xong nhanh thôi."
Đương nhiên, người bạn kia chẳng ai khác ngoài Hách Hữu.
Tô Đoạn chớp mắt, cậu muốn nói không cần, nhưng hình như Nghiêm Thâm thấy hứng thú nên nói hết câu này đến câu khác.
"Em muốn diễn gì? Em có hứng thú với bộ phim "Thành Ma" đang quay không? Có muốn đóng nam chính không? Dẫu sao cũng chưa quay bao nhiêu, bảo đoàn phim loại Tạ Trúc cho em đóng nhé."
"Không đủ kinh nghiệm cũng không sao, có thể mời thầy dạy."
Một bộ phim đầu tư lớn bảo loại nam chính là loại, nói như vậy nghe có vẻ khoa trương, nhưng một mình giám đốc Nghiêm đã đầu tư hơn một nửa số tiền vào "Thành Ma", nếu hắn quyết tâm muốn loại Tạ Trúc thì e là đoàn phim cũng hết cách.
Tổn thất tài chính do quay lại các cảnh của nam chính không thành vấn đề, dù gì thiếu bao nhiêu thì hắn bù bấy nhiêu, dẫu số tiền hắn đầu tư vào "Thành Ma" có tăng gấp đôi thì cũng chẳng là gì với hắn.
Chỉ cần thanh niên vui vẻ thì tiêu tiền đáng đồng tiền bát gạo.
Ngoài ra... Tìm việc gì đó cho Tô Đoạn để trong khoảng thời gian này tránh xa hắn ra, để hắn uống thuốc một thời gian, đợi đến khi thanh niên quay xong, có lẽ bệnh đã được kiểm soát rồi.
Tách nhau ra một khoảng thời gian, đến khi bệnh tình ổn định thì lại gần nhau, không sợ tổn thương thanh niên nữa.
Từ đầu đến cuối, tuy rằng trông có vẻ bình thường trước mặt thanh niên, nhưng thực tế giám đốc Nghiêm đang ở trong trạng thái tự cho mình là trung tâm không hề cân nhắc đến đoàn phim "Thành Ma" sẽ hỗn loạn nhường nào vì mấy câu quyết định của hắn.
Trong cách suy nghĩ cái tôi này, chỉ có thanh niên tóc đen là ngoại lệ duy nhất, nhưng trừ thanh niên tóc đen ra, cảm nhận của người khác không nằm trong phạm vi xem xét của giám đốc Nghiêm.
Nhưng Tô Đoạn được hắn phá lệ đưa vào phạm vi "người nhà" nghe xong lại: "..."
Nghe xong kế hoạch nghe như chu đáo của Nghiêm Thâm nhưng đồn ra ngoài lại có thể hù chết con người ta, cậu ngây ra như phỗng, rồi nhanh chóng cau mày lo lắng, chậm rãi bảo: "Không được."
Nghiêm Thâm: "Hửm?"
Tô Đoạn nhìn hắn, sắp xếp lời nói, hiếm khi nói rõ ràng rành mạch: "Nếu quay phim lại, số tiền trước đó chắc chắn sẽ không đủ, "Thành Ma" vốn đã có rủi ro, nếu bỏ thêm tiền để quay lại thì sẽ rất khó thu hồi vốn."
"Chúng ta kiếm tiền chứ không thể cho không tiền được, anh biết không?"
Tô Đoạn sợ nghèo vẻ mặt nghiêm túc dạy người thương phải biết chăm lo gia đình, không được ỷ có tiền rồi tiêu sài phung phí, "Đóng phim sau này rồi tính, bây giờ kiếm tiền quan trọng hơn."