Khoảnh khắc trông thấy gương mặt Tô Đoạn, Tạ Trúc muốn gọi cậu ngay, nhưng khóe mắt vừa trông thấy người đàn ông mặt hờ hững đứng bên cạnh thì những lời chưa kịp nói đã bị nuốt xuống.
Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn hắn ta, chẳng có một tia ấm áp như đang nhìn một vật chết vậy, vừa sắc bén cao vời vợi vừa lạnh lẽo.
Chẳng hay bẩm sinh đã thế hay chỉ nhằm vào chính hắn ta.
Theo bản năng, Tạ Trúc cảm thấy khả năng thứ hai có thể hơn.
Tạ Trúc không khỏi bàng hoàng khi nhận được ý xấu không hề che giấu trong ánh mắt liếc sang của đối phương.
Nhìn từ khí chất không thể che giấu của một kẻ trên cơ và thái độ lấy lòng của đạo diễn, người này rõ ràng chẳng phải kẻ xa lạ, nếu kết thù với người như thế thì có lẽ mai sau biết đâu chừng sẽ gặp rắc rối.
Nghiêm Thâm - Chủ tịch tập đoàn họ Nghiêm, người đã đưa Tô Đoạn đi trên bàn ăn ngày hôm đó và là kim chủ hiện tại của Tô Đoạn.
Kết hợp với bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Đoạn của người đàn ông, Tạ Trúc đoán ra thân phận của người đàn ông.
Trong lòng Tạ Trúc không khỏi trầm xuống.
Không giống một số minh tinh bắt đầu hot rồi không biết kiềm chế bản thân, Tạ Trúc là một kẻ rất thận trọng, giỏi nhìn thời thế. Hắn ta chỉ dám lợi dụng hay trêu chọc những kẻ mà hắn ta biết chắc không thể nào chống chọi lại hắn ta. Còn những người có thực lực hay địa vị, kết bạn được thì kết bạn, không kết bạn được sẽ gắng sức tránh kết thù với đối phương.
Dẫu sao có rất ít người có thể leo lên giới cao cấp này, thù hận tích nhiều, biết đâu mình chết như thế nào cũng không biết.
Tựa như quà xin lỗi hắn ta tặng cho nhà đầu tư mấy hôm trước, chỉ là một kẻ đóng thế nhỏ bé mà hắn ta biết rất rõ, không có lai lịch gì, chưa cả ký với công ty quản lý nào, bảo là tuyến mười tám còn phải xem lại đấy.
Kiểu người dễ nắm trong tay này là an toàn nhất, dù sau này có oán hận hắn ta cũng không thể làm gì, chẳng thấm vào đâu với hắn ta.
Tạ Trúc có thể leo từ tầng dưới cùng đến minh tinh lưu lượng* hot hòn họt như bây giờ, cũng chính nhờ hắn ta làm việc cẩn thận.
*Lưu lượng chỉ những người bỗng dưng hot, có lượng fan đông.
Ai ngờ, sự sắp xếp thoạt nhìn không một kẻ hở thế mà lại bắt đầu rẽ sang hướng khác từ lúc nào.
Tô Đoạn vốn bị đưa đi để làm quà xin lỗi cho nhà đầu tư khác ấy vậy mà bị sếp to nhất trong bữa tiệc coi trọng, dùng bữa xong bị mang đi, quản lý của mình cản cậu suýt bị hắn bóp đến nứt xương.
Hôm đó, khi nhận được cuộc gọi từ quản lý, Tạ Trúc đã cảm thấy không ổn.
Hắn ta vốn tưởng một kẻ không tiền không quyền, tính tình trầm lắng khiến người ta ghét, và vụng về như Tô Đoạn, dù cho cậu được đưa cái đùi* cũng chẳng biết ôm thế nào.
*Đùi: chỗ dựa.
- Đây cũng là lý do vì sao hắn ta dám yên tâm đưa Tô Đoạn lên giường kim chủ. Dù sao ở một góc độ nào đó cũng là một món quà "tài nguyên" cho cậu. Nếu cậu tâm cơ một chút, nói không chừng sẽ mượn chuyện này leo lên cao.
Với lại nhà đầu tư kia biết Tô Đoạn bị hắn ta đưa sang, sẽ ghi nhớ tấm lòng của hắn ta, Tô Đoạn ngoại trừ được tiền ra thì rất khó được phần thưởng nào khác.
Cho dù là do bản chất xấu xa của đàn ông, nhà đầu tư kia chắc cũng không để bụng mấy, Tô Đoạn vụng về không biết lấy lòng người khác, thế nên đối phương chơi xong cũng sẽ vứt sang một bên, chẳng gây ra gợn sóng nào cả.
Tạ Trúc lên kế hoạch hoàn hảo trong lòng, kết quả Tô Đoạn bị đưa đi một cách êm xuôi, nhưng người đưa cậu đi lại lệch lạc nghiêm trọng.
Không phải nhà đầu tư đã hẹn trước mà là Nghiêm Thâm - chủ tịch xí nghiệp Nghiêm thị.
Nhắc đến Nghiêm thị, công ty này có thể không có danh tiếng lớn trong nước, ít nhất nhất thời hắn ta không tưởng tượng nổi, nhưng ở nước ngoài, hầu như không ai chưa từng nghe đến tên công ty nhà này.
Nghiêm thị được một người Hoa Kiều định cư ở nước ngoài sáng lập trước khi xây dựng đất nước, truyền thừa hơn hai trăm năm. Người nhà họ Nghiêm dường như bẩm sinh đã có đầu óc kinh doanh, Nghiêm thị ngày càng lớn mạnh theo từng thế hệ, hiện giờ đã trở thành một gia tộc khổng lồ không thể lay chuyển, gắn bó chặt chẽ với chính phủ.
Nghiêm thị chỉ mở một chi nhánh trong nước, mới mở cách đây vài năm, quy mô chưa lớn. Tạ Trúc đã nhờ người hỏi thăm, nghe nói lần này chủ tịch Nghiêm về để mở rộng kinh doanh trong nước.
Chủ tịch trụ sở chính đã đến, cho thấy Nghiêm thị quyết tâm giành được thị trường trong nước. Với sự hỗ trợ từ nguồn lực dồi dào của chi nhánh nước ngoài, ước chừng chẳng bao lâu sẽ có chi nhánh thứ hai, thứ ba của Nghiêm thị xuất hiện trong nước, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Lúc đó giá trị thị trường của Nghiêm thị chắc chắn sẽ lại tăng lên, giá trị của Nghiêm Thâm vốn đã khiến người ta không thể tưởng tượng nổi sẽ lại tăng vọt theo.
Dù nhìn thế nào đi nữa đều là một người đàn ông có đùi vàng.
Nếu trước đây chủ tịch Nghiêm muốn quy tắc ngầm với hắn ta, Tạ Trúc chắc chắn sẽ không bao giờ chối từ.
Chỉ cần Nghiêm Thâm chịu tùy tiện dìu dắt hắn ta một chút thôi, dẫu cho hai người có chia tay, tài nguyên để lại cũng đủ hắn ta sống cả đời, sau này hắn ta không cần sống thận trọng như vậy trong giới giải trí nữa.
Chưa kể theo miêu tả của quản lý, chủ tịch Nghiêm chỉ khoảng ba mươi tuổi, diện mạo và dáng người không thua kém gì Tạ Trúc nên không có khuyết điểm nào cả.
Dưới sự tấn công trực quan nhất về tiền bạc và dung mạo, Tạ Trúc tự nhận mình không phải trai thẳng hoàn toàn.
Nhưng một kim chủ mong mỏi cầu xin cũng không có được như thế, lại tình cờ gặp phải một Tô Đoạn chẳng có diện mạo hay tính cách tốt, quả là bất thường khiến người ta chẳng nói nên lời.
Sau khi cúp điện thoại với quản lý, Tạ Trúc càng nghĩ càng giận, ôm một bụng lửa giận, thậm chí còn bắt đầu cáu giận bản thân vì sao không đi.
Nếu không Tô Đoạn sẽ không bỗng dưng nhận được một chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống như thế.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, Tạ Trúc có tức giận cũng chẳng làm gì được, không những không dám cướp về cơ hội vốn là của mình mà còn phải lo lắng liệu có bị ghi thù hay chăng-
Mấy hôm trước trong nhà hàng, quản lý của hắn ta chỉ kéo Tô Đoạn thôi mà cánh tay đã suýt bị Nghiêm Thâm bóp nứt xương, đủ để thấy chủ tịch Nghiêm nóng tính, hay nên nói là ghét cay ghét đắng đồ của mình bị chạm vào.
Nếu Nghiêm Thâm biết họ vốn toan tính đưa Tô Đoạn cho người khác, tâm trạng đối phương chắc chắn sẽ rất tệ, nếu có thù tất báo thì biết đâu sẽ dạy dỗ hắn ta "một chút".
Cũng vì vậy mà Tạ Trúc không dám liên lạc với Tô Đoạn, sợ Nghiêm Thâm phát hiện ra.
Nhưng bây giờ, dẫu hắn ta không liên lạc với Tô Đoạn thì chuyện này cũng không giấu được, ánh mắt Nghiêm Thâm nhìn về phía hắn ta lúc nãy rõ ràng không "thân thiện".
Mặc dù ác ý không rõ ràng, nhưng sống gian dối đến giờ đã nhìn thấy biết bao ánh mắt, Tạ Trúc vẫn phân biệt chính xác cảm xúc của người khác.
Lúc đầu bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua của hắn làm cho cứng đờ, Tạ Trúc vội vã dời mắt, bắt đầu phân tích tình hình.
Nhìn dáng vẻ của họ, rõ rành rành Nghiêm Thâm đang giúp Tô Đoạn đi cửa sau, nhét người vào đoàn phim.
Chẳng biết muốn cho Tô Đoạn diễn vai gì, ngẫm nghĩ hình như gần đây không trong đoàn không đổi vai nào cả, chẳng lẽ bổ sung thêm nhân vật vào?
Giờ đây phim đã quay được một nửa, có thể bảo đạo diễn Tạ nổi tiếng khó tính trong giới đổi kịch bản thì đúng là quá tốn công. Kim chủ trước đây của hắn ta không có năng lực mạnh như vậy-
Nghĩ đến khả năng đó, Tạ Trúc ghen ghét vô ngần!
Tuy rằng rất thèm cục thịt mỡ Nghiêm Thâm bị Tô Đoạn nhặt được, nhưng lý trí lại nói hắn ta biết rằng ở lại tiếp nữa không phải lựa chọn sáng suốt.
"Đạo diễn Tạ."
Sau khi im lặng một lát, Tạ Trúc chào tạm biệt đạo diễn, định rời đi: "Tôi đi tr..."
Nhưng hắn ta chưa nói hết, người đàn ông có ánh mắt lạnh lẽo đã mở miệng.
"Đây là diễn viên đóng vai nam chính à?"
Môi mỏng khẽ hé, Nghiêm Thâm không mặn không nhạt hỏi.
Đạo diễn đáp: "Đúng đúng, đây là Tạ Trúc. Vai diễn hôm nay Tiểu Tô thử vai đa số đều diễn cùng Tạ Trúc."
Bàn tay nắm lấy tay Tô Đoạn của Nghiêm Thâm khẽ cử động, nắm lấy đầu vai cậu, nhàn nhạt nói: "Vậy chi bằng để cậu Tạ Trúc diễn cùng đi, bây giờ chắc không bận đâu nhỉ?"
Đúng là không bận, bây giờ vẫn còn sớm, Tạ Trúc chỉ có suất diễn cảnh cuối cùng của sáng nay, hoàn toàn rảnh rỗi bỏ ra mười phút giúp Tô Đoạn diễn thử.
Dù rằng đã nhận ra bầu không khí dường như không đúng lắm, lại nhớ lại trước đây Tô Đoạn đóng thế cho Tạ Trúc trong đoàn phim, thế là đạo diễn dường như hiểu ra gì đó... Nhưng ông chủ đã mở lời yêu cầu, không có lý do gì để từ chối việc hợp lý như thế.
Vì thế đạo diễn vờ như không phát hiện ra gì cả, tự nhiên tiếp đón Tạ Trúc, nói: "Nào, Tiểu Tạ, chậm trễ vài phút của cậu nhé, giúp Tiểu Tô diễn thử đi."
Câu "tôi đi trước" của Tạ Trúc bị nghẹn trong miệng chẳng nói nên lời: "..."
Tô Đoạn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thâm, không hiểu Nghiêm Thâm bảo Tạ Trúc diễn thử cùng cậu làm gì, chẳng phải lần trước cậu đã méc rồi sao?
Nếu Nghiêm Thâm điều tra ra những chuyện đó, chắc sẽ biết Tạ Trúc không phải người tốt, phải cách xa hắn ta ra mới đúng chứ.
Lẽ nào vẫn chưa méc thành công...?
Tô Đoạn không khỏi nghi hoặc.
Rũ mắt đối diện với đôi mắt chất chứa nghi vấn, bàn tay nắm đầu vai cậu của Nghiêm Thâm hơi siết chặt, khẽ mím môi, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi biến mất: "Đừng lo, chỉ diễn thử thôi, tôi sẽ luôn dõi theo, không ai dám bắt nạt em đâu."
Huống chi vai diễn mà Tô Đoạn muốn thử chắc chắn chẳng phải chuyện gì vui đối với một kẻ như Tạ Trúc.
Tô Đoạn chớp mắt: "... Ừm."
Thật ra cậu không nghĩ đến chuyện đó, cậu chỉ không muốn đến quá gần một kẻ bụng dạ xấu xa như Tạ Trúc thôi.
Nếu cậu ở một mình cũng không sao, nhưng hiện tại có Nghiêm Thâm là bệnh nhân cần được chăm sóc, cậu không khỏi cảnh giác với Tạ Trúc hơn.
Nếu Tạ Trúc dám làm gì Nghiêm Thâm, cậu sẽ nhờ hệ thống sử dụng công nghệ vượt xa thế giới này hack chớt Tạ Trúc trên mạng luôn.
- Tô Đoạn bổ sung gấp được một ít kiến thức về giới giải trí hung hăng nghĩ vậy.
Tạ Trúc cảm thấy mình đã chịu công kích cố ý: "..."
Mọi người cùng nhau tiến vào phòng thử vai, Tạ Trúc bị đạo diễn nhét một tờ kịch bản, trên đó là vai diễn Tô Đoạn định thử vai lần này.
Quả nhiên là một nhân vật mới, nhưng bổ sung rất phù hợp, suất diễn cũng không nhiều, có lẽ lên phim cũng chỉ vài phút, không hề ảnh hưởng đến độ trôi chảy và trọn vẹn của cốt truyện, thậm chí còn làm cho cốt truyện trở nên thú vị hơn ở một mức nào đó.
Nhưng mới đọc được mấy dòng, nét mặt Tạ Trúc tái mét.
Nam chính của "Thành Ma" ban đầu là một tên ngốc nghếch, trắng trẻo, ngọt ngào; sau này hắc hóa, cuối cùng lại đột phá bản tâm thành thánh. Trong quá trình nam chính hắc hóa, vì ma khí nhập thể nên lỡ tay giết một hộ gia đình bình thường ở một vùng ngoại ô hoang vu, sau khi tỉnh lại, nam chính đau khổ khôn xiết.
Đạo diễn Tạ đã thêm một cảnh vào khúc này cho Tô Đoạn.
Hộ gia đình bị nam chính giết chưa chết hết, vẫn còn một chàng trai bị ngốc, tuy đã trưởng thành nhưng tâm trí chẳng khác gì một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Khi nam chính cầm theo thanh kiếm đẫm máu bước ra khỏi cửa, thanh niên vừa ra ngoài chơi về nhà vừa hay về đến cửa, sau khi ngơ ngác một chốc, mi mắt cong lên hỏi nam chính có phải đến nhà làm khách không, có muốn ăn hạt sen y vừa mới hái trong hồ sen không.
Đối diện với đôi mắt trong veo không hợp độ tuổi kia, cốt truyện sắp xếp nam chính mãi đến khi đến gần hồ sen mới tỉnh táo lại được từ ma chướng quấy phá, nhìn thanh niên hồn nhiên trước mặt không hề hay biết gì, hắn ta cứng đờ mặt một lát rồi hoảng loạn bỏ chạy. Thế nên chạy trốn đến tận hồ sen mới bắt đầu cốt truyện tiếp theo.
Từ đó trở đi, khuôn mặt của thanh niên trở thành cơn ác mộng dù thế nào cũng không sao thoát ra khỏi trong vô số giấc mộng đêm khuya của hắn ta.
Sau này nhân vật này lại xuất hiện, một tên ngốc vốn ngây thơ mờ mịt với thế giới sau khi trải qua cảnh nhà tan cửa nát đã đổi thay, chợt giác ngộ minh mẫn, hiểu được vui buồn của nhân gian.
Nhưng y hiểu ra quá muộn, cho đến giây phút ngây thơ cuối cùng, thế mà còn hỏi kẻ thù có muốn ăn hạt sen không.
Sau khi mai táng người nhà, y đi đến ngọn núi hùng vĩ cách đó hàng ngàn dặm, hai tháng leo lên thang thử thách, bái nhập tông môn, trở thành thiên tài trong tông môn nhờ căn cốt bẩm sinh thuần tịnh, sau đó trong trận chiến diệt ma, nhân cơ hội lúc nam chính nhìn thấy gương mặt của y chợt ngẩn ra, trả giá bằng sinh mệnh của mình để phá tan phòng ngự đã tu luyện đến cảnh giới vững chắc của nam chính, một kiếm lấy nửa mạng của hắn ta.
Nghĩ đến mình chẳng những phải thể hiện áy náy với Tô Đoạn mà còn phải bị đối phương đánh một trận trong phim, Tạ Trúc vốn đã có ý kiến với Tô Đoạn quả là tức đến hộc máu.