Túng Túng

Chương 114



Không gian trong thang máy không lớn, tay áo chàng trai gần như chạm  vào góc áo người đàn ông.

Đỗ Vân Đình im lặng một lát, chủ động bắt chuyện, “Ngài cũng ở chỗ này à?”

Người đàn ông tích chữ như vàng, chỉ phun ra một chữ duy nhất: “Phải.”

Thanh niên không nhụt chí, vẫn đứng bên cạnh hắn, “Ngài lên tầng mấy?”

Rốt cuộc người đàn ông nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc cậu, “Tầng sáu.”

“Trùng hợp ghê,” Đỗ Vân Đình không chớp mắt, “Em cũng lên tầng sáu.”

[…]

7777 nhắc nhở, [Phòng cậu ở tầng năm.]

[Bây giờ ở tầng sáu.] Đỗ Vân Đình không hề ngại ngùng, quyết định đi theo người ta. Khi cậu nói câu này trong lòng không hề có gánh nặng, người đàn ông nghe thấy, lúc ngoảnh đầu sang nhìn cậu, dường như trong ánh mắt mang theo chút ý cười nhàn nhạt.

Nhưng ý cười kia chỉ như một cái chớp mắt, đảo mắt một cái đã bốc hơi như giọt sương. Đỗ Vân Đình không hề hay biết.

Cậu nhắm mắt theo đuôi đi theo người ta ra thang máy, đến hành lang phía bên phải. Cố Lê mở cửa phòng, lịch sự gật nhẹ đầu với cậu, “Tạm biệt.”

Đỗ Vân Đình đáp: “Tạm biệt.”

Trong lòng cậu còn hơi tiếc, đi đi lại lại trước cửa phòng nghĩ ngợi.

[Chẳng phải Cố tiên sinh có thể hóa hình sao?]

Sao lúc trước cứ sống trong khối huyết ngọc mãi vậy?

7777 thử nghĩ, đưa ra một câu trả lời khách quan, [Chắc là thấy cậu sợ.]

[…] Đỗ Túng Túng oan ức vô cùng, [Tôi không sợ mà.]

7777: [Cậu đã khóc.]

[…]

7777 vạch trần: [Không chỉ một lần.]

Mà là rất nhiều lần, khóc sướt mướt nước mắt như mưa, không thể ngăn nổi.

[…]

Đỗ Túng Túng thật sự căm hận.

Thuộc tính của nguyên chủ đã hại cậu.

Nhưng Cố tiên sinh có thể hóa hình là một chuyện tốt. Ít nhất có thể lừa cơ thể này, để cậu đừng lúc nào cũng nghĩ tới việc Cố tiên sinh là quỷ.

Nói thật, lúc trước Đỗ Vân Đình còn lo lỡ như sau này cậu và Cố tiên sinh trồng hoa, có khi nào thuộc tính sợ quỷ của nguyên chủ sẽ làm cậu ngất xỉu giữa chừng không.

Kế hoạch du lịch do công ty sắp xếp vốn kéo dài cả tuần, nhưng bây giờ bất ngờ xảy ra sự cố, tất cả mọi người đều không có tâm trạng ra ngoài chơi mà chỉ ở khách sạn cả ngày. Sau khi cảnh sát nhận được báo án thì nhanh chóng tới đây, kết quả khám nghiệm thi thể của pháp y cho ra kết luận tử vong do ngạt thở.

Nhưng lúc được phát hiện, rõ ràng thi thể đang nằm ngửa mặt lên, sao lại chết ngạt được?

Anh ta cũng không bị phù, hiển nhiên là không chết đuối.

Trên cổ không có vết dây hằn, càng không phải bị siết chết.

Trong lòng Đỗ Vân Đình có suy đoán lờ mờ, nhưng không nói ra. Nhưng cậu đoán được thì tất nhiên những người khác cũng đoán được, đồng nghiệp cùng chơi hôm đó sợ run cả người, thì thào nói: “… Có phải là mớ tiền âm kia không?”

Đồng nghiệp nữ vẫn chưa hiểu, “Là sao cơ?”

Đồng nghiệp nam nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt trở nên hốt hoảng. Anh ta khoa tay chỉ cho mọi người nhìn theo, “Những tờ tiền âm này rất dày. Vừa dày vừa thấm nước, nếu trùng hợp dán lên mặt…”

Đủ khiến một người ngạt thở.

Nhưng xác suất của trường hợp này, thật sự có khả năng xảy ra sao?

Trùng hợp như vậy, gió thổi lên mớ tiền âm vương vãi trên mặt đất, tình cờ bịt miệng và mũi của người này?

Trong chuyện này còn có rất nhiều khúc mắc, ví dụ như tiền âm từ đâu mà ra. Người bình thường đến khách sạn nghỉ dưỡng sẽ không mang theo đồ vật kỳ quái thế này, cảnh sát coi đó là một manh mối, bắt đầu điều tra từ đây, lần lượt gọi từng người trong khách sạn tới.

Đáp án là không có, tất cả mọi người đều nói mình không hề mang tiền âm đi. Cảnh sát check hình ảnh hành lý của bọn họ khi đi qua máy chụp X-quang ở sân bay, cũng không có bất cứ hình ảnh kỳ lạ nào… Mớ tiền âm này, thật sự không phải do những du khách này mang đến.

Việc giám sát du khách trong khách sạn nới lỏng hơn nhiều, cảnh sát phỏng vấn riêng từng người, tìm một gian phòng nhỏ trò chuyện với từng người một.

Cố Lê cũng bị gọi đến.

Hắn cũng là khách của khách sạn, đương nhiên không thể tránh được hiềm nghi. Cảnh sát lần lượt kiểm tra từng người, lịch sự hỏi đêm qua hắn đã làm gì, có chứng cứ ngoại phạm không.

Cố Lê trả lời: “Không.”

Cảnh sát nhìn chằm chằm cuốn sổ trong tay, chợt nói: “Nhưng phòng anh là phòng tiêu chuẩn đôi. Anh không có bạn cùng phòng sao?”

Trên mặt Cố Lê vẫn không có biểu cảm gì khác, thản nhiên nói: “Không có.”

Lễ tân cũng nói: “Vị khách này ở một mình.”

Tay cảnh sát gõ lên cuốn sổ, hỏi tiếp: “Anh đang làm…”

Cố Lê đáp: “Kinh doanh.”

Hắn ngước mắt lên, ánh mắt liếc qua phía bên kia… Bên đó có một chàng trai đang đứng, trang phục hôm nay khác hai hôm trước, có lẽ vì ra bờ biển nên quần áo mỏng manh hơn, dưới áo sơ mi trắng thoáng lộ ra màu da.

Thật ra kinh doanh là một khái niệm không rõ ràng, kinh doanh nhỏ và thành lập công ty đều gọi là kinh doanh. Cảnh sát còn muốn hỏi thêm, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt của đối phương, đột nhiên như bị chọc thủng, anh ta cảm nhận được một luồng hơi lạnh xộc lên, gắt gao quấn lấy trái tim mình khiến anh ta hơi sợ.

Anh ta được coi là người đã thấy rất nhiều cảnh tượng hoàng tráng, cũng không phải chưa từng gặp lưu manh hung ác nhất… Nhưng cảm giác mà người này mang đến cho anh ta, còn đáng sợ hơn nhiều so với những kẻ xấu kia.

Cũng không phải là e ngại trước cái ác, mà là kiểu e ngại khi phải ngước nhìn một kẻ mạnh hơn mình rất nhiều, giống như anh ta chỉ là con kiến trong mắt người đàn ông, còn là loại kiến tầm thường không đáng nhắc tới.

Cảnh sát không hỏi hắn nữa, xoay người phỏng vấn người khác. Cố Lê nhận được câu trả lời chắc chắn có thể ra về, cả người chuyển hướng đi về phía thang máy.

Hắn vừa bước vào, lúc cửa thang máy sắp khép lại chợt nghe có người nói: “Chờ chút… Chờ một chút!”

Cố Lê khẽ cau mày vươn tay chặn cửa thang máy. Chàng trai thở hồng hộc chen qua cửa, đứng bên cạnh hắn vừa vuốt ngực vừa nhỏ giọng cảm ơn.

“Cảm ơn ngài giữ cửa giúp em, nếu không chắc em còn phải chờ lâu nữa.”

Người đàn ông nhướng mày. Đỗ Vân Đình thấy anh nghi ngờ liền giải thích: “Em rất sợ quỷ, gần đây lại có chuyện nên không dám đi thang máy một mình.”

Mắt cậu cụp xuống, bờ mi dày che đôi mắt lại, vừa đen vừa dài trông rất ngoan, giống như búp bê đặt trên quầy hàng được bé gái ôm về nhà.

Bỗng nhiên Cố Lê dời mắt đi, không lên tiếng.

Thang máy đến lầu ba, lúc mở cửa ra, Dương Đạt đang đứng ở ngoài. Ánh mắt Dương Đạt lướt qua hai người, dừng lại trên người Đỗ Vân Đình mấy giây, hình như màu sắc con ngươi xanh hơn bình thường một chút, trông không giống người mà giống với loài bò sát dính đầy chất nhầy.

Gã liếm môi nhìn chàng trai chòng chọc, lại nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia. Bước chân hơi do dự cứ như vốn dĩ định vào thang máy, nhưng e ngại gì đó nên không dám bước vào.

Cố Lê không nhìn gã, chỉ hỏi: “Không lên?”

Tra công liếc hắn đầy sâu xa, chợt lùi ra sau một bước xem như câu trả lời.

Cố Lê ấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mặt gã, Dương Đạt trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu thanh niên dần thu nhỏ qua khe cửa, cuối cùng bị cánh cửa này ngăn cách.

Gã không nhịn được liếm môi một cái, đầu lưỡi linh hoạt vòng qua răng, nhưng má lại cứng ngắc, lúc miễn cưỡng chuyển động cơ mặt, đường nét trên mặt lõm xuống tạo thành một rãnh sâu. Gã nhìn lom lom vào thang máy đang đi lên, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ.

“Thú vị…”

Gã nói chầm chậm.

“Thú vị, một con quỷ lớn…”

Dương Đạt đột nhiên quay người lại, đi thẳng về một phía khác.

Thang máy đến lầu sáu, người đàn ông bước ra ngoài trước.

“Cách xa gã một chút.”

Bỗng nhiên hắn nghiêng đầu nói một câu với Đỗ Vân Đình.

Đỗ Vân Đình được yêu mà sợ, gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi. Cậu đi theo người đàn ông về phía trước, đang nghĩ phải làm sao mới có thể ngủ chung phòng với Cố tiên sinh, trong lúc vô thức đã tới trước cửa phòng người đàn ông.

Cố Lê cầm thẻ phòng quẹt cửa, liếc mắt nhìn cậu.

Đỗ Túng Túng: “…”

Lúc bấy giờ cậu mới nhận ra, mình đã đến cửa phòng của người ta rồi.

Cố tiên sinh lịch sự mời: “Vào ngồi một chút?”

Chắc chắn rồi! Hai mắt Đỗ Túng Túng sáng lên, định vào ngay. Đúng lúc này cửa đối diện mở ra, một nữ đồng nghiệp cùng công ty với Đỗ Vân Đình bước ra, nhìn thấy cậu mà như tìm được chỗ dựa, vội vàng gọi cậu: “Lộ Trừng, may là cậu ở đây. Cậu lại đây trước đi, tôi hơi sợ…”

Cô nuốt nước bọt, lòng vẫn còn sợ hãi, “Tôi vừa nằm mơ. Hôm đó tôi cũng chơi bút tiên, vừa rồi… Tôi mơ thấy bút tiên đến tìm tôi.”

Hiển nhiên nữ đồng nghiệp đã bị dọa không nhẹ, bây giờ gặp được loại người sợ quỷ như nguyên chủ cũng thấy có cảm giác an toàn, nhất định phải kéo đối phương vào mới được. Đỗ Vân Đình không muốn đi, mong ngóng nhìn người đàn ông, đồng nghiệp nữ cũng liếc qua, nhất thời cảm thấy người này còn có cảm giác an toàn hơn, vội chào hỏi: “Nếu vị tiên sinh này không ngại, có thể vào ngồi chung được không?”

Thêm một người càng tốt, chẳng phải các cụ thường nói thanh niên trai tráng giàu dương khí sao?

Đỗ Vân Đình yên lặng nhìn đồng nghiệp nữ: “…”

Không phải kêu sợ quỷ sao, sao bây giờ lại tích cực muốn mời con quỷ lớn nhất vào phòng mình ngồi thế?

Cậu ngoảnh đầu nhìn người đàn ông, hỏi ý kiến: “Cố tiên sinh?”

Đôi mắt người đàn ông đen kịt, nhìn không thấy đáy.

“Cậu biết họ của tôi?”

Thanh niên nói: “Vừa rồi nghe cảnh sát nói.”

Cậu nói tiếp: “Nếu Cố tiên sinh không bận, chi bằng chúng ta ngồi với nhau một lúc đi.”

Cậu hơi run, nhỏ giọng nói: “… Em cũng hơi sợ.”

Thật sự vừa nhát gan vừa yếu ớt.

Người đàn ông nhìn cậu rồi xoay hướng đi vào phòng. Đồng nghiệp nữ thở phào một hơi, vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống, mình thì ngồi đối diện như vớ được cọng rơm cứu mạng. Đỗ Vân Đình hỏi: “Hôm đó cô hỏi quỷ tiên cái gì?”

Bỗng nhiên sắc mặt nữ đồng nghiệp sa sầm hẳn, nói: “Một câu hỏi đáng chết… Hôm đó tôi hỏi, không biết khi nào thì kết hôn.”

Lúc đó, quỷ tiên trả lời đáp án của cô là một ngày sau.

Sống, chết, kết hôn, sinh con, đều là những việc không thể dính dáng tới quỷ nhất. Sau khi chứng kiến những gì xảy ra với đồng nghiệp, cô luôn sợ hãi, mặc dù không biết có thật sự liên quan tới quỷ tiên hay không, nhưng lỡ như thật sự có liên quan…

Chẳng lẽ đêm nay, cô sẽ kết âm hôn với quỷ?

Cô chỉ vừa nghĩ tới đã sợ, sâu sắc hối hận tại sao hôm đó mình lại hỏi vấn đề này. Ngày nào cha mẹ cũng giục không ngừng, cô dì chú bác trong nhà cũng vội vàng muốn gả cô đi, mặc dù cô không vội, nhưng trong trường hợp cả nhà suốt ngày giới thiệu đàn ông cho mình, cô chỉ thấy không thở nổi, lúc đó mới muốn hỏi xem nhân duyên một chút.

Nhưng cô không muốn nhân duyên biến thành ác duyên đâu.

“Lúc trước nó nói là hôm nay. Nhưng bây giờ tôi kết cái gì hôn đây? Tối nay kết hôn với quỷ sao?” Giọng đồng nghiệp nữ run run, cố sức đè lên huyệt thái dương của mình, “… Nếu vậy tôi còn là người ư?!”

Đỗ Vân Đình chân thành nói: “Thật ra, kết hôn với quỷ không nhất định sẽ tồi tệ như cô nghĩ, quan trọng là cô gặp được quỷ thế nào.”

Ví dụ như Cố tiên sinh nhà cậu, góp thành quả cầu lửa đánh đuổi tiểu quỷ, đặc biệt khiến người ta có cảm giác an toàn.

Đồng nghiệp nữ chỉ cho là cậu đang nói mỉa, “Quỷ mà còn phân loại, chẳng lẽ có quỷ tốt quỷ xấu?”

Đỗ Vân Đình nói: “Quỷ chính là người sau khi chết. Người còn chia người tốt người xấu, đương nhiên quỷ cũng chia quỷ tốt quỷ xấu.”

Kem nền dạng lỏng trên mặt nữ đồng nghiệp bị tay cô xoa nhạt mất một phần, khuôn mặt trang điểm hơi choáng váng, hiển nhiên là nghe không vô.

Đúng lúc này, Cố Lê bỗng nhiên nói: “Vậy thì gọi quỷ tiên đến hỏi thử xem.”

Đồng nghiệp nữ bỗng dừng lại, khó tin mở mắt to nhìn hắn, giọng nói sắc bén hơn nhiều, “Anh còn muốn tìm quỷ tiên?”

Ngại chuyện này chưa đủ lớn?

Người đàn ông không nhìn cậu, chỉ là khóe mắt liếc qua góc phòng, nói: “Cởi chuông phải do người buộc chuông.”

“…” Đồng nghiệp nữ nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên cho là hắn điên rồi.

Đỗ Vân Đình vô cùng tin tưởng Cố tiên sinh. Người đàn ông vừa nói xong câu đó, cậu lập tức rút cái bàn bút tiên từ trong bao gạo ra đưa cho Cố Lê.

Con ngươi đồng nghiệp nữ trợn tròn, sau đó liên tục giật lùi không dám nhìn thêm một lần. Đỗ Vân Đình nói: “Cô không cần chơi. Tôi và Cố tiên sinh chơi.”

Cậu nhìn người đàn ông, cầm bút trước. Hai tay Cố Lê lập tức phủ lên, đôi tay đó rất lạnh nhưng vẫn là nhiệt độ cơ thể con người, khi người ta chạm vào chỉ cảm thấy người kia có thân nhiệt thấp một chút, chứ không nghĩ nhiều.

Tay hắn lớn hơn tay Đỗ Vân Đình nhiều, dễ dàng trùm lên tay cậu thanh niên.

Đèn bị tắt đi, trong phòng chỉ có ánh sáng của một ngọn nến nhỏ, hắt lên tường những bóng người mờ ảo.

Trong góc hẻo lánh có rất nhiều bóng ma đen sì đang ẩn núp, dường như trong đó có một đôi con ngươi đỏ rực phản chiếu ánh sáng. Đồng nghiệp nữ sợ rúm người, tránh qua bên cạnh bọn họ.

Tay Đỗ Vân Đình cũng hơi run, phản ứng của nguyên chủ lại xuất hiện. Cậu nhìn Cố Lê, nốt ruồi nhỏ trên lông mày Cố tiên sinh được chiếu sáng, nhàn nhạt nhàn nhạt, câu dẫn người khác.

Cậu nuốt ngụm nước bọt, nói theo khẩu lệnh do các đồng nghiệp nói đêm đó: “Kiếp trước nối kiếp trước, tôi mời kiếp trước đến. Bút tiên, đến rồi mời vẽ vòng tròn…”

Đột nhiên trong không gian vang lên tiếng động nhỏ bé, như có thứ gì bước trên không trung, rơi xuống bàn của bọn họ.

Nhiệt độ hơi lạnh, Đỗ Vân Đình nắm chặt bút, không dùng sức vào đó. Nhưng một giây sau, bút trong tay cậu như bị thứ gì đó điều khiển, chậm rãi lướt lên giấy trắng.

Ngòi bút lượn quanh thành vòng.

Đó là một vòng tròn.

Mắt đồng nghiệp nữ nhìn không chớp, lẩm bẩm nói: “Đến rồi…”

Đỗ Vân Đình nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi câu hỏi đồng nghiệp nữ từng đặt ra.

“Bút tiên ơi bút tiên, cô ấy…

Cậu chỉ vào đồng nghiệp nữ.

“Bao giờ cô ấy kết hôn?”

Sau khi hỏi câu này, ngòi bút lại tiếp tục hoạt động, xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra một chữ. Đỗ Vân Đình dõi mắt nhìn theo, một nét Phẩy, một nét Mác, là chữ Nhân, sau đó là nét Chấm tiếp theo chữ Nhân…

Dường như sự nhẫn nại của nữ đồng nghiệp đã đến giới hạn cuối cùng, hét ầm lên.

“Là hôm nay! Cô ta muốn viết là hôm nay! Là hôm nay!!”

Đỗ Vân Đình cũng hơi hoảng, cậu ngẩng đầu lên, trên mặt người đàn ông không có biểu cảm gì nhiều, giống như đã đoán trước được hết. Cố tiên sinh ở đây khiến Đỗ Túng Túng có thêm sức mạnh, dùng sức cầm bút liều mạng nghĩ cách ngăn nó viết nét tiếp theo.

Bỗng nhiên bàn tay Cố Lê phủ lên tay cậu dùng sức, sức lực lớn đến mức gần như cứng rắn bẻ ngòi bút sang hướng khác. Đầu bút run lên như muốn giãy dụa, lại bị người đàn ông mạnh mẽ kéo về, không cho từ chối gạch một gạch chéo lên chữ.

Nữ đồng nghiệp sửng sốt, trợn mắt há hốc miệng nhìn theo.

Tay Đỗ Vân Đình cũng cầm bút nên cảm nhận đượchết. Lúc này không phải bút tiên khống chế bút, mà là Cố tiên sinh… Hắn dùng sức mình chuyển hướng ngòi bút, đơn giản viết đại con số 27 xuống.

Sau khi buông ra, cây bút gãy làm đôi rơi trên bàn.

“Hai mươi bảy tuổi.” Cố Lê thản nhiên nói, “Năm hai mươi bảy tuổi, cô sẽ gặp được người cô muốn cưới, bên nhau trọn đời với người đó.”

Đồng nghiệp nữ vẫn ngơ ngác, cảnh tượng vừa rồi khiến người ta sợ hãi, nhưng câu “bên nhau trọn đời” của người đàn ông lại vô cớ khiến cô thấy quá đỗi dịu dàng. Cô trầm mặc một lát, nói: “Đây là thật ư?”

Người đàn ông gật đầu.

“Năm nay tôi hai mươi lăm tuổi.” Đồng nghiệp nữ bắt chéo chân, nhỏ giọng hỏi, “Năm sau tôi sẽ kết hôn?”

Đáp án này khiến người ta dễ chấp nhận hơn nhiều so với mấy cái “Hôm nay”, “Ngày mai”, “Ngày kia”, nghe có vẻ là một câu trả lời nghiêm túc.

“Vậy lúc trước nói tôi hôm nay kết hôn…”

“Không tính.” Cố Lê cất bàn bút tiên đi, “Lần này mới đúng.”

Đồng nghiệp nữ thở phào, cảm kích nói: “Cảm ơn.”

Cô cũng không ngốc, từ lúc người đàn ông này khăng khăng muốn chơi bút tiên, cô đã lờ mờ cảm thấy dường như người này thật sự có bản lĩnh, chẳng qua không dám tin. Nhưng dù là thật hay giả, ít nhấtlần này, trái tim cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Đỗ Vân Đình cũng thở phào một hơi, thầm thấy may mắn.

Cậu đã đọc mấy chuyện kỳ lạ, nếu quỷ muốn hại người thì luôn có điều kiện tiên quyết.

Ví dụ như gõ cửa, đập vai, đưa tiền. Hay là giống lần cậu gặp phải, ngụy trang thành đồng nghiệp rơi xuống thang máy để cậu đi cứu.

Chuyện của đồng nghiệp, hiển nhiên cũng là một điều kiện tiên quyết. Khi bọn họ chơi bút tiên, trong lúc vô tình đã thỏa thuận với quỷ, quỷ giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, sau đó có thể trực tiếp lấy mạng họ. Nếu không phải có Cố tiên sinh cưỡng ép đổi kết quỷ, sợ rằng nữ đồng nghiệp sẽ thật sự không sống qua đêm nay được.

Cố Lê rút tay về, đồng nghiệp nữ lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua sợi dây nhỏ màu đỏ trên ngón tay hắn.

Cô lấy làm lạ hỏi: “Cố tiên sinh, ngài kết hôn rồi sao?”

Sợi dây đỏ buộc lên ngón áp út.

Cố Lê không thu tay lại, chỉ nói: “Đúng.”

“Ngài kết hôn sớm thật đó,” nữ đồng nghiệp nhịn không được tò mò, “Năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”

Câu hỏi này khiến người đàn ông hơi khựng lại, sau một lúc ngẩn người mới nói: “Hai mươi bảy.”

Đồng nghiệp nữ cảm thán: “Trông ngài trẻ thật.”

Đỗ Vân Đình nghĩ bụng không phải đâu, bò ra từ trong mộ cũng không biết mấy ngàn tuổi rồi, nhưng bề ngoài trông như hai bảy hai tám tuổi, đúng là nhìn rất trẻ.

“Tốt ghê,” đồng nghiệp nữ còn nói, “Kết hôn sớm như ngài cũng có thể có con sớm, đến lúc đó còn có ông bà ở nhà trông giúp, thoải mái hơn nhiều.”

Đỗ Túng Túng: “…?”

Khóe môi Cố Lê nhẹ cong lên, nói: “Em ấy không thể có con.”

[Đương nhiên không thể,] Đỗ Túng Túng nói với 7777, [Tôi là nam mà!]

Dù tôi muốn sinh con cho Cố tiên sinh thì cũng không sinh nổi!

Hiển nhiên nữ đồng nghiệp lại hiểu sai, chỉ cho là sức khỏe bên nữ có vấn đề nên mới không thể có con. Thời này rất hiếm nhà trai không mang thai mà không ly hôn, còn xác suất ly hôn vì phụ nữ vô sinh gần như là một trăm phần trăm, đàn ông có vợ có vấn đề mà vẫn bảo vệ hôn nhân như vậy, quả thực rất hiếm thấy. Cô cũng bị giục cưới rất nhều, thấy hôn nhân hạnh phúc như vậy cũng không nhịn được tò mò, tốt nhất là có thể học hỏi chút kinh nghiệm từ đây.

“Hai người quen biết thế nào?”

Cố Lê nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, trả lời: “Quen biết ở hôn đường.”

Đồng nghiệp nữ sững sờ.

Cái gì?

Trực tiếp kết hôn ư?

Cô không thể tưởng tượng được: “Trước đó ngài và vợ ngài chưa từng gặp nhau sao?”

Cố Lê nói: “Chưa từng gặp.”

Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, bình thản nói: “Nhưng tôi biết tôi đang chờ em ấy. Từ lúc nhìn thấy em ấy, tôi đã chắc chắn.”

Câu này vừa lãng mạn vừa thâm tình, nữ đồng nghiệp líu lưỡi.

Đỗ Vân Đình cũng líu lưỡi, nhìn người đàn ông không chớp mắt, trái tim hóa thành một dòng sông xuân.

Đây là đang nói đến mình.

Cậu siết chặt huyết ngọc đeo bên người, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

Cảm xúc của nữ đồng nghiệp bình ổn hơn nhiều, sau khi bạn cùng phòng của cô quay lại, Đỗ Vân Đình bèn đứng dậy chào về. Cố Lê ra cửa với cậu, thấp giọng hỏi: “Vẫn còn sợ?”

Đỗ Vân Đình nói: “Không sợ.”

Cậu nói thì nói vậy nhưng cơ thể vẫn hơi run rẩy. Cố Lê liếc qua, cũng không vạch trần mà chỉ im lặng đứng bên cạnh cậu.

Hắn im lặng đưa thanh niên đến cửa phòng, Đỗ Vân Đình cầm thẻ phòng mở cửa, lại chần chừ không vào mà do dự ngoái đầu nhìn hắn, nhỏ giọng gọi: “Cố tiên sinh…”

Nghe tiếng gọi này, 7777 sợ run cả người.

Gọi quá rụt rè, khiến nó có dự cảm không tốt.

Tay Đỗ Vân Đình cầm nắm cửa, dè dặt nhìn người đàn ông. Trong phòng tối đen, thẻ phòng vẫn chưa cắm vào khe thẻ, cũng không bật điện, bóng tối khiến lòng người sợ hãi.

Cậu đưa mắt liếc một cái, rồi lại vội vàng thu ánh mắt lại như bị lửa đốt lông đuôi, nuốt nước bọt cái ực.

Chân như mọc rễ trên đất, đứng im cả buổi.

Người đàn ông nói: “Cậu không có bạn cùng phòng?”

Đỗ Tiểu Bạch Hoa tủi thân: “Không có.”

Bờ vai cậu run nhẹ, cả người vô thức rùng mình một cái, nhìn là biết bị dọa sợ lắm rồi. Cố Lê thản nhiên nói; “Cậu vừa nói không sợ.”

“Em không sợ lắm,” Đỗ Tiểu Bạch Hoa nhỏ giọng nói, “Em chỉ là hơi…”

Ánh mắt người đàn ông chứa ý cười. Hắn im lặng xoay người, Đỗ Vân Đình như được đại xá, vòng qua cửa đi theo vào phòng hắn, trên đường đi còn tận chức tận trách rên rỉ.

“Sợ quá đi à, em thật sự hơi sợ… Hức, hức…”

7777: […]

Nói thật, kỹ năng diễn vai bé hoa trắng của Đỗ Vân Đình kết hợp với phản ứng của cơ thể nguyên chủ, đúng là bất khả chiến bại.

Vừa đóng cửa, Đỗ Túng Túng chính thức đăng đường nhập thất.

(*Đoạn này xin phép để nguyên vì cảm giác dùng từ như vậy mới đúng phong cách kết hôn của hai người.)

Cậu nhìn quanh bốn phía, á đậu má, vậy mà lại là phòng tiêu chuẩn đôi.

Vì sao không phải là phòng giường đôi!

Túng Túng tức giận.

7777: [Thế này là phải ngủ riêng.]

[Không sao,] Đỗ Vân Đình nghĩ lại rồi cười hềnh hệch, [Tôi sợ như vậy, sao dám ngủ một mình một giường chứ?]

7777: […]

Mặt mũi đâu?

[Mất từ lâu rồi,] Đỗ Túng Túng cảm thán, [Nhắc mới nhớ, thân phận sợ quỷ của nguyên chủ thật sự rất hữu dụng.]

Đúng là cơ hội trời ban!

_______
— QUẢNG CÁO —